Tam Quốc Thiết Kỵ Định Giang Sơn

Chương 45: Tiền gia (3)

Cao Lãm “Rõ!” một tiếng, lui ra sau ba bước xoay người đi ra ngoài, trong đại sảnh ngoại trừ Tiền Nhữ ra, chỉ còn lại Lưu Bằng, Hoàng Trung, Vương Thành, cùng năm mươi giáp sĩ. Nhìn Tiền Nhữ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Tiền Nhữ, ngươi có biết bổn tướng ghét nhất là cái gì không? ”.
"Tiểu nhân không biết, kính xin tướng quân răn dạy."
Lưu Bằng cười cười lạnh lùng quát: "Ngươi không biết, vậy bổn tướng sẽ nói cho ngươi biết, bổn tướng ghét nhất chính là những con chó tay sai, hơn nữa còn là con chó tay sai sủa gâu gâu của ngoại tộc, ngươi cùng đám người Hung Nô, Tiên Ti cấu kết với nhau, tùy ý tàn sát người Hán, hiện tại biết tội chưa? ”.
Tiền Nhữ quỳ trên mặt đất, đưa tay lau mồ hôi trên đầu, trong miệng run rẩy trả lời: "Những chuyện này tiểu nhân chưa từng làm ra, tướng quân minh giám, tiểu nhân chỉ là có qua lại làm ăn với người Hung Nô và người Tiên Ti, cũng không có tàn sát người Hán. ”.
Thấy Tiền Nhữ còn dám chống đối, Lưu Bằng lạnh lùng quát: "Làm càn, bổn tướng còn có thể vu hãm ngươi sao? Niệm ông trời có đức hiếu sinh, chỉ cần ngươi cống hiến toàn bộ gia tài, bổn tướng sẽ lưu lại cho Tiền gia ngươi một huyết mạch, nếu không nam nữ già trẻ toàn bộ giết sạch, tự ngươi nghĩ đi. ”.
Nghe Lưu Bằng muốn gia tài của hắn, Tiền Nhữ vội vàng nói: "Tiểu gia tuy rằng nhìn qua có vẻ giàu có, nhưng trong nhà thực không có bao nhiêu tiền tài, không tin tướng quân có thể mang binh lục soát, nếu tướng quân không tìm được bao nhiêu tiền tài, kính xin tha cho già trẻ một nhà của tiểu nhân. ”.
Tình báo của Vương Thành tuy rằng có chút không chính xác, nhưng cấu kết với ngoại tộc, Tiền Nhữ cũng đã làm qua, về phần tiền tài, Lưu Bằng có biện pháp để cho hắn mở miệng, nhìn Tiền Nhữ đang quỳ, chán ghét nói: "Hừ, được vậy ngươi cứ quỳ ở đó đi".
Ngồi ở trên chủ vị híp mắt trong chốc lát, trời đã sắp sáng, ánh trăng dần dần hạ xuống, Cao Lãm mang theo giáp sĩ áp giải một đám nữ nhân đi vào, trong miệng bẩm báo: "Chủ công, Văn Hòa đã tới, đang kiểm kê gia tài của Tiền gia, mạt tướng đã áp giải toàn bộ gia nô của Tiền gia về quân doanh, còn lại những gia quyến cùng thị nữ này thỉnh chủ công định đoạt. ”.
“Kính Chí, tạm đưa toàn bộ phu nhân cùng nữ nhi của Tiền Nhữ ra ngoài, lại áp giải nhi tử cùng các tôn tử của Tiền Nhữ vào đây cho ta. ”.
Cao Lãm hướng về phía một hàng giáp sĩ vung tay lên, một đống lớn nữ tử cùng phụ nhân bị kéo ra một cách thô lỗ, nhìn Tiền Nhữ đang đảo mắt liếc qua đám nữ nhân kia, thầm nghĩ: "Lão già Tiền Nhữ này, diện mạo chẳng ra sao, vậy mà phu nhân cùng nữ nhi lại xinh đẹp như hoa. ”.
Trong sảnh ngoại trừ nữ nhi cùng phu nhân của Tiền Nhữ, còn có gần trăm thị nữ, Lưu Bằng hướng về phía Vương Thành nói: "Ngoại trừ gia quyến của Tiền Nhữ, những nữ nhân còn lại toàn bộ đưa đến đại doanh làm doanh kỹ, nữ nhân nào lớn tuổi cho giặt quần áo, khâu vá cho các tướng sĩ đi. ”.
Vương Thành mượn năm trăm giáp sĩ từ chỗ Hoàng Trung, áp giải đám thị nữ kia đưa đến quân doanh. Lại đưa những nữ nhân trẻ tuổi đi làm doanh kỹ, lớn tuổi toàn bộ dựa theo ý tứ của Lưu Bằng, lưu lại cho các tướng sĩ đảm nhận may vá, giặt giũ.
Sau khi Vương Thành rời đi, ngoại trừ giáp sĩ cùng người Tiền gia, còn lại là Hoàng Trung và Lưu Bằng, Hoàng Trung nói: "Đô úy, Hoàng mỗ có câu không biết nên nói hay là không? ”.
Hoàng Trung là hắn tự mình chạy đến Nam Dương lôi kéo tới, cũng không thể làm cho hắn lạnh lòng, Lưu Bằng cười cười nói: "Hán Thăng có chuyện cứ nói, nào có cái gì nên hay không nên. ”.
- Đô úy có phải chướng mắt Hoàng mỗ, vì sao hai lần xuất quân công kích Hoàng Cân, đều không mang theo Hoàng mỗ, chẳng lẽ võ lược của Hoàng mỗ không lọt vào mắt Đô úy? Hoàng Trung thấy bên cạnh Lưu Bằng không có những người Giả Hủ hay Điển Vi, bèn trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Hán Thăng lo lắng nhiều rồi, ta biết ngươi thiện chiến, Thúc Chí tuy còn trẻ, nhưng lại là Quân tào của Quảng Dương quận, uy vọng rất cao, nếu bổn tướng xuất binh không mang Thúc Chí, mấy vạn đại quân kia cũng không thể nghe theo quân lệnh của bản tướng. Hơn nữa gia phụ còn ở trong thành Quảng Dương, tất phải lưu lại một viên đại tướng thủ thành trì thật tốt, Ác Lai bình sinh dũng mãnh, nhưng lại không biết binh sự, cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi, tuy thế lần sau xuất chinh, bổn tướng tất sẽ mang theo Hán Thăng. ”.
Biết cổ nhân đều muốn có mặt mũi, Lưu Bằng cố ý nói Hoàng Trung đang đảm trách việc trọng yếu. Hoàng Trung nghe xong, trên mặt quả nhiên hiện ra kinh hỉ. Hắn vốn tưởng rằng Lưu Bằng chướng mắt võ lược của hắn, đặc biệt hai lần xuất chinh đều không mang theo hắn, chỉ mang Trần Đáo cùng Điển Vi. Không nghĩ tới, Lưu Bằng đem chuyện trọng yếu nhất giao cho hắn, dù sao an toàn của Thái thú Lưu Thành vẫn là quan trọng nhất.
Trấn an Hoàng Trung xong, Lưu Bằng không có việc gì làm, hai mắt không ngừng đánh giá gia quyến Tiền Nhữ, trong đó một phụ nữ khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi diện mạo diễm mị, một thân quần áo màu vàng, da thịt trắng hơn tuyết, giữa hai hàng lông mày mang theo chút phong tình nhàn nhạt, làm cho người ta vừa nhìn bèn cảm thấy thoải mái.
Còn có một nữ tử khác, mười sáu mười bảy tuổi, hẳn là nữ nhi của Tiền Nhữ, mặc một thân quần áo màu trắng, vẻ mặt băng sương, eo nhỏ như dương liễu, da thịt trắng muốn, khuôn mặt hình lá liễu, bỗng nhiên, Lưu Bằng khá thích.
Chỉ vào người phụ nữ kia, dặn dò Hoàng Trung: "Hán Thăng, kéo hai nữ nhân kia đến phòng Tiền Nhữ ở hậu viện, cầm dây thừng trói Tiền Nhữ lại cùng áp giải đi. ”.
Hoàng Trung rút bội đao ra, quát với giáp sĩ xung quanh: "Áp giải hai người phụ nữ kia với kẻ này tới hậu viện Tiền phủ." Đám giáp sĩ như sói như hổ áp giải ba người đi, phu nhân Tiền Nhữ giãy giụa không cho muốn cho giáp sĩ chạm vào thân thể của nàng, còn nữ tử trẻ tuổi kia vẻ mặt thong dong, không chút sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận