Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 998: Lẻn vào và nhìn lén

Thật ra An Lâm cũng đã nghĩ ra được một phương pháp khá hay.

Muốn xác nhận tâm ý của Bạch Dao, cách thức tốt nhất chính là bí mật quan sát.

Nhìn xem lúc cô gái kia xuất giá có tâm trạng như thế nào.

Nếu như lòng tràn đầy vui vẻ, đang mong đợi đến ngày xuất giá, vậy thì chỉ sợ sẽ là hôn lễ mà đôi bên tình nguyện. Còn nếu cô mặt ủ mày chau sầu khổ, vô cùng khổ sở bi thương, vậy thì đoán chừng chính là bị ép buộc rồi.

Tiểu Sửu nghe xong phương pháp mà An Lâm nói, sau khi trải qua một loạt những suy nghĩ dày vò, cuối cùng vẫn gian nan gật đầu, đồng ý với cách của An Lâm.

Cho dù hắn cực kỳ có niềm tin đối với tình cảm giữa mình và Bạch Dao, nhưng nên xác nhận thì vẫn cần phải xác nhận thôi, ít nhất cũng phải để An Lâm, Đề Na, Đại Bạch tán thành, chuyện này đối với hành động kế tiếp vô cùng quan trọng.

Hai mắt An Lâm khẽ lóe lên ánh sáng, một trận pháp cực kỳ to lớn liền hiện lên trước mắt, đó là trận pháp ngăn địch và giám sát của tộc Bạch Hồ.

Hắn cong ngón tay lên, búng tách một cái với một vị trí nào đó, trận pháp liền nứt ra một chỗ hổng.

Về phần đại năng Phản Hư hậu kỳ, Hồ Tộc có tổng cộng sáu người, tộc Bạch Hồ chiếm hai, hai vị đại năng này chẳng lẽ lại không có việc gì làm mà rảnh rỗi thi triển toàn lực của mình đi điều tra hoàng cung để chơi chắc?

Sở dĩ gọi là 'vụng trộm' là bởi vì bọn họ còn đang sử dụng thuật pháp ẩn hình của Đề Na.

Thần Thuật của cô là một thuật pháp được sáng tại ở trong thế giới Kính Thần, cấp độ của nó cao đến quá đáng.

Cứ như vậy, đám An Lâm liền vụng trộm dạo bước trong hoàng cung.

An Lâm cưỡi Đại Bạch tiến vào từ chỗ hổng trên trận pháp, Đề Na Tiểu Sửu thì đuổi theo phía sau.

Lỗ mũi An Lâm cũng phổng to, không ngừng gật đầu, cực kỳ tán thành đáp: "Đẹp thật! Cực đẹp luôn ấy chứ!"

Một chỗ hổng hình tròn chỉ có thể để mấy người chui lọt qua được.

Chứ trên thực tế, bọn họ đang nghênh ngang dạo bước trong hoàng cung ngay giữa ban ngày ban mặt ấy chứ.

Đề Na sử dụng Thần Thuật, thi triển thuật pháp để ấn giấu đi hơi thở và thân hình của họ với những người khác.

"Đi, chúng ta vào thôi!"

Cho nên về mặt lý thuyết, hệ số an toàn của việc đám An Lâm lẻn vào được hoàng cung rất cao!

Đúng vậy, Đại Bạch vfa An Lâm đang hai mắt phát sáng nóng rực quan sát những cung nữ chung quanh.

Chỉ với mỗi thuật pháp ẩn hình thôi, chỉ cần không phải là đại năng Phản Hư hậu kỳ toàn lực điều tra, những sinh linh khác căn bản không có đủ thực lực để phát hiện ra bọn họ.

Phục trang của những cung nữ này đều cực kỳ gợi cảm, cổ áo trước ngực cực thấp, lộ ra phânt nửa cái gò trắng tuyết cao ngất, bên dưới mặc váy ngắn, đôi chân dài thẳng tắp để trần trong không khí, đúng chuẩn cảnh đẹp ý vui.

"Anh An... tôi thật sự không ngờ, phong cảnh trong hoàng cung lại đẹp đến như vậy... Gâu!" Đại Bạch phổng mũi, nhìn khắp bốn phía bằng ánh mắt thèm muốn lộ liễu.

Đề Na bĩu cái miệng nhỏ, nói thầm: "Cũng đã đến hoàng cung rồi, thế mà chẳng thèm chịu nghiêm túc một tí!"

Đó là vật kỷ niệm mà Bạch Dao đưa cho hắn trước khi chia tay, cũng chính là tín vật đính ước trong mắt Tiểu Sửu, chỉ cần bước vào trong phạm vi mười dặm quanh đối phương thì có thể cảm nhận được vị trí của cô ấy.

Đề Na nghiến chặt răng, thật muốn thu hồi thuật phát ẩn nấp ngay lập tức luôn quá, để cho hai tên sói háo sắc này bị hồ ly đập cho chết luôn đi. Nếu không phải sợ kế hoạch của Tiểu Sửu thất bại, cô chắc chắn sẽ dám làm như vậy thật luôn!

An Lâm im lặng trợn trắng mắt, một thứ đồ như thế này hoàn toàn không cần thiết gạt người có được không hả.

"Kiểu thiết kế cung trang như thế này quả thực vô cùng đáng khen, tôi muốn đánh giá nhà thiết kế này 5 sao!" An Lâm tiếp tục không mặt mũi mà cười nói.

Bọn họ xuyên qua những cung điện nhỏ dày đặc, lại xuyên qua đình viện tinh xảo trang nhxm cuối cùng dừng bước tại một cánh đồng đủ các loại hoa tươi có phong cảnh như tranh.

Cung nữ trong hoàng cung đi qua đi lại, còn tạo nên một làn gió thơm phát, khiến tâm người xem gợn sóng lăn tăn.

Đến nơi này rồi, Tiểu Sửu liền trở nên khẩn trương, bước chân cũng chậm hơn không ít.

"Chính là trên lầu các kia." Tiểu Sửu nuốt nước miếng một cái, gấp gáp mở to miệng nói.

Ở phía cuối cánh đồng có một ngọn núi nho nhỏ, trên ngọn núi nhỏ đó có một tòa lầu các.

"Vậy thì tôi sẽ đánh giá 5 sao cho những cung nữ hồ ly xinh đẹp!" Đại Bạch cũng cười tà mị một tiếng, đôi mắt căng tròn không ngừng đảo qua đảo lại trong cả vườn xuân sắc trước mắt.

"Ở phía đông bắc!"

Tiểu Sửu không chờ thêm nổi nữa mà đi nhanh về phía đông bắc.

Đám An Lâm đi theo phía sau, cũng chạy chậm theo.

Tiểu Sửu lôi một nhúm lông trắng tinh ra.

Tiểu Sửu đột nhiên dừng bước, bỗng kích động nói: "Có cảm ứng rồi, tôi có thể cảm ứng được vị trí của cô ấy rồi! Quả nhiên cô ấy không hề gạt tôi!"

An Lâm đi theo Tiểu Sửu thẳng về phía trước, còn cách bên trong hoàng cung một khoảng nữa.

Thời điểm trước khi chia tay, Tiểu Sửu cũng đưa một nhúm lông khỉ cho Bạch Dao. Chẳng qua là, hiện giờ Đề Na đang ngăn cách hơi thở, nên Bạch Dao không có cách nào cảm nhận được vị trí của hắn.

"Bạch Dao cô ấy bị ép buộc kết hôn, hiện giờ nhất định là đang vô cùng đau khổ, cực kỳ bi thương đúng không? Tôi thực sự không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy..." Tiểu Sửu vừa đi vừa nói.

Đột nhiên bước chân của hắn ngừng lại, quay đầu, hưng phấn nói với An Lâm: "Tôi ngốc quá đi mất! Tại sao tôi lại phải chờ đến tận thời điểm cô ấy kết hôn mới dẫn cô ấy rời đi cơ chứ?"

"Chúng ta có thể dẫn cô ấy đi ngay bây giờ mà! Ở hôn lễ nhất định sẽ có đại năng tới, hiện giờ mới là thời điểm phòng bị lỏng nhất, sau khi chúng ta hỏi rõ ràng nguyên nhân tại sao, rồi lại nhân cơ hội này dẫn cô ấy rời đi!"

Đại Bạch lè lưỡi: "Vào lúc kết hôn đoạt hôn, chẳng phải là một chuyện ôm ấp tình cảm sao? Trước kia anh không nghĩ đến, có lẽ cũng là bởi vì có cái thứ ôm ấp tình cảm như thế này?"

Tiểu Sửu: "..."

Tuy rất muốn phản bác lại, nhưng quả thật không tìm ra nổi lý do để phản bác!

"Cuối cùng anh cũng nghĩ đến rồi cơ." An Lâm mỉm cười, vô vỗ bả vai Tiểu Sửu: "Cách nghĩ của tôi chính là như vậy, nếu như đúng là Bạch Dao bị ép buộc, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ dẫn Bạch Dao rời khỏi nơi này ngay."

Tiểu Sửu nhìn An Lâm bằng ánh mắt cảm kích, liên tục gật đầu. Hắn hít sâu một hơi, lấy dũng khí tiếp túc bước về phía tòa lầu nhỏ cách đó không xa.

Bên ngoài tòa lầu.

Giọng nói của Tiểu Sửu có phần hơi run run.

"Hơn nữa, cô ấy cười cũng thật vui vẻ."

"Cô ấy chính là Bạch Dao, thoạt nhìn trông vẫn đẹp đến như vậy."

Trên một thân cây.

Cô gái nhìn về phía xa, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt như có lản nước dịu dàng, tràn đầy mong đợi nói: "Còn sáu ngày nữa, thật sự khiến người ta phải chờ mong mà..."

Tiểu Sửu càng ngơ ngẩn nhìn cô gái trước mặt, giống như đang ngây dại.

Không lâu sau, dường như có tiếng hát vang lên.

Đây là giọng ca cực kỳ nhẹ nhõm vui vẻ, rất êm tai, cũng rất rực rỡ.

"Là cô ấy! Đây là giọng của cô ấy, cô ấy đang hát, bài hát này tôi đã từng nghe thấy vào lúc tôi và cô ấy gặp nhau!" giọng nói của Tiểu Sửu có phần run rẩy, hiển nhiên là cực kỳ kích động.

Đại Bạch lại nói: "Nếu như đây là tiếng hát của Bạch Dao, vậy thì vì sao cô ấy lại hát khúc nhạc vui vẻ như thế?"

Giống như dội thẳng một bồn nước lạnh xuống, thân thể Tiểu Sửu liền cứng đờ.

Đột nhiên, một cánh cửa sổ bị đẩy ra.

Một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trước mắt đám người.

Cô gái với chiếc váy trắng tung bay, đôi tay chống lên bệ cửa sổ, đầu cái cằm nhỏ xinh đẹp đang được chống trên mu bàn tay, nụ cười có vẻ cực độ vui sướng long lang, khí chất thuần khiết và mê hoặc hòa làm một, tạo nên một loại mị lực đặc biệt.

An Lâm và Đại Bạch dù đã từng nhìn thấy cực kỳ nhiều mỹ nữ, trong lúc nhất thời cũng nhìn đến mất hồn.

Chờ đợi Bạch Dao xuất hiện.

Kết quả là, mọi người vô cùng kiên nhẫn trốn trên cây đại thụ, lẳng lặng quan sát.

"Chúng ta đang vì cứu vãn tiểu Bạch Hồ, sao có thể gọi là bỉ ổi được?" An Lâm nói đầy chính nghĩa.

"Tôi luôn cảm thấy chúng ta có hơi bỉ ổi..." Tiểu Sửu không kìm được nói.

Từ góc độ này có thể nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy được toàn bộ khung cảnh bên trong căn lầu.

Mấy bóng người xuất hiện trên một cái cây tương đối cao.

Mặt hắn đã bị mặt nạ che chắn, không nhìn rõ được vẻ mặt lúc này.

Chẳng qua là ở rìa chiếc mặt nạ dường như có giọt nước trượt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận