Tam Thốn nhân Gian

Chương 235 BAY RA KHỎI

Chương 235 BAY RA KHỎIChương 235 BAY RA KHỎI
TRÁI ĐẤT
Phi thuyền vũ trụ khác với loại khí cầu dùng để di chuyển trong tầng khí quyển của Trái Đất. Nó giống với chiến hạm hơn, dài chừng cả vạn trượng, lúc này đang đậu trong một phi trường riêng của nó. Nhìn từ xa nó như một thanh kiếm khổng lồ với khí thế ngợp trời, đồng thời lại có tiếng ầm ầm nổ mạnh như sấm rền liên tục truyền ra từ bên trong. Những học sinh không được tham gia bí cảnh lần này nghe thấy tiếng động đều tò mò bước ra nhìn, sau khi thấy chiến hạm đậu ở phía xa thì vô cùng giật mình.
Tiếng nổ này đến từ máy móc của nó, ầm ầm như hung thú gầm lớn khiến cho những người vừa chạy đến vì nhận được thông báo đều giật mình không thôi. Mãi cho đến khi leo lên chiếc chiến hạm này xong thì mọi người mới bình tĩnh lại phần nào.
Số lượng người tham gia bí cảnh lần này của Đạo viện Phiêu Miễu có chừng trăm người, trong đó phần lớn đều là học sinh cũ của đảo Thượng Viện. Bọn họ ngày thường hoặc là ra ngoài lịch luyện, hoặc là bế quan tu hành, tuy vẫn biết tin tức ở bên ngoài nhưng cũng không nhiêu lắm.
Trong đó, có một số người vì thân mang chức vị quan trọng nên khá quen thuộc với thân phận và địa vị của Vương Bảo Nhạc, lúc này, khi gặp lại trên chiến hạm thì ai nấy đều mang theo thiện ý trao đổi với nhau, vị Hoàng Sam của Cơ Quan các kia là người đầu tiên.
Khi Vương Bảo Nhạc lên phi thuyền, chào hỏi mọi người xong thì để ý thấy gã Hoàng Sam kia đã chú ý tới mình, Vương Bảo Nhạc ra chiêu bình thường nhưng trong lòng lại cảnh giác hơn hẳn.
Ngoại trừ những học sinh cũ như Hoàng Sam và Trần Vũ Đồng ra thì số lượng người mới không nhiều lắm, trong đó có Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng và Lâm Thiên Hạo.
Đỗ Mần và Trần Tử Hằng thì chưa tới Chân Tức tầng năm nên không thể tham gia, em bánh bao thì từng nói với Vương Bảo Nhạc rằng cô ấy cần phải bế quan một thời gian, sư tôn của cô ấy lại nghiêm khắc, yêu cầu rất cao với cô cho nên kỳ bế quan đó còn chưa kết thúc nữa.
Trong số những người mới thì lại có một người là người quen của Vương Bảo Nhạc nhưng khi nhìn thấy người này thì Vương Bảo Nhạc cũng phải kinh ngạc.
“Con trai đấy à? Ngươi tu luyện nhanh thật đấy. Mới đây mà đã Chân Tức tầng nám rồi ư? Ngươi ăn hỏa tiễn đấy hả?”
Vương Bảo Nhạc vô cùng giật mình, người quen này đúng là Lục Tử Hạo.
Hắn là học sinh của Chiến Võ các, sau khi hợp tác với Vương Bảo Nhạc trong trận so tài của Chiến Võ các thì Lục Tử Hạo này lại có được kỳ ngộ, sau đó đuổi kịp và vượt qua đám người Trần Tử Hằng với Đỗ Mần, khiến tu vi đột phá đến Chân Tức tầng nám ngay trước lúc bí cảnh mở ra!
Tuy ràng lấy làm kinh ngạc nhưng việc này cũng không có gì khó hiểu. Dù sao thì hiện tại kỷ linh nguyên chỉ mới bắt đầu có bốn mươi năm, việc sưu tầm mảnh vỡ có rầm rộ đến đâu đi nữa thì vẫn còn sót nhiêu, vậy nên mới tọa thành việc mẩy người như Lục Tử Hạo giành được cơ duyên trong lúc tu hành.
Tuy rằng tình huống như hắn rất hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có. Thực ra, Liên bang ngày nay có rất nhiều người giành được cơ duyên như Lục Tử Hạo.
Loại tu vi bộc phát thế này bình thường đều là ở cảnh giới Chân Tức, một khi đến Trúc Cơ thì khó mà làm được như thế.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi và vẻ giật mình của Vương Bảo Nhạc, trong lòng Lục Tử Hạo thầm lấy làm đắc ý. Thực ra, hắn đã thấy Vương Bảo Nhạc từ lâu rồi. Dù sao thì bộ dạng của Vương Bảo Nhạc vẫn khá bắt mắt, nếu đổi lại là lúc trước thì hắn đã chuồn từ lâu, không muốn đụng mặt Vương Bảo Nhạc làm gì nhưng hôm nay hắn cảm thấy mình đã khác xưa, vậy nên giữ vững nguyên tắc của chính bản thân mình, cố ý xuất hiện ở trước mặt Vương Bảo Nhạc với mục đích nhìn thấy vẻ giật mình của hắn.
“Ngươi ăn nói cho cẩn thận vào! Tuy rằng ngươi là Phó Các chủ nhưng Lục Tử Hạo ta là người của Chiến Võ các, không phải Pháp Binh các của các ngươi. Ngươi đừng có mà làm nhục ta!”
Nghe thấy Vương Bảo Nhạc gọi mình như thế, Lục Tử Hạo hừ lạnh một tiếng.
“Dám nói chuyện với ba ba như thế à? Hạo Nhi, ngươi ngon lắm!”
Vương Bảo Nhạc nhìn Lục Tử Hạo với vẻ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Trác Nhất Phàm đang đứng nói chuyện với người khác ở gần đó.
‘Nhất Phàm, qua đây chút nào!
Trác Nhất Phàm đang nói chuyện với người khác, nghe Vương Bảo Nhạc gọi thế thì quay đầu lại nhìn qua, sau khi chào tạm biệt người kia thì đi về phía Vương Bảo Nhạc. Hắn thân là Phó Các chủ của Chiến Võ các, lại là bách tử Liên bang, dù là chiến lực, danh vọng hay tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của hắn vẫn cực kỳ chói mát, cho nên thấy hắn đi tới, dù trong lòng Lục Tử Hạo không phục nhưng vẫn cảm thấy áp lực cực lớn. Dù sao thì hắn chỉ là chiến tử, còn người ta đã là Phó Các chủ rồi.
Hắn cảm thấy dù mình có cúi đầu trước mặt hai Phó Các chủ thì cũng chẳng có gì mà xấu hổ. Nghĩ thế, Lục Tử Hạo lập tức cảm thấy mình không hề làm trái với quy tắc của bản thân, vậy nên hắn hừ một tiếng, không đợi Trác Nhất Phàm đi đến thì đã ngẩng đầu bỏ đi.
Thấy Lục Tử Hạo cao ngạo như thế, Vương Bảo Nhạc cũng cảm khái.
cCon cái lớn rồi!
Hắn vừa cảm khái vừa nghĩ thầm, phải tìm cơ hội cho tên nhóc kia biết rõ tầm quan trọng của việc tôn trọng trưởng bối mới được. Đang nghĩ xem phải làm gì thì đã có bảy tám bóng người bay ra từ đảo Thiên Hành, hóa thành cẫu vồng bay thẳng đến chỗ phi thuyền vũ trụ, khiến nơi này nhanh chóng an tĩnh trở lại.
Vương Bảo Nhạc cũng vội ngẩng đàu lên, lập tức nhìn thấy bảy tám đạo càu vồng kia bay tới với khí thế kinh người, rung chuyển trời xanh, chỉ trong nháy mắt đã đến chỗ phi thuyền.
Bọn họ vừa xuất hiện thì đã lộ rõ khí thế không tầm thường, một cỗ khí tức vượt xa Trúc Cơ khiến xung quanh rung chuyển. Chỉ nhìn lướt qua thôi thì Vương Bảo Nhạc đã giật mình đoán được bọn họ đều là Kết Đan!
Vị Phó Tông chủ khá thích Vương Bảo Nhạc cũng ở trong số đó, còn có một vị lão giả trông có vẻ vô cùng nghiêm nghị nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc và Trần Vũ Đồng thì lại có phần hiên lành.
Vương Bảo Nhạc chưa từng gặp lão giả này nhưng thông qua bộ dạng kích động của Trần Vũ Đồng lúc này thì hắn lập tức đoán được chắc hẳn lão giả này chính là sư tổ của Trần Vũ Đồng.
Người đứng giữa những vị cường giả Kết Đan này là một nam tử trung niên có mặc trường bào màu trắng trông như thư sinh. Hắn có gương mặt hiền lành, đôi mắt sáng rực như sao trời, sau khi bước lên phi thuýên thì ánh mắt lập tức đảo quanh mọi người ở đây, lộ ra vẻ thưởng thức.
“Bái kiến Tông chủ! Bái kiến chư vị Phó Tông, Đại Trưởng lão!!”
Gần như ngay khi hắn xuất hiện thì những học sinh cũ kia đều kích động ra mặt, đồng loạt bái kiến.
Tông chủ ư?;
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên. Đây là lần đầu tiên hán gặp được người đứng đầu của Đạo viện Phiêu Miễu. Hắn biết rõ Thái thượng Trưởng lão coi như lực lượng ẩn giấu, sẽ không xen vào việc của đạo viện, cho nên người nắm giữ quýên lực cao nhất của Đạo viện Phiêu Miễu chỉ có một mình Tông chủ mà thôi!
“Lăn bí cảnh mở ra này có liên quan đến sức mạnh chính của Đạo viện Phiêu Miễu ta trong tương lai, cho nên bản tông sẽ tự mình hộ tống, đảm bảo các ngươi đi đường thuận lợi và an toàn!”
Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu mỉm cười mở lời. Sau khi hắn nói xong thì lập tức phất tay phải lên không hề nhiêu lời.
“Xuất phát!”
Theo hiệu lệnh của hắn vang lên, chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ này chợt lắc mạnh một cái, sau đó chậm rãi bay lên không, tiếp theo nháy mắt đã tăng tốc đột phá vách ngăn, lao thẳng lên trời xanh trong một tiếng nổ mạnh vang trời!
Tốc độ cực nhanh, khí thế siêu mạnh khiến cho đám người đứng nhìn xung quanh đều giật mình kinh hãi.
Mấy người Liễu Đạo Bân và Tràn Tử Hằng kích động nhìn nó biến mất trên trời cao. Bọn họ không thấy rõ bóng dáng của phi thuyền, chỉ có thể nhìn thấy một vệt khói mù do phi thuyền tạo ra liên tục lan ra trên không...
Bên trong Đan Đạo các, em bánh bao đang bế quan không biết gì về chuyện xảy ra ở bên ngoài nhưng dường như trong lòng cảm ứng được gì đó nên lông mi run nhẹ như muốn mở mắt ra.
Còn có Đỗ Mần và những người quen biết với Vương Bảo Nhạc và các thành viên tham gia đợt bí cảnh lần này đều ngẩng mặt nhìn lên, mong ngóng ngày họ quay về.
Ở tít trên trời cao, nơi mà tầm mắt của họ không thể nhìn thấy được, phi thuyền vũ trụ như một mũi tên xé rách trời xanh, lao đi với tốc độ vô cùng kinh người.
Mặc dù tốc độ đáng sợ khó mà hình dung nổi nhưng những người có mặt trên phi thuyền đều không hề cảm giác được gì nhiêu. Chẳng qua chỉ là trong lòng sinh ra cảm giác là lạ khó nói nên lời vì sắp sửa rời khỏi Trái Đất vì phần lớn bọn họ đều là lần đầu tiên rời khỏi Trái Đất này.
Vương Bảo Nhạc cũng thế, lúc này tim hắn đập rộn lên, ánh mắt sáng rực, nhìn xuống bên dưới, mặt đất vốn bằng phẳng dần trở nên cong cong, bầu trời trên đầu vốn xanh biếc dần biến thành tối đen.
Tất cả mọi thứ khiến cho Vương Bảo Nhạc phải nín thở ngưng thần, quên cả thời gian. Không biết bao lâu sau, khi mặt đất trước mắt hắn đã hoàn toàn biến thành một quả cầu màu xanh biếc lấp lánh thì thân thể của hắn mới run nhẹ một cái.
Không phải chỉ riêng Vương Bảo Nhạc mà còn rất nhiều người có mặt trên phi thuyền này đều kích động như thế.
Lúc còn ở Trái Đất thì coi bầu trời như nguồn sáng soi khắp thế gian, nay ra ngoài vũ trụ thì mọi việc lại thay đổi. Nguồn sáng từ trên trời chiếu xuống lại trở thành từ dưới dội lên, xung quanh tối đen như mực, duy chỉ có Trái Đất là phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ khiến cho bọn họ thấy không quen.
Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới quay đầu lại nhìn ra vũ trụ. Hán nhìn Mặt Trăng với bề mặt gồ ghề, ảm đảm tối hù, lại nhỏ hơn Trái Đất rất nhiêu.
“Có rất nhiêu truyền thuyết về Mặt Trăng...”
Trong lúc mọi người đều rung động thì thanh âm của Tông chủ lại ung dung vang vọng khắp phi thuýên.
"filepos0005735901">

Bạn cần đăng nhập để bình luận