Tam Thốn nhân Gian

Chương 227

Chương 227Chương 227
TIỆC QUẢ PHIÊU MIỄU
Ọuả Phiêu Miều có tiếng tăm không nhỏ ở Liên bang. Nghe nói, nó là một loại trái cây rất thân kỳ. Mặc dù không sánh bằng bàn đào trong truýên thuyết nhưng đối với tu sĩ mà nói thì nó vẫn là một loại quả quý. Nhất là với phàm nhân, nếu ăn được nó thì có thể khiến thân thể khỏe mạnh, diệt hết mọi bệnh ẩn, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Tác dụng của nó khá ôn hòa, ngay cả trẻ sơ sinh cũng có thể dùng được. Tiếc một điều là nó không thể dùng làm thuốc, sau khi hái xuống cũng không thể để lâu, nhất định phải ăn hết trong vòng ba ngày.
Còn lai lịch của nó thì vốn có nguồn gốc từ cây Phiêu Miễu. Cây này còn có tên gọi khác là cây Đại Xuân!
Đương nhiên nó không giống với cây Đại Xuân tám ngàn năm là xuân, tám ngàn năm là thu như trong truyền thuyết, chẳng qua là có chút đặc tính lạ mà thôi.
Khi xưa nhân một rân kỳ ngộ mà Thành chủ thành Phiêu Miễu là Lâm Hữu đã phát hiện ra nó ở Sao Hỏa. Khi ấy, nó chỉ là một gốc cây khô, sau khi được ông đưa về thành Phiêu Miễu thì dốc sức chăm sóc. Mười năm trước đã phát triển ra được quy mô trăm trượng, cũng xuất hiện lứa quả Phiêu Miễu đâu tiên.
Mặc dù nó có hiệu dụng(*) phi phàm nhưng thời gian kết quả lại không cố định. Từ khi được trồng lớn đến nay cũng chỉ mới ra quả có ba lượt, năm nay là 1'ân thứ tư...
(*) Hiệu dụng: kết quả tốt khi đem dùng
Nhưng theo như Thành chủ Lâm Hữu thấy, dù quả Phiêu Miễu này rất tốt nhưng chỉ là ngoại vật. So với nhân mạch thì nó chỉ là thứ yếu nên mấy 1'ân trước ra quả ông đều mời tuấn kiệt trẻ tuổi trong Liên bang đến thành Phiêu Miễu cùng dùng nó, vừa củng cố giao tình với bề trên của những tuấn kiệt đó, vừa có ý kết giao và bán nhân tình.
Cách làm này nói thì dễ thôi nhưng không phải những kẻ tăm thường có thể làm được. Dù sao thì quả Phiêu Miêu này còn có hiệu quả đối với cả tu sĩ Trúc Cơ, mà ông ấy thì lại tặng không cho người ta.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng có thể nhìn ra được lòng dạ và tầm nhìn của Lâm Hữu có thể trở thành một nghị viên của Liên bang, thân lại đứng đâu một thành, dù là cách đối nhân hay xử thế đều có điểm hơn hẳn người thường.
So với ông thì con trai ông là Lâm Thiên Hạo thật sự thua cha mình quá nhiều...
“Hạo Nhi, tiệc quả Phiêu Miễu này sẽ do con đứng ra tổ chức nhé!”
Bên trong phủ Thành chủ, Lâm Hữu đứng dưới gốc cây Phiêu Miễu, quay đầu lại nhìn con trai mình rồi thản nhiên cất lời.
Lâm Thiên Hạo vẫn luôn kính sợ cha của mình. Mặc dù trong lòng hắn vẫn thấy không nỡ trước hành vi tặng không quả Phiêu Miễu cho người ta nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Lâm Hữu chợt mỉm cười, ông đương nhiên hiểu rõ tính cách của con mình, thậm chí ông còn thấy biết ơn Vương Bảo Nhạc.
Sau khi vào Đạo viện Phiêu Miều, trải qua vài Lân thất bại, rõ ràng Lâm Thiên Hạo đã trưởng thành hơn hẳn khiến cho Lâm Hữu cũng thấy an lòng.
“Con đừng có tiếc, đây là một xã hội chú trọng nhân tình. Tầm quan trọng của nhiêu người vượt xa tưởng tượng của con. Cha đã không cần những thiện duyên đó nữa nên sẽ để con tặng những thiện duyên kia, sẵn tiện kết giao nhiều hơn.”
“Con hiểu rồi.”
Lâm Thiên Hạo hít sâu một hơi, trâm giọng đáp lại.
“Lân này cha mời chủ yếu là con cái của những nghị viên và thành chủ khác. Ngoài ra, còn có tuấn kiệt của bốn Đạo viện, ngũ thế thiên tộc cũng sẽ có người đến, còn lưỡng đại tông và tập đoàn Tam Nguyệt vốn không thân với cha. Họ không tới thì thôi, nếu tới thì con nhất định phải đón tiếp cho chu đáo.”
Lâm Hữu dặn dò vài câu lại ngẩng đầu nhìn những quả Phiêu Miễu chín mọng trên cành rồi như sực nhớ ra điều gì, ông thản nhiên nói thêm.
“Còn nữa, trong số tuấn kiệt của Đạo viện Phiêu Miễu thì cha cũng mời cả Vương Bảo Nhạc đấy.”
Nghe thấy tên của Vương Bảo Nhạc, Lâm Thiên Hạo chợt im lặng. Nếu như là lúc trước thì hắn nhất định sẽ phản đối, dù không nói ra miệng nhưng trong lòng cũng sẽ bực dọc nhưng sau khi trải qua vài Lân đối chọi với Vương Bảo Nhạc, hắn đã sớm mệt mỏi chán chường, nay chỉ im lặng vài giây thì lập tức gật đầu đáp lại.
“Mâu thuẫn trước kia là do con bồng bột không hiểu chuyện khiển cho cha lo lắng nhiều.”
Hắn vừa nói xong thì Lâm Hữu đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn hồi lâu, trên mặt dần xuất hiện ý cười, cuối cùng ông còn ngửa mặt cười vang, trong nụ cười này tràn ngập nỗi vui sướng và mừng rỡ. Đây là Lân đầu tiên Lâm Thiên Hạo thấy cha mình cười vui đến thế trước mặt hắn.
“Tốt lắm! Hạo Nhi, con đã trưởng thành rồi!”
Lâm Hữu cười to, dường như chỉ trong nháy mắt mà thân thể chợt thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Ông đi đến vỗ vai Lâm Thiên Hạo rồi xoay người rời đi, tâm trạng vui sướng lộ rõ trên mặt.
Nhìn cha mình đi xa, Lâm Thiên Hạo đứng im tại chỗ hồi lâu mới lắc đâu cười, trong lòng thầm nghĩ.
“Không phải là con trưởng thành mà là... con không thể trêu vào Vương Bảo Nhạc được.”
Tiệc quả Phiêu Miễu sẽ được diễn ra vào ba ngày sau, địa điểm chính là phủ Thành chủ của thành Phiêu Miễu.
Sau khi thiếp mời được gửi đi thì tất cả thế lực khắp Liên bang đều nhận được. Có điều, đúng như Lâm Hữu đã đoán, lưỡng đại tông môn không có ai đến, còn tập đoàn Tam Nguyệt thì lại từ chối. Chỉ có ngũ thể thiên tộc là vì có quan hệ riêng với Lâm Hữu nên mới vui vẻ nhận lời mời.
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lâm Hữu. Dù sao thì những người quan trọng của ông chủ yếu tập trung ở Nghị viện Liên bang và bốn đạo viện. Con cái của mười sáu vị nghị viên còn lại đều đến, các thanh niên tuấn kiệt của bốn đạo viện cũng bước lên khí cầu, Lân lượt bay đến thành Phiêu Miễu.
Trác Nhất Phàm, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng cùng với những người có tiếng tăm trên đảo Thượng Viện và những Bách tử Liên bang khác đều nằm trong danh sách được mời.
Vương Bảo Nhạc hoàn toàn không định từ chối lời mời này, thậm chí hắn còn thấy sướng thầm trong lòng.
“Vị Lâm nghị viên này đúng là người có mắt nhìn, nhận ra được sự vĩ đại của ta. Tiếc rằng, con trai của ông ấy lại kém quá.”
Vương Bảo Nhạc thỏa mãn vỗ bụng.
Theo hắn thấy thì qua đó ăn chực một bữa cũng được, nhất là quả Phiêu Miễu này vốn không t'âm thường. Sau khi tra thông tin của nó xong thì hắn lập tức cảm thấy nó rất hợp với cha mẹ mình.
Cứ thế, sau khi hạ quyết tâm xong thì Vương Bảo Nhạc lại liên hệ với Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, ba người bọn họ sẽ cùng nhau đến đó dự tiệc.
Ba ngày thấm thoắt trôi qua, mới đó đã đến ngày cử hành tiệc quả Phiêu Miễu. Hôm nay, thành Phiêu Miều vô cùng nhộn nhịp. Tất cả dân chúng trong thành đều biết về tiệc quả Phiêu Miễu, cũng thấy vô số chiếc khí cău xa hoa xé gió lướt thẳng đến phủ Thành chủ!!
Đám khí cầu kia đúng thật là... vô cùng sang trọng! Trong đó, có một chiếc được chê' tạo từ hắc kim, tạo hình trông như một thanh loan đao, vừa khí thế vừa có vẻ sắc bén, lại tràn ngập cảm giác khoa học viễn tưởng cứ như không phải sản phẩm của thời đại này vậy, chẳng những tốc độ siêu nhanh, lại còn có mang lại chấn nhiếp(*) tâm thần.
(*) chấn nhiếp: kinh sự
Loại khí câu này đã không phải dạng sản xuất hàng loạt nữa. Đây là khí câu hàng độc quýên chỉ có những đại sư mới tạo ra được, từ giá cả đến công năng đều ăn đứt đám khí càu trên thị trường.
Chưa hết, có một chiếc khí cầu khoa trương hơn thế. Chiếc khí cầu đó có hình dạng như một cái đầu lâu khổng Lô, toàn thân được làm từ kim loại, mặt xanh nanh vàng, còn có một cái sừng lớn, bay vù vù trên trời, trông giống hung thú hơn là khí câu.
Uy áp, tốc độ cùng với kết cấu của nó đều khiến cho tất cả những kẻ nhìn thấy phải giật mình kinh thán.
“Mẹ ơi, ta từng thấy chiếc khí câu này trong bảng khí câu trên linh võng rồi!!! Giá trị của nó đủ để mua được một căn nhà hạng sang ở đô thành!!! Ta làm cả đời chắc cũng chỉ mua được một cái cửa của nó thôi!!!”
“Các ngươi nhìn kìa! Đây là xe hơi siêu cấp có thể bay được chế tạo từ linh thạch ư?”
“Quỳ!!”
Trong lúc dân chúng trong thành Phiêu Miễu liên tục xuýt xoa thì những chiếc khí cầu đủ mọi hình dạng và vô cùng xa hoa kia đã tập trung lại ở phủ Thành chủ. Sau khi đáp xuống thì người bên trong cũng lũ lượt kéo nhau bước ra, có nam có nữ, ai nẩy đều mặc quân áo xa hoa đắt đỏ, mặt mày khí khái, lại có một loại khí tức ăn đứt đám quý tộc thông thường.
Bọn họ chính là con cái của những nghị viên khác trong Liên bang. Rõ ràng ai nấy đều biết Lâm Thiên Hạo nên vừa thấy mặt đã mỉm cười chào hỏi.
“Lâm thiếu gia, cảm ơn đã mời bọn ta đến!”
“Ha ha, Tôn huynh, ngươi lại đổi khí c'âu đấy à? Ta từng thấy chiếc khí cẫu này trong buổi họp báo của Tập đoàn Tam Nguyệt vào ba tháng trước. Toàn bộ Liên Bang chỉ có mười chiếc, không ngờ ngươi đã mua một chiếc thế này.”
“Không phải một chiếc mà là toàn bộ đấy.”
Cả đám cười cười nói nói, nhìn thì có vẻ không thèm để ý khí cầu của mình lắm nhưng thật ra cả đám đều đang âm thầm ganh đua với nhau.
Mà tiệc quả Phiêu Miễu ĩân này cũng vì đám khí cầu khoa trương của họ mà dăn đổi chất, cứ như biến thành một đợt khoe của vậy.
Trong lúc toàn bộ phủ Thành chủ đều sôi động dần lên, Lâm Thiên Hạo cười nói tiếp đãi khách khứa. Người của ngũ thế thiên tộc cũng đến. Bọn họ vừa xuất hiện thì lập tức thu hút sự chú ý của đám thiên kiêu nhà giàu này.
Chiếc phi thuyên của họ là một chiếc chiến hạm loại nhỏ có thể bay thẳng ra ngoài vũ trụ!
"filepos0005573597">

Bạn cần đăng nhập để bình luận