Tam Thốn nhân Gian

Chương 257 ĐOẠT ĐỈNH

Chương 257 ĐOẠT ĐỈNHChương 257 ĐOẠT ĐỈNH
Trong nháy mắt, bức tượng rung lắc dữ dội, trước khi bị biển ánh sáng đỏ kia bao trùm Tân nữa thì nó đột nhiên bộc phát, trực tiếp nổ tung khiến cho uy lực của phong bạo xung quanh thoáng cái tăng mạnh gấp mẩy lần muốn cuốn lấy cái đỉnh nhỏ kia bay ra.
Nhưng lại thất bại trong gang tấc! Dường như, biển ánh sáng đỏ ẩn chứa một cỗ sức mạnh kỳ dị nào đó, có thể hóa giải tất cả các loại thuật pháp khiến cho phong bạo được tăng mạnh từ vụ nổ do bức tượng tự bạo tạo thành cũng mẩt tác dụng.
Mắt thấy phong bạo sắp sửa bị hóa giải, cái đỉnh nhỏ đã bị cuốn đến giữa không trung sẽ bị biển ánh sáng đỏ kia bao trùm Tân nữa, dù trong mắt Trằn Tuệ lộ ra vẻ không cam lòng rất dữ dội nhưng trong lòng lại cảm thấy bất lực vì không thể làm gì.
Cô biết rõ, mình không thể lấy được chiếc đỉnh nhỏ có thể dùng để Trúc Cơ này. Dù người bên ngoài không biết biển ánh sáng đỏ đó là thứ gì nhưng cô đã từng đọc thoáng qua giới thiệu sơ lược trong một điển tịch(*) ở tông môn, biết rõ sự đáng sợ của nó, vậy nên cô cắn răng, muốn bỏ cuộc rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
(*) Điển tịch: sổ sách ghi luật lệ phép tắc
Nhưng ngay lúc cô từ bỏ, cái đỉnh nhỏ kia sắp sửa bị ánh sáng đỏ bao phủ thì Vương Bảo Nhạc lập tức hành động. Hai mắt của hắn lóe sáng, phệ chủng trong cơ thể cũng bộc phát dữ dội hơn bao giờ hết tạo thành một lực hút cực kỳ kinh người ngưng tụ ở trên tay, cách không trảo một cái về phía cái đỉnh nhỏ đang lơ lửng ngay trên không trung của biển ánh sáng đỏ!
“Tới đây cho ta!!”
Trong nháy mắt, cái đỉnh nhỏ trong biển ánh sáng đỏ kia lại rung lắc dữ dội tựa như có một bàn tay vô hình túm chặt lấy nó kéo đi. Sau đó, trong lúc Trần Tuệ kinh ngạc
đến mức trợn mắt há mồm thì cái đỉnh nhỏ này lại đột nhiên bắn thằng ra, lao về phía Vương Bảo Nhạc, bị Vương Bảo Nhạc mừng rỡ bắt lấy, vận dụng phệ chủng áp chế một cái, đồng thời bóng dáng của hắn lóe lên, bay nhanh về phía bên trên vết nứt!!
Thấy thân ảnh giống hệt con rối lúc trước của Vương Bảo Nhạc, Trần Tuệ mở to hai mắt, đầu óc nổ vang, lập tức hiểu ra tất cả. Cô ta gào to một tiếng rồi táng tốc đuổi theo ngay sau Vương Bảo Nhạc, trong lúc đuổi theo, trên người lại phát ra sát khí ngập trời, trong mắt lộ ra vẻ hung tàn và điên cuồng bởi kẻ vốn luôn tự kiêu, cao ngạo như cô ta không ngờ lại bị tên béo kia lừa như thế!
Đối phương dám dùng mưu kế, trước tiên án nấp, để cho một phân thân đi trước, còn bản thân cô ta lại tò tò đi theo phân thân nọ như một kẻ ngốc lâu như thế, cuối cùng lại còn lãng phí bức tượng quý báu của mình. Nhưng còn tên chết tiệt kia chắc hẳn là vô cùng đắc ý, một đường đi theo sau lưng, lại còn cướp mất cái đỉnh nhỏ của cô
ngay vào lúc mấu chốt như thế!!
Cảm giác nhục nhã vì bị gài bẫy cùng với việc mẩt cơ duyên khiến cho người xuất thân từ Tinh Hà Lạc Nhật Tông như Trân Tuệ khó mà chấp nhận nổi. Cô ta lập tức nổi sát khí, thậm chí sau lưng dường như huyễn hóa ra cả một biển máu.
“Sát khí mạnh tới vậy sao!!”
Vương Bảo Nhạc lại càng hoảng sợ hơn nữa, vậy nên trước khi lao ra khỏi vết nứt, hắn trực tiếp quay lại tung ra một cú Toái Tinh Bạo về phía dưới!
Trong tiếng nổ mạnh quanh quẩn, vết nứt này cũng rung lắc dữ dội, Toái Tinh Bạo với uy lực cực đại trực tiếp đánh thằng về phía Trần Tuệ, đồng thời trong mắt của Vương Bảo Nhạc cũng lóe hàn quang. Sau khi trải qua đủ loại nguy cơ sống chết, hắn nhìn ra được ý muốn giết chết mình của Trần Tuệ này vô cùng mãnh liệt, vậy nên hắn cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc làm gì, sau khi tung ra một chiêu Toái Tinh Bạo thì lại ném ra vô số tự bạo đan!
Tiếng nổ đùng đùng vang lên liên hồi khiến bốn phương rung chuyển, mặt đất lắc lư, thậm chí vết nứt này cũng sạt lở, nới rộng ra thêm. Mắt thấy thân ảnh của Trần Tuệ đã bị ngăn cản, thậm chí còn bị bao phủ, Vương Bảo Nhạc lập tức lao ra khỏi vết nứt rồi triển khai tốc độ nhanh nhất để chạy đi thật xa, không chút do dự!
Hắn không có thời gian để lãng phí ở nơi này. Thực ra, cái đỉnh này ngay khi vừa tiếp xúc với khí tức của hắn thì đã bộc phát linh khí dữ dội, xêm xêm mức kinh thiên động địa, dù có phệ chủng áp chế nhưng cũng chẳng có hiệu quả là mấy. Điều này khiến cho hắn như hóa thành một ngọn lửa hừng hực giữa đêm đen, dù ở cách xa ơi là xa cũng có thể trông thấy rõ ràng, thậm chí còn dữ dội và kinh người hơn hẳn so với lúc cái đỉnh này còn nằm bên dưới vết nứt!
Mà linh khí nồng đậm bốc ra cũng liên tục trùng kích vào tâm trí của Vương Bảo Nhạc như từng cơn sóng dữ khiến cho thân thể hắn lộ ra khát vọng đến từ bản năng,
muốn dung hợp với nó để có thể Trúc Cơ!
Những lúc thế này thì dừng lại thêm một giây sẽ thêm một phân nguy hiểm. Một khi bị cô ả kia đuổi kịp và bám lấy, dù là không tiếc liều mạng dùng Pháp Binh giết người thì đều tốn thời gian. Nếu như bị thương thì Vương Bảo Nhạc không chắc mình có thể bảo vệ tốt cái đỉnh này không để cho kẻ khác cướp đi trước khi mình Trúc Cơ hay không!
Hắn hiểu rõ, ngay khi mình cướp được cái đỉnh này thì mình đã hóa thành một ngọn đuốc sáng rực khiến cho người của tất cả thế lực trên bí cảnh Mặt Trăng này điên cuồng!
Phải biết rằng, lúc trước, khi chưa xuất hiện dị biến, mỗi Tân bí cảnh Mặt Trăng mở ra, các thế lực tranh giành với nhau sống chết cũng chỉ là chuyện thường, càng khỏi nói tới lúc này đã bị phong ấn, lại vừa bị cách ly với bên ngoài, mà trong tay mình lại xuất hiện thứ có thể Trúc Cơ hoàn chỉnh như thế!
Đây là dụ hoặc(*) cực lớn đối với tất cả mọi người, có thể tưởng tượng được, tiếp theo tuy không thể nói là máu tươi theo cùng, nhưng chắc chắn là phải giết chóc từng bước!
(*) Dụ hoặc: kêu gọi, mê hoặc. Ý nói là thu hút, lôi kéo mọi người chú ý tới.
Không còn lựa chọn nào khác, trừ khi là vứt bỏ cái đỉnh này, bàng không con đường duy nhất ở trước mắt hắn chính là nhanh chóng Trúc Cơ, chỉ khi nào Trúc Cơ xong thì mới có đường xoay chuyển.
Mà điêu khiến Vương Bảo Nhạc thấy lo lắng hơn nữa chính là tu sĩ Trúc Cơ và cường giả Kết Đan của ngũ thế thiên tộc. Tất cả mọi việc đều khiến hắn hiểu được mình không thể lãng phí thời gian, cho nên vừa lao ra thì hắn lập tức tăng tốc bay nhanh!
Tốc độ nhanh như một tia chớp, chỉ chớp mắt đã lao đi thật xa!
Thực ra, mọi việc cũng đúng như những gì
Vương Bảo Nhạc suy đoán. Ngay khi hắn bắt lấy cái đỉnh nhỏ đó thì trong cánh rừng cách đó vài dặm, tên tu sĩ cầm la bàn chạy trước tiên trong số bảy tám người của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông lập tức biến sắc!
“Linh nguyên đang di chuyển. Chết tiệt, đã bị kẻ khác cướp đi trước rồi! Trời ạ, linh nguyên này... sao linh nguyên này lại mạnh tới vậy chứ? Mạnh hơn gấp chục lần những cái khác nữa!”
“Đây không phải mảnh vỡ nữa, nó là... một vật hoàn chỉnh!!”
Mấy chữ vật hoàn chỉnh này vừa ra thì cả đám đều mở to hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập hơn, trong mắt lóe lên sát khí, cũng không chần chừ nữa mà lập tức đuổi theo đốm sáng hiển thị trên la bàn.
Đồng thời, tên thiếu niên áo đen của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đang đanh mặt tìm kiếm ở cách vết nứt không xa cũng đột nhiên biến sắc. Hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía Vương Bảo Nhạc rời đi, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin và mừng rỡ
như điên.
“Linh nguyên này... chẳng lẽ đây là một vật hoàn chỉnh ư? Dù nó đang ở trên người ai thì cũng là của ta!”
Thiếu niên đột nhiên bộc phát khí thế hung tàn, nhanh chóng tháo bỏ băng vải màu đen trên tay, khiến cho vô số tia hắc khí nhanh chóng phát ra, tốc độ táng lên gấp mấy Lân, lao thẳng đến nơi đó!
Không chỉ thế, hôm nay phàm là những tu sĩ có mặt ở khu vực giao nhau giữa mặt trước và mặt sau của Mặt Tráng đều không hẹn mà cùng chuyển mục tiêu về phần sau của Mặt Trăng. Bọn họ gần như đã lật tung hết phần trước của Mặt Trăng, nay đành phải chuyển mục tiêu sang phần sau hòng tìm kiếm mảnh vỡ khiến cho số lượng tu sĩ ở nơi này cũng có đến mấy trám người, đủ các thế lực hỗn tạp, cũng xảy ra đủ chuyện giết chóc cướp đoạt. Thậm chí, bọn họ đều ý thức được rằng có lẽ đã có kẻ Trúc Cơ thành công rồi nhưng bí cảnh Mặt Trăng này quá rộng lớn mà thẻ ngọc truyền âm lại mất hiệu lực nên khó mà biết rõ được.
Nhưng nay linh nguyên cuồn cuộn chỗ Vương Bảo Nhạc phóng thẳng lên trời lại khiến tất cả tu sĩ ở phạm vi hơn hai ngàn dặm xung quanh đây đều phát hiện ra. cả đám kích động vô cùng, ồ ạt đổ về phía phát ra linh nguyên!
Sau khi rời khỏi vết nứt nơi hắn cướp được cái đỉnh thì mặt đất chỗ này lại phát ra một tiếng nổ cực lớn, bùn đất váng tứ tung. Trần Tuệ tóc tai bù xù, bộ dạng vô cùng chật vật nhảy ra từ bên trong. Vừa ra ngoài thì cô ta lập tức phun ra một búng máu, mặt mày tái nhợt, trong đôi mắt hiện đầy tơ máu và vẻ điên cuồng, miệng lại gầm lớn!
“Ta sẽ giết chết ngươi!”
Cô ta quay đầu phắt lại nhìn về phía linh nguyên rõ mồn một ở bên kia, sát khí ngập trời, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.
Lúc này, nếu như có ai đứng ở nơi cao nhất nhìn qua thì có thể thấy được, có mấy trăm tu sĩ đang nhanh chóng chạy về một phía
trong khu vực hai ngàn dặm giao nhau ở cả mặt trước và mặt sau của Mặt Trăng.
Hướng mà bọn họ đuổi tới chính là phía Vương Bảo Nhạc!!
"filepos0006176369">

Bạn cần đăng nhập để bình luận