Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 993: Một tin tức vô cùng bạo kích

An Lâm nhẹ lướt đi, trong lòng mừng thầm như điên.

Hắn cảm thấy sau này hắn còn có thể lướt đi như gió, cao thâm khó lường, tuyệt đối có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Khúc Ni Mã.

"Hazz, tộc Hư Linh này thật sự rất phiền phức." Đề Na cau mày, khẽ thở dài.

"Còn nhiều thời gian, chúng ta cũng không cần phải vội vàng." Ngược lại An Lâm tỏ vẻ không quan trọng.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, Tiểu Na, hiện giờ các chủng tộc phát triển như thế nào rồi?"

"Ừm..." Đề Na gật đầu một cái, sau một lát suy tư mới nói: "Các gia tộc lớn phát triển đều vẫn bình thường, tộc Thánh Vũ vẫn là ưa thích nghiên cứu đấu kỹ, Long tộc vẫn là ưa thích tìm bảo bối ở khắp các nơi trên thế giới, tộc Chu Tước vẫn sinh hoạt tùy ý như vậy... nhưng bên trong nội bộ Nhân tộc đã xuất hiện sự chia rẽ rồi."

"Chia rẽ như thế nào?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

"Hiện tại nhân loại đã thành lập năm quốc gia, quốc gia cao tầng nghiêng về phía cần mang nguồn tài nguyên trọng điểm để tu tiên, còn lại vẫn là nghiêng về nghiên cứu khoa học, sinh ra sự chia rẽ rất lớn, đưa đến tranh luận trên phạm vi lớn." Đề Na giải thích.

"Rất nhanh thôi, ít thì mười năm, nhiều thì trăm năm, cô cũng có thể ở đây nhìn vào cảnh tượng phồn vinh bên trên Địa Cầu." An Lâm mở miệng nói.

Bàn tay mềm mại như ngọc của Đề Na nắm lấy tay An Lâm, đạp mạnh một cước, trong nháy mặt không gian liền biến ảo, không đến một giây liền đi đến không trung nơi chủ thành phồn vinh nhất của nhân loại.

"Để cho bọn họ tự phiền não thôi, chúng ta đừng can thiệp." An Lâm mỉm cười nói.

"Từ từ rồi sẽ đến." An Lâm vỗ vỗ đầu Đề Na nói: "Đi, chúng ta đi đến chỗ loài người xem một chút."

Có cái gì tốt hơn so với chính mình trực tiếp mạnh mẽ lên?

Mặc dù phần lớn là các cao ốc xi măng cốt thép phong cách cổ xưa, nhưng cũng cao đến vài trăm mét, đỉnh đầu còn lóe ra ánh sáng chói mắt.

"Đây chính là khác biệt chủng tộc giữa các nơi khác nhau của nhân loại rồi." An Lâm mỉm cười nói.

An Lâm nhìn cảnh tượng phía dưới, tấm tắc khen ngơi: "Thật phồn hoa!"

Nhưng nhân loại không giống vậy, bọn họ ý thức được tầm quan trọng của khoa học, mang tài nguyên trọng điểm đầu tư vào khoa học, tuy không có tác dụng trực tiếp trên người mình, nhưng có thể đem lại hạnh phúc cho con cháu trong tương lai.

Nếu như chủng tộc khác, nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn, mang nguồn tài nguyên trọng điểm tập trung vào trong việc tu tiên, bởi vì như vậy có thể thật sự tăng lên cảnh giới cho bản thân.

Đề Na chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn: "Lâu như vậy sao, mười năm... nếu như tôi vận dụng tăng tốc thời gian cũng phải tốn không ít thời gian."

Ở nơi này, con người bình thường và tu sĩ sinh tồn cùng nhau hài hòa, thậm chí có rất nhiều người vì giúp đỡ lẫn nhau mà trở thành bạn bè, bọn họ đều tuân thủ pháp lệnh mà Adam và Eva ban bố, mọi người dưới thần đều bình đẳng, tu sĩ không được dùng vũ lực vô cớ làm tổn thương phàm nhân.

Đề Na gật đầu một cái: "Tôi rất chờ mong nền văn minh của nhân loại nơi này, nền văn minh của nhân loại có thể giống với nền văn minh của quê hương của người khổng lồ An Lâm, nhất định sẽ rất thú vị."

Giới Cửu Châu cũng có pháp lệnh tương tự, nhưng trên cơ bản tu sĩ và phàm nhân không ở được cùng nhau, tu sĩ cho dù xuất hiện ở một số địa phương phồn hoa nhưng cũng đều mang tư thái cao cao tại thượng.

Ở phía dưới, cao ốc san sát, xe cộ qua lại không dứt.

Xe cộ là dùng nguyên khí cùng với nhiệt năng, thời gian đi kéo dài hơn.

"Tu sĩ đỉnh phong thật quá ít." An Lâm có chút nghi hoặc nói.

Các hạng mục giải trí của những tu sĩ này cũng quá nhiều rồi, không cần tu tiên nữa sao?

"Cũng không có vấn đề gì..." Đề Na nói.

Có lẽ theo đuổi của bọn họ không giống nhau, nhưng những lúc rảnh rỗi vẫn có thể ở cùng một chỗ với nhau.

Hai người đi dạo thế giới Kính Thần một lượt sau đó liền trở về đại lục Thái Sơ.

Ở nơi này, bầu không khí lại hoàn toàn không giống như vậy, rất nhiều tu sĩ thực sự kết giao cùng với phàm nhân, cùng nhau ăn uống nói chuyện phiếm, cùng nhau nhảy, cùng nhau chơi đùa.

Nếu như nói, cường giả ở thế giới Thần Kính là tín đồ cuồng nhiệt của nữ thần, như vậy Duy Cơ chính là người dẫn đầu, cũng là siêu cấp cuồng nhiệt còn cuồng nhiệt hơn gấp mấy lần so với tín đồ cuồng nhiệt.

Duy Cơ vô cùng hăng hái mà tiếp nhận một nhiệm vụ, nói thật chỉ cần được cống hiến sức lực vì nữ thần Đề Na, chuyện gì hắn cũng sẽ làm mà không oán giận một lời.

An Lâm tìm đến Duy Cơ, dựa vào thân phận của Thần Sứ, giao nhiệm vụ mới cho Duy Cơ.

"Nhìn quả thật không tệ, nhưng tại sao tôi cảm thấy những tu sĩ này có chút sa ngã?" An Lâm nói.

Khuôn mặt của An Lâm đều đen: "Này, Tiểu Na, tốt xấu gì cô cũng là thần Sáng Thế, loại giọng điệu không xác định được chuyện gì xảy ra này, liệu có đáng tin không?"

"Yên chí, trước tiên cứ thế này đi, tôi cảm thấy vấn đề không lớn."

Hiển nhiên Đề Na cũng không biết như thế này được hay không, nhưng cũng không thể buộc không cho các tu sĩ chơi những cái khác, cái này cũng không dễ can thiệp vào.

Hắn phóng thần thức ra bao phủ toàn thành, cảm giác được tại chủ thành này có tổng cộng năm vạn tu sĩ, nhưng tu sĩ đạt kỳ Hóa Thần chỉ có một người.

An Lâm cảm thấy không còn gì để nói: "Đây chính là mê muội mất đi ý chí sao? Thật sự không có vấn đề gì à?"

"Ừm, có thể là do có quá nhiều cái chơi, vì vậy mới phân tán nhiệt tình tu tiên đối với bọn họ." Đề Na có chút ngượng ngùng lè lưỡi nói.

Coi như tiến về cường giả nhân loại của Tứ Cửu tiên tông, tất cả cũng đều là tu sĩ cảnh giới Dục Linh, ở trong các tu sĩ đỉnh phong, dường như chênh lệch của nhân loại và chủng tộc trí tuệ cao khá là lớn.

Nếu như không có nhiệt tình cùng sức cuốn hút như thế này thì làm sao có thể cảm động người khác.

Cái này rất giống với một tên lừa đảo có cảnh giới cao thâm, trước khi gạt người thì phải lừa gạt chính mình, như thế này mới chân thực, mới có đủ sức hút.

Đều giống nhau.

Duy nhất có một điểm không giống, chính là Duy Cơ này, còn có thần Sáng Thế bao bọc...

Đêm khuya, An Lâm quay trở về chỗ ở.

Hắn dạo bước trên con đường đá xanh, lại chú ý thấy một hình bóng màu đen ngồi trên tảng đá.

Coi như trong bóng đêm ảm đạm cũng không cách nào xem nhẹ hình bóng màu đen kia, thực sự không còn cách nào rồi, đôi mắt của hình bóng màu đen kia quả thật quá sáng, sáng lấp lánh có thần đến mức dường như muốn phát ra ánh sáng.

An Lâm đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ bả vai, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Sửu, làm sao vậy, suy nghĩ về cuộc đời loài khỉ sao?"

Đúng vậy, người ngồi bên trên tảng đá kia chính là Tiểu Sửu.

An Lâm thường xuyên nhìn thấy Tiểu Sửu ngồi ngẩn người trên tảng đá, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt ưu buồn đang ngồi xếp bằng ngước đầu nhìn về phía bầu trời sao như thế này của Tiểu Sửu.

Khuôn mặt đầy tàn nhang hơi nhíu lại, ngửa mặt khiến mũi đối diện với bầu trời, miệng méo hơi cong lên, dường như rất tủi thân lại dường như trong lòng đang rất u sầu.

An Lâm nhìn vẻ mặt kỳ lạ này của Tiểu Sửu, mặc dù con không chê mẹ xấu, chủ không chê sủng vật xấu, nhưng hắn vẫn cảm thấy hai mắt chua chua, lặng lẽ chuyển ánh mắt về phía trời sao xa xôi, ra vẻ trầm tư.

"Anh An, tôi, tôi thất tình..."

Có lẽ là cuối cùng cũng có người quan tâm, hốc mắt Tiểu Sửu đột nhiên có chút đỏ, mang theo một chút nức nở mở miệng nói.

"Hít..." An Lâm trừng lớn hai mắt, tin tức bạo kích như vậy sao?

Hắn mãnh mẽ nhìn về phía Tiểu Sửu, sau đó dường như chịu đả kích, yên lặng dời ánh mắt đi: "Khụ, Tiểu Sửu à, nói cho tôi xem có chuyện gì xảy ra vậy."

Tiểu Sửu đã bao giờ nói ra chuyện yêu đương của mình đâu!

An Lâm thực sự không biết!

Ngược lại là chờ người ta thất tình mới đến hỏi thăm, nghĩ đến đây, An Lâm với tư cách là chủ nhân cũng không nhịn được cảm thấy xấu hổ mặt đỏ ửng lên.

Tiểu Sửa đưa ánh mắt về phía bầu trời sao, trong ánh mắt là nỗi bi thương và nỗi buồn.

"Chuyện là như thế này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận