Tam Thốn nhân Gian

Chương 256 ĐỈNH NHỎ

Chương 256 ĐỈNH NHỎChương 256 ĐỈNH NHỎ
Trong vết nứt, ánh sáng màu đỏ nhạt dần biến thành một màu đỏ sẫm như máu khi đi sâu vào bên trong. Nhất là nơi này không hề có đường đi, chỉ có bùn đất hai bên cùng với ánh sáng đỏ thẫm một màu tựa như không hề có điểm cuối ở trước mặt.
Sau khi tiến vào vết nứt và đi sâu vào theo ánh sáng đỏ kia thì đám mắt quỷ lẫn dị thú khác đều mất tăm nhưng hai người Vương Bảo Nhạc và Trần Tuệ cùng với con rối của hắn đương nhiên sẽ không giống như thế. Tất cả đều ép sát vào vách đất, cẩn thận đi xuống.
Các bên đều giữ vững khoảng cách với nhau, dù là Trần Tuệ hay Vương Bảo Nhạc đều vô cùng cảnh giác, cùng lúc đó cũng ra sức che giấu bóng dáng của mình, không muốn để cho đối phương phát hiện ra.
Còn mảnh vỡ tạo thành linh nguyên trên người họ, nếu như số lượng nhiều như lúc lạc vào đúng chỗ của ngũ thế thiên tộc thì phệ chủng của Vương Bảo Nhạc khó mà che giấu đến cùng, vẫn sẽ bị kẻ khác phát hiện ra, nhưng nay số lượng ít đi nên hắn vẫn có thể che giấu được một thời gian ngắn.
Còn Trần Tuệ thì hình như cũng có thủ đoạn tương tự như thế, cho nên Vương Bảo Nhạc không thể cảm ứng được linh nguyên trên người cô ta.
Trong lúc bọn họ liên tục đi xuống, thỉnh thoảng vẫn có hung thú nhảy xuống từ bên ngoài vết nứt, gào thét chạy ngang qua người họ, sau đó nhảy thẳng về phía cuối của ánh sáng đỏ kia.
Đám hung thú kia như mất hết thần trí, sau khi quan sát thật kỹ thì Vương Bảo Nhạc phát hiện ánh mắt của chúng nó gân như đều mơ màng giống như bị điều khiển chạy thẳng vào bên trong ánh sáng đỏ kia.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc càng
cảnh giác hơn. Nếu không phải phệ chủng cảm ứng được dao động linh khí phát ra từ bên trong ánh sáng đỏ kia quá sức kinh người khiến cho Vương Bảo Nhạc không cách nào từ bỏ thì hắn đã muốn quay đầu bỏ đi từ lâu rồi.
Thật sự là ánh sáng đỏ này quá mức quỷ dị khiến cho trong lòng Vương Bảo Nhạc có cảm giác nơi này cất giấu một bí mật nào đó rất kinh thiên động địa, cũng vô cùng khủng bố.
“Ta cứ có cảm giác mình lại bắt đầu tự tìm đường chết rồi...”
Vương Bảo Nhạc thầm thở dài, mắt thấy con rối của mình đi ở trước nhất đã đến gần mép ánh sáng màu đỏ kia, tinh thần của hắn khẽ chấn động, lập tức khống chế nó để quan sát, nhưng đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc chợt biến sắc.
Không biết tại sao, sau khi đến gần ánh sáng đỏ kia thì con rối đó của hắn lại run lên bần bật, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng về phía Trần Tuệ, thậm chí ánh
mắt còn đảo qua nhìn về phía chính bản thân hắn ở đằng sau.
Lúc này, khóe miệng của nó lại nhếch lên thành một nụ cười rất quỷ dị, lại vô cùng lạnh lẽo, sau đó nó nhảy phốc lên, bàn tay đang bám lấy vách tường cũng buông ra, thân thể nhảy thẳng vào bên trong ánh sáng đỏ vô biên vô tận như biển rộng lại chói lóa không thể nhìn thấy gì kia!!
Cảnh tượng này khiến cho Trần Tuệ biến sắc, biết được việc mình bám đuôi đã bị phát hiện, về phần thân ảnh kia có phải người thật hay không thì cô ta hoàn toàn không cần cân nhắc tới. Nếu như nói trước đây trong lòng cô còn băn khoăn về chuyện này thì vẻ mặt quỷ dị lẫn đôi mắt lóe sáng lúc đối phương quay đầu lại đã nói cho cô biết rằng đối phương không phải người thật. Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng bị dọa giật nảy mình, trong lòng dậy sóng.
“Sao lại như thế chứ?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy da đầu run lên,
một cảm giác không sao tả nổi khiến tim hắn đập thình thịch. Hắn không hề điêu khiển con rối quay đầu lại, cũng không hề lệnh cho nó làm ra vẻ mặt đó. Thực ra, tuy hắn có kinh nghiệm chế tác các con rối hơn hẳn người khác thật nhưng dù là thật đến mấy đi chăng nữa thì cũng không thể tạo ra cảm giác giống như khi nãy lúc nó quay đầu lại được.
Hắn có cảm giác ngay giây phút đó con rối này giống hệt như một người sống thật sự!
Là thật sự sống... nhất là con rối này lại được hắn chế tạo dựa theo bộ dạng của mình, cho nên cảm giác nhìn thấy một 'mình’ khác này khiến cho đầu óc Vương Bảo Nhạc nổ tung, cảm giác quỷ dị khắc sâu.
Mức độ kiêng kị của Vương Bảo Nhạc đối với biển ánh sáng đỏ ở dưới kia lại càng tăng cao hơn. Ngay khi hắn đang do dự không biết có nên rời đi hay không thì hắn lại lập tức để ý thấy Trần Tuệ đang bấm niệm pháp quyết. Không biết cô ta triển khai thuật pháp gì mà chỗ cô ta đang đứng
lại xuất hiện một cỗ cuồng phong.
Dường như cảm thấy còn chưa đủ nên Trần Tuệ lại giơ tay phải lên, lấy ra một bức tượng gỗ màu tím. Vương Bảo Nhạc đứng cách đó hơi xa nên chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng đại khái của bức tượng kia là một người ôm ngực, còn lại thì không thấy rõ lắm nhưng bức tượng đó cũng mang đến cho hắn cảm giác kinh tâm động phách, tựa như bên trong ẩn chứa cảm giác gì đó gần bằng với Pháp Binh.
Sau khi lấy bức tượng kia ra thì Trần Tuệ ném nó về phía ánh sáng đỏ nọ, bức tượng lập tức rơi vào bên trong biển ánh sáng đỏ kia. Cùng lúc đó, cuồng phong xung quanh giống như bị nó thu hút nên lao vút theo, lại như được sức mạnh của bức tượng củng cố nên ngày càng dữ dội hơn, cuối cùng tạo thành một cơn gió lốc bay quanh bức tượng nọ, sau khi rơi vào trong biển ánh sáng đỏ kia thì bỗng chốc bộc phát, theo đó là một cỗ khí lãng quét ngang bốn phương.
Vương Bảo Nhạc bám rịt vào vách tường,
thân thể thiếu chút nữa đã bị cỗ khí lãng này cuốn đi. Lúc hắn hãy còn hoảng hốt thì lại nhìn thấy sau khi cuồng phong và bức tượng kia bộc phát xong thì ánh sáng phát ra từ biển ánh sáng đỏ rực ở sâu trong vết nứt lập tức trở nên ảm đạm hẳn giống như đã bị xua tan, chẳng mấy chốc đã trở nên mờ dần rồi hoàn toàn tan biến!
Ngay khi khung cảnh bên dưới trở nên rõ ràng thì Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn thấy bí mật ẩn sâu bên trong vết nứt này!
Ở sâu bên trong vết nứt lại có một đoạn nhánh cây!! Nhánh cây này cực kỳ lớn, chôn sâu bên dưới mặt đất, chỉ lộ ra một phàn thôi mà đã lớn chừng mấy trám trượng, toàn thân khô vàng, xám đen, quấn quanh một chỗ như một con rắn lớn. Bên trên nhánh cây đã có vài đoạn héo rũ như đã chết, phát ra từng đợt khí tức già nua tựa như đã tồn tại rất lâu rồi.
Mà nhánh cây này rõ ràng chỉ là một phần cực nhỏ trong bản thể của nó, phần lớn đều chôn sâu dưới mặt đất, thậm chí không biết còn lan xa đến đâu nữa. Thực
tế, nếu như không phải nơi này xuất hiện vết nứt thì Vương Bảo Nhạc cũng không biết trong lòng đất của Mặt Trăng lại có một gốc đại thụ như thế!
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là gốc quế trong truyền thuyết của Mặt Tráng!
Nhưng dù sao thì đó cũng là thứ thuộc thần thoại, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không tin lắm, nhất là thể tích của gốc cây này khiến hắn không dám tưởng tượng, chỉ riêng đoạn nhánh cây lộ ra đây thôi đã khiến hắn rung động sâu sắc rồi.
Dù là bản thể của đại thụ ở bồn địa Coron hay Hoàng Sam đều không thể so được với gốc cây này, chênh lệch của hai bên cứ như con người và con kiến vậy.
Vương Bảo Nhạc còn nhìn thấy trên nhánh cây khổng lồ kia có một vết thương. Có lẽ đối với đại thụ thì nó chỉ là một vết ngấn nhỏ không đáng kể nhưng trong mắt Vương Bảo Nhạc thì nó lại là vết thương lớn dài hơn mười trượng!!
vết thương này không giống như bị ngoại lực tạo thành mà giống như bị khô héo và nứt ra từ bên trong hơn, nhưng lại không hề thấy bất kỳ dấu vết nhựa cây gì... Thế nhưng, tất cả hung thú tiến vào nơi này, dù là mắt quỷ, dơi hay thậm chí là con rối của Vương Bảo Nhạc đều lũ lượt nhảy vào bên trong cái khe đó giống như chủ động nhảy vào cho đại thụ nuốt chửng, biến thành một phần thân thể của nó!!
Đồng thời, phía trên vết thương đó lại có một cái đỉnh nhỏ cắm thẳng vào bên trong thân cây. Ngay khi nhìn thấy cái đỉnh nhỏ kia thì đầu óc Vương Bảo Nhạc chợt nổ tung một tiếng, tâm trí rung động dữ dội. Tiểu đỉnh này đúng là nơi phát ra linh nguyên kinh người nọ, thậm chí ngay khi nhìn thấy nó thì Vương Bảo Nhạc đã cảm giác được sâu trong lòng mình dâng lên một cỗ khát vọng dữ dội!
Đây là thứ có thể dùng để cách vật trúc cơ!!
Đây là thứ hoàn chỉnh có thể dùng để cách vật Trúc Cơ mà chỉ những người có đại cơ
duyên mới có thể đạt được như trong tư liệu của đạo viện nhắc đến!
Dù trước đó Vương Bảo Nhạc cũng đã có suy đoán, bằng không cũng chẳng mạo hiểm đi vào đây như thế nhưng ngay khi nhìn thấy và xác nhận nó thì hắn vẫn thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt sáng rực lên!
Cả Trần Tuệ cũng bị chấn động, hô hấp của cô ta cũng trở nên dồn dập hơn nhưng nhanh chóng ổn định lại, hai tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay chỉ về phía bức tượng phát ra phong bạo kia. Phong bạo xung quanh bức tượng lập tức đổi hướng, muốn cuốn nó ra.
Vương Bảo Nhạc ngưng thần(*) nhìn chăm chú, yên lặng chờ cơ hội.
Cứ thế, dưới sự nỗ lực của Trần Tuệ, cái đỉnh nhỏ kia dần lắc lư nhẹ rồi có dấu hiệu nới lỏng, chẳng bao lâu sau thì nó đã bị cuốn bay lên trong ánh nhìn chăm chú và cáng thẳng của Vương Bảo Nhạc lẫn Trần Tuệ!!
(*) Ngưng thần: Gom tụ tinh thần lại, tức là chú ý.
Trần Tuệ mừng rỡ, lập tức điêu khiển bức tượng muốn cuốn cái đỉnh nhỏ kia về, hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, đang định ra tay... nhưng đúng lúc này, đại thụ đột nhiên toác ra, một mảnh ánh sáng đỏ chói mắt bắn ra như biển rộng, muốn bao phủ tất cả lại một lần nữa.
Sau khi bức tượng tiếp xúc với ánh sáng đỏ kia thì rõ ràng đã trở nên lắc lư không yên như muốn bị bao phủ. Mắt thấy mọi việc sắp sửa thất bại trong gang tấc, Trần Tuệ sốt ruột vội bấm pháp quyết, chỉ tay một cái!
Bạo!!
"filepos0006157725">

Bạn cần đăng nhập để bình luận