Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 991: Kế hoạch cứu vớt tộc Hư Linh

"Đề Na, sao vẫn chưa thấy tộc Hư Linh tới vậy?"

An Lâm có chút tò mò hỏi, tộc Phệ Linh đã chính thức đổi tên là tộc Hư Linh, dù sao cũng đều giống nhau.

Đề Na ngồi trên vai An Lâm, nhẹ nhàng đung đưa hai chân trắng mịn, vẻ mặt đồng tình mở miệng nói: "Bởi vì không có ai đồng ý đưa bọn họ đi chơi. Lúc trước luôn là nhân vật phản diện, cho dù bây giờ có xuất hiện trí thông minh, vẫn còn hơn mười chủng tộc đối địch với chúng như trước, không có sinh linh nào nguyện thân thiết với chúng.''

Mặt dày của An Lâm không khỏi đỏ lên, chuyện này xảy ra, hình như có chút liên quan đến bọn họ?

Hắn mở miệng an ủi: "Không có việc gì, tin rằng thời gian trôi qua, các chủng tộc còn lại sẽ tiếp nhận chúng."

"Ở đại lục Thái Sơ nhiều năm như vậy, có chủng tộc nào thích tộc Hư Linh không?" Đề Na có chút tò mò nói.

An Lâm: "..."

Hắn vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng phát hiện ra một sự thật tàn nhẫn :"Hình như thật sự không có sinh linh nào thích tộc Hư Linh, chúng nó rất đặc biệt!''

An Lâm nghiêm mặt nói: "Tin tưởng tôi, chỉ cần để Duy Cơ đi nói, có thể khiến toàn bộ thế giới đều tin tưởng."

Sở dĩ bọn họ chú trọng tộc Hư Linh như vậy, là vì khả năng lấy thần hồn linh thể để tồn tại của tộc Hư Linh, có thể chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt. Ví dụ như theo dõi tra xét, thăm dò tài nguyên khoáng sản.

"Cô để anh ta tuyên truyền, tộc Hư Linh chính là sinh linh tồn tại để thử thách Thập đại chủng tộc ở thế giới kia, nó không phải đại diện cho tội ác, mà là đại diện cho tiến hóa!'' An Lâm mở miệng nói.

Tộc Hư Linh không được mười tộc còn lại đón nhận, tình hình chinh chiến dị giới cũng không có cách nào huy động được, đây là một vấn đề lớn, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ tộc Hư Linh thật sự sẽ biến thành giống như tộc Hư Linh của đại lục Thái Sơ.

"Chi bằng như vậy, để Duy Cơ thử một chút!'' An Lâm rất xem trọng người mới tộc Chân Ma kia.

Sinh linh ở đại lục Thái Sơ cũng biết chỗ lợi hại của chúng nó, nhưng rất khó khiến chúng hợp tác.

Động một chút là hút hồn, không chỉ có thần kinh có vấn đề, mà còn thật sự điên cuồng, gióng như đánh mất não vật, thật sự sẽ không có ai thích loài này, trừ phi chúng nó đều cùng một loài.

Hoặc là có thể xuyên qua màn chắn đặc biệt nào đó, thậm chí là tìm kiếm giới bí cảnh hình thành tự nhiên, chúng đều có ưu thế rất lớn.

Đề Na nghiêng đầu: "Thử thế nào đây?"

"Tộc Hư Linh của thế giới Thần Kính chúng ta, có lịch sử đen tối tội ác chồng chất, cảm thấy tẩy trắng có chút khó khăn.'' Đề Na than nhẹ một tiếng.

Đề Na nghĩ đến khoảng thời gian Duy Cơ hành sự trong thế giới Thần Kính, cảm thấy An Lâm nói rất có đạo lý, vỗ tay một cái nói: "Được, vậy thì để Duy Cơ ra tay làm việc này vậy!''

"Đi thôi, chúng ta đến thế giới Thần Kính, xem tộc Hư Linh một chút." An Lâm mở miệng nói.

Đề Na: "... Cảm thấy thật sự quá miễn cưỡng."

"Được thôi.'' Đề Na dịu dàng gật đầu, hai mắt lóe lên tia sáng trắng.

Đây là một chủng tộc có ý nghĩa chiến lược rất lớn.

An Lâm và Đề Na muốn thử xem, khiến tộc Hư Linh thế giới Thần Kính làm việc cho bọn họ!

Bên cạnh, có một thiếu nữ dáng người yểu điệu, dung mạo xinh đẹp bĩu môi nói: "Làm sao tôi biết được, tộc Hư Linh chúng nó đã cải tạo bộ tộc của mình thành cảnh này, chơi vui như vậy. Có khả năng... Thẫm mỹ của thần hồn linh thể, không giống với thẩm mỹ của chúng ta?"

Đôi mắt của hắn nhìn thấy, mặt đất thiếu sinh khí, thực vật khắp nơi có hình thù kỳ quái vặn nẹo, giống như rong biển không ngừng lắc lư lắc lư. Bầu trời có màu sắc rực rỡ, không khí khi cười khúc khích, khi khóc thút thít, lại như đang cười vang.

"Chúng ta đi hỏi tên đầu to dị thường này một chút." Hai mắt An Lâm sáng ngời, mở miệng nói.

Trời đất xoay chuyển một cái, An Lâm đã đến một khu vực nguyên khí lên xuống như thủy triều.

Được rồi, lời này không có cách nào nói tiếp.

Lực lượng không gian giới bao phủ hai người Đề Na và An Lâm.

Suy cho cùng thì nó còn đang nhảy nhót ngâm nga "Hu hu...'' đầy ma mị, thật sự không hề liên quan đến từ đáng yêu.

An Lâm gọi nó là đầu to dị thường, hình như cũng không sai.

Kẻ có thần hồn linh thể mang hình người mập, không chỉ có bụng lớn, đầu cũng đặc biệt rất lớn.

"Nơi này là..." An Lâm có chút ngạc nhiên nhìn cảnh trước mặt.

"Này này, nói sinh linh tộc Hư Linh rất đáng yêu, có được không?" Đề Na bất mã nói.

"Cô cảm thấy nó đáng yêu sao?" An Lâm chỉ vào thần hồn linh thể tỏa ra ánh chớp có hình người mập mạp, vẻ mặt khiếp sợ hỏi.

Đề Na: "..."

"Sao tộc Hư Linh lại ở nơi quỷ quái này?" An Lâm mặt đầy vạch đen.

Có một cái đầu rất lớn, một sinh linh thuộc tộc Hư Linh có bộ mặt dữ tợn, gắng gượng vác cái bụng to lướt ngang qua mặt đất, ngâm nga bài ca khóc lóc không rõ lời, vừa oan ức vừa ma mị.

"Hu hu..."

An Lâm suy nghĩ, hình như điều này cũng có lý.

An Lâm bay đến trước mặt gã mập kia: "Người bạn tộc Hư Linh này..."

"Á! Thần hồn tươi mới rất ngon, tôi muốn ăn!''

An Lâm còn chưa nói xong, hai mắt gã mập đã tỏa ra ánh sáng, hóa thành một ánh chớp màu lam đánh tới gần, đồng thời cái đầu rất lớn, mở cái miệng rộng đầy răng cưa cắn về phía An Lâm!

An Lâm: "..."

Còn chưa nói xong, đã muốn khai đao, đây là phong cách hành sự gì?

An Lâm in lặng phóng ra thần hồn của mình.

Ầm ầm!

Uy lực vô cùng khủng khiếp dường như là thần linh cửu thiên tức giận giáng xuống, uy áp vô tận ập đến.

"Á! Tha mạng, lão đại tha mạng!''

"Tiền bối, Khúc Ni Mã tôi, rất vui được trả lời phỏng vấn! Đây là vinh hạnh của tôi!'' Khúc Ni Mã vô cùng nghiêm túc hơn nữa cũng vui vẻ nói.

Tim Khúc Ni Mã rất mệt, hắn có thể từ chối sao? Rõ ràng là không thể!

An Lâm hắng giọng một cái: "Đạo hữu Khúc Ni Mã, tôi tới nơi này, rất tò mò với vùng đất của tộc Hư Linh, cậu có thể trả lời phỏng vấn một chút được không.

Khúc Ni Mã cảm thấy mệt tim, hắn còn đang chờ một lời xin lỗi, không ngờ An Lâm tùy tiện vung tay phản kích, tiếp tục mặc kệ.

Cuối cùng An Lâm cũng nghe rõ ràng, mở miệng trách cứ nói: "Còn sống không phải đã tốt sao, lại dùng cái tên dễ lôi kéo thù hận này!''

Sau khi Khúc Ni Mã cân nhắc một phen, mới gằn từng tiếng giải thích tên của mình.

"Á á á..."

Gã mập kêu thảm một tiếng, thân thể suýt chút nữa đã bị một chưởng này đánh bay phách.

An Lâm giận dữ nói: "Tôi hỏi cậu, sao cậu còn dám mắng người?!''

Gã mập đã nhanh chóng rơi nước mắt, cười lạnh nói: "Tôi là Khúc Ni Mã, đi không đổi tên ngồi không..."

"Bốp bốp chát!''

An Lâm lại vung tay về phía gã mập một lần nữa, cười lạnh nói: "Lần cuối cùng tôi hỏi cậu! Không có lần nữa đâu!''

Khúc Ni Mã: "..."

An Lâm rất tức giận, cường giả tộc Hư Linh trước mắt là cảnh giới Dục Tiên, cơ bản có thể là đại diện cho sinh linh toàn bộ tộc Hư Linh nêu ra cái nhìn của mình với thế giới.

Nhưng hắn nhất định không ngờ được, tộc Hư Linh lại táo bạo và càn rỡ như vậy, chút sĩ diện cũng không cho hắn! Tộc Hư Linh đều xấu xa như vậy sao?

"Bốp!''

An Lâm trừng lớn hai mắt, lúc này một bàn tay quét qua.

Gã mập mở miệng đáp: "Tôi là Khúc Ni Mã.''

"Đừng lo lắng, tôi không đến đây để bắt nạt mấy người!'' An Lâm thu lại lực lượng thần hồn, vẻ mặt hình lành cười nói, "Cậu tên gì?''

Tộc Hư Linh thích ăn thần hồn, nhưng cũng phải có quá trình phân giải, giống như thần hồn khủng bố như thế, chúng nó chỉ có thể quỳ xuống đất kêu ba ba.

Gã mập sợ tới hét lớn, trực tiếp nằm sấp xuống đất, run rẩy.

Khóe miệng An Lâm cũng cong lên, dù biết tên là Khúc Ni Mã, nhưng nghe câu nói lúc trước vẫn thấy kỳ quái, có chút muốn đánh người.

Thế nhưng đặt cái tên này, có phải không phải cha mẹ ruột của Khúc Ni Mã không vậy, đây là sợ con trai mình sống quá lâu sao? Nhưng mà An Lâm dù có không thích, cũng không thể khiến nó đổi tên, đành phải chịu đựng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận