Tam Thốn nhân Gian

Chương 258

Chương 258Chương 258
PHÁP BINH THÌ NGON LẮM À?
Trong lòng Vương Bảo Nhạc biết rõ hậu quả của việc lẩy được chiếc đỉnh nhỏ này. Hán thừa hiểu mình sẽ phải đối mặt với điều gì, cũng hiểu rõ sau khi bí cảnh Mặt Tráng này bị phong ấn thì nguy cơ cũng xuất hiện trùng trùng nhưng hắn vẫn quyết định muốn dùng thứ này để Trúc Cơ.
“Thứ mà tự truyện quan lớn đã dạy cho ta không chỉ riêng cách lôi kéo, xử lý quan hệ giao tế, ít ai hiểu được bên trong cũng có một câu rằng, trên đời này ít khi có việc nào mà bản thân có thể nắm chắc trăm phần trăm. Bình thường, chỉ cần được sáu mươi phần trăm thì đủ để liều một phen rồi, nếu có tới bảy mươi hoặc tám mươi phần trăm thì có thể cược một vố lớn!
“Mặc dù tính phiêu lưu trong việc này khá lớn nhưng nếu lúc này ta lại không liều mạng cược thử một phen thì sao có thể cam tâm được!”
Hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe sáng. Hắn rất ít khi nghiêm túc như thế, lúc này, dường như trên người hắn đã không còn vẻ hời hợt như lúc trước nữa, thay vào đó là một cỗ tàn nhẫn và kiên định đến mức điên cuồng.
Hắn rất tỉnh táo, không hề xúc động làm bừa, đồng thời đầu óc cũng nhanh chóng thôi diễn đường ra. Hắn biết rõ chắc chắn không thể chọn phía mặt trước của Mặt Trăng được. Điêu hắn lo lắng nhất cũng không phải gặp trúng những kẻ xa lạ mà là đụng phải người quen.
Dù có tin vào thiện ý của người khác thì cũng không thể đánh cược phần thiện ý này, đây chính là một câu trong tự truyện quan lớn. Vương Bảo Nhạc suy tư hồi lâu mới tổng kết ra được nó có nghĩa là nhân tính không thể vượt qua khiêu chiến.
Đôi khi, có lẽ một người thay đổi không phải vì bản thân hắn mà là vì kẻ khác đã cho hắn một cơ hội có lẽ sẽ khiến bản thân hắn hối tiếc cả đời, cho nên, người càng thân quen thì lại càng không thể cho đối phương cơ hội như thế. Vương Bảo Nhạc hiểu rõ điều này bởi vì hôm nay hắn chính là cơ hội trong mắt của những người khác.
“Nếu vậy thì cũng chỉ có thể chạy về phía mặt sau mà thôi. Nơi đó vừa ít người quen, dù có kẻ thù thì cũng không nhiều lắm...”
“Ngoài ra, cũng phải ra sức tìm kiếm mê tung vụ. Dù có thể sẽ bị truyền tống đến nơi khác nhưng nếu thật sự hết cách thì cũng chỉ có thể lợi dụng mê tung vụ để thoát thân mà thôi.”
“Nhưng tất cả đều chỉ là cách ứng phó tạm thời mà thôi. Lúc này, điêu quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng tìm được một nơi thích hợp để Trúc Cơ!”
“Trước khi Trúc Cơ, nếu có kẻ nào nổi lòng tham muốn ra tay với ta thì sẽ rất nguy hiểm... Ta phải mở một đường máu mới
được!
Trong lòng Vương Bảo Nhạc tràm mặc, mắt lóe hàn quang, cấp tốc chạy về phía sâu bên trong khu rừng thuộc phần sau của Mặt Tráng.
Hắn biết rõ ưu thế của bản thân mình so với người khác chính là sự cường hãn của thân thể, tu vi vượt xa Chân Tức bình thường, đồng thời lại có được vô số linh bảo và một thanh Pháp Binh. Ngoài ra, hắn cũng biết rõ một ưu thế khác của bản thân mình, ấy chính là kinh nghiệm hành tẩu trong rừng cây ở phần sau của Mặt Trăng!
Không phải tất cả mọi người đều có được kinh nghiệm như hắn, mà việc có kinh nghiệm hành tẩu lẫn chiến đấu trong rừng cũng là chỗ dựa khác của Vương Bảo Nhạc. Lúc này, hắn cắm đầu chạy nhanh, khi cánh rừng xung quanh trở nên rậm rạp hơn thì Vương Bảo Nhạc lại càng cảm thấy an toàn hơn. Con muỗi màu xám của hắn cũng xuất hiện ở sau lưng thêm lẫn nữa, sau đó phân tán ra phạm vi trám trượng xung quanh cùng chín con muỗi còn lại
khiến Vương Bảo Nhạc có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Cứ thế, ngay khi tốc độ của đám người khác đều chậm lại một chút, có phân lóng ngóng tay chân khi di chuyển trong khu rừng đày nguy hiểm này thì tốc độ của Vương Bảo Nhạc lại không hề suy giảm, thậm chí còn càng lúc càng nhanh hơn.
“Cân ít nhất ba ngày để Trúc Cơ...”
Vương Bảo Nhạc vừa chạy trốn vừa tính toán thời gian, đồng thời cũng thử dùng phệ chủng áp chế vài lần, mặc dù hiệu quả chỉ thường thôi nhưng cũng có chút tác dụng.
ít nhất thì từ khi hắn lấy được chiếc đỉnh nhỏ đến nay cũng đã qua ba canh giờ mà vẫn chưa gặp phải tu sĩ khác. Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc tính toán thời gian và nắm chắc một chút thì đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, tay phải giơ lên, một đạo thiểm hồ đột nhiên bắn ra, lao thẳng đến khoảng rừng ở sau lưng.
Dựa vào tu vi của hắn hiện giờ, thiểm hồ vừa ra thì không còn là một đạo nữa mà đã hóa thành một cái lưới sấm sét lớn lóe sáng ngay giữa không trung, đùng đùng bay xuyên qua vô số cây cỏ, lao thẳng đến phía một bóng dáng nữ nhi vừa xuất hiện ở sau lưng hắn như một mũi tên!!
Cô gái này có thân ảnh vô cùng cao to, tay cầm đại kiếm. Cô ta không phải Trần Tuệ, cũng không phải người nào khác của Tinh Hà Lạc Nhật Tông mà là một tu sĩ của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông. Có thể nhanh chóng đuổi kịp thế này chứng tỏ bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ hơn hẳn những gì Vương Bảo Nhạc đã nghĩ, sau khi tiếp cận cũng cố gắng đánh lén, chẳng qua đã bị đàn muỗi phát hiện.
Lúc này, đối mặt với chiếc lưới thiểm điện kia, cô gái này hét lớn một tiếng, trực tiếp chém một nhát đao về phía chiếc lưới đó, một cỗ cự lực bộc phát từ trên người cô ta, chỉ trong nháy mắt đã chém chiếc lưới thiểm điện kia thành hai nửa, hóa thành vô số tia sét bay ra khắp nơi.
“Giao linh nguyên trên người ngươi ra thì bọn ta có thể cho ngươi được chết toàn thây!”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc, vừa cười gàn đe dọa thì đã có bảy tám bóng người có nam có nữ nhanh chóng vọt tới từ sau lưng cô ta, mỗi người đều có bộ dạng cao lớn, khí huyết trên người vô cùng đáng sợ, rõ ràng đều là những kẻ có thân thể chi lực cực mạnh.
“Nếu như các ngươi cút ngay lúc này thì ta sẽ không giết các ngươi.”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên mở miệng.
“Nực cười!”
Cô ả kia tức giận cười lạnh, thân thể nhảy vọt lên, đang muốn lao ra thì đám người sau lưng cô ta cũng cười lạnh, cả đám lập tức nhào lên. Nhưng ngay khi bọn họ hành động thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên giơ tay bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, những tia thiểm điện đã bị đánh nát khi nãy lại lập tức tập trung lại, hóa thành
từng thanh kiếm bằng thiểm điện, ầm ầm bắn thẳng đến chỗ đám người kia với tốc độ vô cùng kinh người. Nhưng đám đệ tử Vũ Hóa Tiên Thiên Tông này vốn da dày thịt béo nên không xem đám kiếm thiểm điện kia ra gì. cả đám cười gằn đày vẻ tham lam, xuyên thẳng qua giữa rừng thiểm điện để lao về phía Vương Bảo Nhạc.
Nhưng dù bọn chúng có thể ngó lơ đám kiếm kia thì cũng không thoát khỏi bẫy muỗi. Mười con muỗi của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng vọt tới, vừa gặp người đã đốt, chỉ trong nháy mắt mà bảy tám tên đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông kia đã biến sắc, liên tục kêu la.
“Cái gì thế này?”
“Có cái gì đó vừa đốt ta!!”
Bọn chúng vừa biến sắc la ó thì Vương Bảo Nhạc cũng chẳng buồn nhiêu lời, trực tiếp xông lên với tốc độ nhanh nhất, chỉ nháy mắt đã áp sát một tên nam đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông, trong mắt lóe đầy hàn quang, trực tiếp tung ra một quyền.
Tên đệ tử kia đang nhe răng trợn mắt cố nhịn cảm giác ngứa ngáy vừa nổi lên, cũng gào to tung ra một quýên.
Vương Bảo Nhạc chằng những không tránh né mà còn dồn sức mạnh hơn, trong nháy mắt, nắm đấm của cả hai đã giao nhau, tiếng nổ mạnh lập tức vang lên. Tên đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông kia kêu lên đầy thảm thiết, bàn tay phải đối quýên với Vương Bảo Nhạc đã bị đánh nát, thậm chí cả cánh tay và nửa người đều be bét máu thịt, sau đó nổ tung một cái!
Trong đầu hắn thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì đã tắt thở bỏ mạng do thương thể quá nặng!
Một màn này khiến cho đám còn lại đều vô cùng hoảng sợ, trong đầu dậy sóng, cả đám cũng vội vàng lùi lại theo bản năng, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt đầy sợ hãi và không dám tin. Duy chỉ có cô ả cao to khi nãy chém lưới thiểm điện một kiếm là nheo mắt lại, chẳng những không hề lùi bước mà còn sinh ra chiến ý dữ dội hơn.
Vương Bảo Nhạc không thèm nhìn tới cô ả thần kinh kia, giơ tay phải lên phất một cái quét ngang mặt đất, tạo thành một lằn ranh.
“Vương mỗ cũng không phải kẻ hiếu sát, cho nên... kẻ nào bước qua khỏi lằn răng này thì sẽ chết!”
Nói xong, thân thể của Vương Bảo Nhạc nhoáng lên một cái như muốn rời đi.
“Đừng để hắn dọa, nếu như hắn thật sự có bản lĩnh cỡ đó thì lý nào lại không giết người để diệt trừ hậu hoạn chứ? Hắn đây rõ ràng là bản thân không đủ sức cho nên mới phải dọa chúng ta mà thôi!!”
Cô ả cầm đại kiếm kia lập tức mở miệng, sau đó dẫn đầu xông lên, không thèm nhìn làn ranh kia một cái. Đám đệ tử khác thấy đại sư tỷ xông lên như thế, lại cảm thấy lời cô ta nói rất có lý nên cũng dấy lên sát ý, cả đám đều vượt qua lằn ranh kia lao về phía Vương Bảo Nhạc.
Nhưng ngay khi bọn chúng vượt qua thì Vương Bảo Nhạc đã xoay người lại, vòng tay trữ vật lóe lên, chiến đao cấp bảy trong tay, chém ngang một đao về phía bảy tám người ở sau lưng khống chế lực lượng, không hề bộc phát uy năng quá lớn khiến cho uy lực phản phệ nằm trong phạm vi mà bản thân có thể chịu nổi. Nhưng dù là thế đi nữa thì Pháp Binh vừa ra vẫn tạo nên dị biến, gió lốc màu đen bộc phát chỉ trong nháy mắt, hư ảnh cá sấu nọ cũng lập tức xuất hiện, nương theo phong mang của một đao kia mà trực tiếp quét đuôi một cái!
Chỉ trong nháy mắt, Vương Bảo Nhạc đã thu đao, tóc dài bay bay, gió lốc màu đen xung quanh và cả hư ảnh cá sấu kia cũng biến mất. Hắn xoay người lại, không thèm nhìn bảy tám tên đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông đang đứng đực mặt ra đó nữa mà quắc mắt nhìn về một phía khác của khu rừng, hờ hững cất lời.
“Lằn ranh kia cũng là đang nói với ngươi đấy!”
Nói xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức xoay người rời đi, biến mất ở sâu bên trong khu rừng. Lúc này, lại có một thiếu niên áo đen đi ra từ nơi vừa bị hắn liếc mắt nhìn. Thiếu niên áo đen này đúng là thiên kiêu của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đã từng bị Vương Bảo Nhạc cướp sạch một Lân. Toàn thân của hắn ta không khỏi run rẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, trong mắt mang theo vẻ hoảng hốt và sợ hãi trước nay chưa từng có. Hắn nhìn lằn ranh ở trên mặt đất kia, lại nhìn thân thể đang từ từ ngã vật ra đất, sau đó bị tách ra làm hai của đám đệ tử Vũ Hóa Tiên Thiên Tông nọ, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngát.
“Chẽt tiệt, món pháp bảo mà hắn cầm nhất định là Pháp Binh... Hừ, có Pháp Binh thì ngon lắm hả? Cái chuyện vạch đường đất ra vẻ ngầu lòi như vậy cũng làm được, đúng là ấu trĩ!”
Thiếu niên cảm thấy không cam lòng, do dự xem có nên đuổi theo hay không. Cuối cùng, hắn vẫn thở dài một tiếng, cảm thấy có Pháp Binh đúng là rất ngon nên chỉ có
thể bỏ cuộc mà thôi.
"filepos0006197700">

Bạn cần đăng nhập để bình luận