Tam Thốn nhân Gian

Chương 230

Chương 230Chương 230
Cơ QUAN CÁC, HOÀNG SAM
Rất khó để hình dung khí thê' lạ kỳ phát ra từ một kẻ ra sức hóp bụng ưỡn ngực nhưng bụng vẫn nhô lên tròn vo kia!
Tóm lại, lúc này, Vương Bảo Nhạc cảm thấy những người kia đều đã bị dáng người oai vệ cùng với khí tức cường giả của mình dọa sợ. Nhìn bộ dạng hoảng sợ trợn mắt, há mồm của bọn họ, trong lòng Vương Bảo Nhạc sướng khỏi nói.
Hình như, tên béo này đã quên tuốt con vượn Kim cương đây hung tàn đang nhe răng trợn mắt đứng sau lưng mình, giả bộ ho khan một tiếng.
“Đây là chỗ đỗ khí cầu đúng không?
Vương Bảo Nhạc liếc mắt hỏi một hộ vệ của phủ Thành chủ.
Đám hộ vệ xung quanh đều căng cứng người, bị khí tức trên người của con vượn Kim cương kia dọa sợ, nghe vậy thì gật đâu theo bản năng, lại cho Vương Bảo Nhạc cơ hội tiếp tục làm màu.
“Tiểu Kim, ngươi ở đây chờ bọn ta một lúc nhé!”
Vương Bảo Nhạc quay lại vỗ vượn Kim Cương vài cái.
Nghe Vương Bảo Nhạc nói thế, vượn Kim cương gẵm nhẹ một tiếng, ra sức vỗ ngực, còn quẩy mông ra dấu xì hơi, nháy mắt với Vương Bảo Nhạc.
“Ta biết rồi, nếu không phải hết cách thì chúng ta đừng dùng tuyệt chiêu.”
Vương Bảo Nhạc thẩy vượn Kim cương phối hợp với mình như thế thì hí hửng lấy một con rối vượn Kim cương ra từ vòng tay trữ vật ném cho nó.
Con vượn Kim cương lập tức mừng rỡ, gào to ôm chầm lấy con rối, cầm nó lăn lộn chơi ngay trên quảng trường...
Cảnh tượng này đã khiến đám người xung quanh rúng động không thôi. Dù là con cái của những nghị viên kia hay thiên kiêu của các Đạo viện khi nãy hãy còn khoe khoang nay đều trợn mắt, há mồm, liên tục hít sâu, trong lòng dậy sóng.
Thua mợ rồi, bọn họ hãy còn đua nhau so bì khí c'âu nhưng đám Vương Bảo Nhạc thì cứ như đã bước ra khỏi thôn tân thủ, trực tiếp cưỡi hung thú bay đến đây. Tất cả những việc này khiến cho họ cảm thấy bất lực, lại thâm cười khổ. Đúng là không thể nào sánh được mà!
Bọn họ chỉ mới chơi được khí cẫu còn nhà người ta đã lẩy ra cả chiến thú luôn. Hai bên vốn không cùng một đẳng cấp, dù sao thì khí cầu tạo ra rất dễ, còn việc thu phục rồi biến chiến thú thành tọa kỵ lại vô cùng khó khăn!
Nhất là chiến thú Trúc Cơ nữa!
Loại cảm giác này cứ như mình đang hí hửng lái một chiếc xe thể thao thì người ta đã lái cả máy bay chiến đấu vậy!!
Lâm Thiên Hạo thấy thế thì không khỏi cười khổ. Thật ra thì dù Vương Bảo Nhạc có làm ra chuyện gì hắn cũng không bất ngờ lắm vì trong lòng hắn đã thừa nhận một việc.
“Cuộc đời của tên Vương Bảo Nhạc này nhất định đã mở công cụ hack, hoặc là hắn có một ông cha tốt, hoặc là có một ông cha nuôi vô cùng lợi hại đã trải đường giúp hắn...”
Trong lòng Lâm Thiên Hạo có phần chua chát, vừa bất đắc dĩ vừa thêm kiên quyết với suy nghĩ không trêu vào Vương Bảo Nhạc nữa.
So với Lâm Thiên Hạo thì Lý Di lại nghiến răng nghiến lợi. Cô ta tức tới mức thở hồng hộc, bộ ngực căng tròn phập phồng, cố gắng đè cơn giận vì ngứa mắt tên Vương Bảo Nhạc kia xuống.
“Thú vị lắm!”
Trong đám người, Lý Tú đang được vô số con cái của nghị viên vây quanh chợt mỉm cười, đôi mắt lóe sáng tràn ngập hứng thú.
cứ thế, trong ánh nhìn của biết bao người, Vương Bảo Nhạc cười ha hả, cùng Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng bước tới trước. Dù không muốn tiếp xúc với Vương Bảo Nhạc lắm nhưng thân là chủ nhà, Lâm Thiên Hạo chỉ có thể bước lên, khách khí ôm quyền đón tiếp.
Cho dù không ưa Lâm Thiên Hạo nhưng Vương Bảo Nhạc cũng nhạy bén nhận ra thái độ của Lâm Thiên Hạo đã thay đổi. Hắn chớp mắt, trên mặt thì cười phớ lớ nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảnh giác.
“Tên Tiểu Hạo Tử này đổi tính à? Hay là đang có âm mưu quỷ kế gì đây?”
Che giấu phần nghi hoặc này, Vương Bảo Nhạc cũng mỉm cười bước lên ra chiều thân thiết với Lâm Thiên Hạo, sau đó làm quen với mọi người khi được Lâm Thiên Hạo giới thiệu.
Bên phía Triệu Nhã Mộng cũng thế, cô vốn đã xinh đẹp, nơi này cũng có một sô' con gái của các nghị viên quen biết cô nên chẳng mấy chốc đã bước lên chuyện trò. Trác Nhất Phàm cũng không khác gì mấy, người ngoài không hề biết hắn là chiến binh của Trác gia, dù là sự ưu tú của bản thân Trác Nhất Phàm hay bối cảnh cường đại của hắn cũng đủ khiến cho những người ở đây muốn làm quen với hắn.
Sau khi tản ra thì cả ba đều tỏa sáng giữa bữa tiệc này.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc chưa từng tham gia mấy bữa tiệc thê' này nhiều nhưng từ nhỏ hắn đã nghiên cứu tự truyện quan lớn cho nên không hề lúng túng trước bữa tiệc này mà còn có vẻ khá thành thạo. Tiếng cười nói vang lên không ngớt, thậm chí còn nhiệt tình bước lên quàng vai bá cổ với những người lạ cứ như thế thân thiết lắm vậy.
Lý Tu vốn đã có hứng thú với Vương Bảo Nhạc, sau khi bị Vương Bảo Nhạc quàng vai thì hắn cũng thuận thê' cười hỏi.
“Bảo Nhạc huynh đệ, ngươi cũng sắp tốt nghiệp rồi, thê' có định đến bí cảnh Mặt Trăng để rèn luyện không? Đợi xong xuôi thì đến nhà ta chơi một chuyên nhé?”
Lý Tu mỉm cười mở miệng hỏi.
Vương Bảo Nhạc chỉ cười cho qua chứ không hề từ chối hoặc đáp cụ thể trước những lời mời chào này. Lý Tú cũng không để lòng, theo hắn thấy thì chuyện quan trọng thê' này không thể nào cho ra quyết định ngay được, hắn cũng chỉ nhất thời nổi hứng nên mới chào mời Vương Bảo Nhạc mà thôi.
Cứ thế, bữa tiệc bắt đ'âu cử hành, tiếng nhạc sôi động vang lên khắp phủ Thành chủ, những tuấn kiệt cùng lứa này vui vẻ chuyện trò với nhau. Cho dù có ghét ai thì họ cũng sẽ không để lộ ra mặt, vậy nên học sinh của bốn đạo viện nói chuyện với con cái của các nghị viên cũng thân thiết hơn, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Sau một lúc lâu, Vương Bảo Nhạc vất vả lắm mới thoát thân khỏi màn xã giao kia. Hắn hơi kéo cổ áo, tiện tay nhấc một ly rượu từ khay của một thị nữ xinh đẹp vừa đi ngang qua, hắn dõi mắt nhìn quanh, sau khi nhấp một hớp thì chợt nhíu mày.
“Người đẹp này, chỗ các cô có nước băng linh không? Tốt nhất là có thêm đá ấy, phải mà có chanh thì càng tốt... Đúng rồi, có thứ gì ăn như trứng kho các thứ không? Đồ ăn vặt nữa ấy? Như khoai tây chiên này, khô bò này...”
Vương Bảo Nhạc cầm ly rượu, nhìn thị nữ kia với vẻ mong chờ vô vàn.
Thị nữ nọ khẽ giật mình, lẫn đàu tiên cô gặp phải yêu càu thế này, vội gật đầu chạy đi lấy nước băng linh và trứng kho mà Vương Bảo Nhạc muốn.
“Không hổ là đại gia tộc, cái gì cũng có.”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn, ưng ly rượu trên tay. Tuy hắn thấy thứ này chẳng ngon lành gì nhưng thấy người khác đều uống nên cũng vờ vịt đưa lên miệng. Đang định nhấp nhẹ môi thì Triệu Nhã Mộng ở phía sau lưng hắn đã đi ra khỏi đám người, trên mặt là nụ cười trang nhã duyên dáng, cô đến cạnh Vương Bảo Nhạc như đang cười nói gì đó.
Người khác không nghe rõ là nói gì nhưng nhìn bộ dạng của cô thì có vẻ như đang nói chuyện gì đó rất thú vị. Nhìn cô như đang mỉm cười nhưng nhưng thực ra, sau khi đi đến bên cạnh Vương Bảo Nhạc, những gì cô nói ra lại vô cùng nghiêm túc!
“Bảo Nhạc, đừng có quay đầu nhé! Ở bên trái sau lưng ngươi có một thanh niên tóc dài, kẻ đó mặc đạo bào của Đạo viện chúng ta...”
“Hắn thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng không biết tại sao kể từ khi ta đi ngang qua hắn thì luôn có cảm giác rất lạ, vừa như đã từng quen biết lại như xa lạ! Hơn nữa, ta phát hiện hắn đang quan sát chúng ta, nhất là ngươi đấy...”
“Trực giác nói cho ta biết kẻ này vô cùng nguy hiểm, giống như có chút địch ý với chúng ta vậy...”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì vẻ mặt vẫn như thường, còn cười thật to như vừa nghe kể chuyện gì buồn cười lắm. Cũng đúng lúc này, thị nữ đi lấy nước băng linh và thức ăn vặt đã đi đến bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc thuận thế xoay người lại lấy nước băng linh trên khay của thị nữ này, ánh mắt thản nhiên đảo qua một cái, không hề cố ý nhìn thẳng vào chỗ nào, cũng phát hiện ra kẻ mà Triệu Nhã Mộng đã nói.
Hắn bình tĩnh lướt mắt qua như thường, xoay người đưa ly nước băng linh lên miệng nhấp một hớp, mặt vẫn mỉm cười, thấp giọng nói.
“Lạ thật, ta cũng thấy vừa quen vừa lạ...”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì nhìn Triệu Nhã Mộng một cái, cả hai không nói gì nữa mà tách ra, gia nhập vào trong đám người nhưng vẫn giữ cảnh giác.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc cũng âm thăm liên lạc với Pháp Binh các của Đạo viện, lệnh cho thủ hạ của mình đi điều tra danh sách và hình ảnh của học sinh được phủ Thành chủ mời đến.
Nếu là binh tử muốn làm vậy thì sẽ có chút khó khăn nhưng hắn thân là Phó Các chủ, sau khi liên thủ với Trần Vũ Đồng xong thì xem như là hai người có quyền lực ngập trời ở Pháp Binh các cho nên khi Vương Bảo Nhạc hạ lệnh thì trong Pháp Binh các lập tức làm ngay.
Chẳng mấy chốc một phân danh sách đầy đủ đã được gửi tới, Vương Bảo Nhạc vừa uống nước băng linh vừa xem xét, chẳng bao lâu đã dừng lại ở một người!
Cơ Quan các, Hoàng Sam!
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, Triệu Nhã Mộng và hắn đều thấy quen, lại còn theo dõi bọn họ. Người này là học sinh cũ, bốn năm trước thi vào đảo Thượng Viện, có tạo nghệ không tâm thường ở Cơ Quan, bối cảnh cũng khá cao. Hình như, Trưởng bối của hắn là Trưởng lão của Cơ Quan các, cho nên năm ngoái kẻ này đã trở thành Phó Các chủ của Cơ Quan các.
“Cơ Quan các... Chẳng lẽ trước kia từng gặp ở Đạo viện ư? Nhưng tại sao hắn lại theo dõi bọn ta, còn khiến Triệu Nhã Mộng cảm giác được nguy cơ chứ?”
"filepos0005634667">

Bạn cần đăng nhập để bình luận