Tam Thốn nhân Gian

Chương 260

Chương 260Chương 260
CỤT TAY
iết chóc vẫn còn tiếp tục!
Đuổi giết vẫn đang diễn ra!
Dù sao thì cũng không thể nào truyền âm trong bí cảnh Mặt Trăng được, đám người đang điên cuồng vọt tới ở xung quanh cũng không trao đổi gì được với nhau, cho nên phần lớn đều không biết kẻ sở hữu linh nguyên đó là ai, cũng như chẳng hề hay biết gì về mức độ cường hãn của kẻ đó.
Vương Bảo Nhạc cũng không thể làm được gì, nay hắn chỉ có một cách duy nhất là giết! Liên tục giết chóc, sau đó để nguyên thi thể lại tại chỗ, cho mùi máu tản ra hòng dùng nó tạo uy hiếp khiến cho những người đi ngang qua khu vực có xác chết này nhìn thấy, cảm nhận được sát khí ở đây xong thì sẽ chùn bước, không dám đuổi theo nữa.
Uy hiếp kiểu này cũng tạo được chút tác dụng nhưng dẫu sao thì kẻ nào cũng mang tâm lý ăn may. Dù vẫn có kẻ lý trí rút lui trước sức hấp dẫn của linh nguyên này nhưng số lượng cũng không nhiêu lắm.
Thời gian trôi qua, đã hai ngày kể từ khi Vương Bảo Nhạc cướp được chiếc đỉnh nhỏ kia. Trong thời gian này, hắn cũng từng thử dung hợp với chiếc đỉnh đó nhưng hắn lại phát hiện một khi bắt đầu dung hợp thì bản thân sẽ rơi vào giai đoạn không thể bị ngoại giới quấy rẫy. Nếu như Trúc Cơ trong tình trạng nguy cơ bủa vây bốn phía thế này, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì tất nhiên sẽ thất bại ngay, cho nên Vương Bảo Nhạc cũng đành phải từ bỏ suy nghĩ vừa chiến đấu vừa thử dung hợp kia đi, cắm đầu tiếp tục lao vào sâu bên trong. Trong quá trình này, số lượng tu sĩ bỏ mạng trong tay hắn cũng dần tăng lên, đến nay đã gần trăm người!
Trong số đám người đó, có đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông, của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, cũng có người của ngũ thế
thiên tộc... nhưng phàm là những kẻ mang sát khí nhắm vào Vương Bảo Nhạc thì cuối cùng đều bị hắn giết chết.
Tâm trí của hắn cũng từ thoáng trù trừ chùn tay của lúc đầu dần biến thành giết đến chết lặng, cuối cùng trở thành lạnh lùng như băng tuyết. Lúc này, hắn đang đứng im nhìn tám chín kẻ vừa bước ra ở trước mặt mình.
Trong số tám chín người này có ba người Vương Bảo Nhạc từng gặp qua, nhất là thời gian trước hắn còn từng kề vai sát cánh nói nói cười cười cùng một người trong số đó, nhưng nay, khi bọn họ bước ra thì bầu không khí ở đây lập tức trở nên vô cùng nặng nề.
Người đến đúng là con cháu của các nghị viên trong nghị viên hội và những gia tộc phụ thuộc. Lý Tú, cháu của Thành chủ thành Càn Thiên và Thành chủ thành Vĩnh Lạc cũng bất ngờ có mặt trong số này.
Những kẻ khác thoạt nhìn cũng toàn là công tử nhà giàu, mặc dù Vương Bảo Nhạc
chưa từng gặp họ nhưng cũng có thể đoán ra được thân phận của họ chắc chắn không khác gì mấy người Lý Tú.
Mà bọn họ có thể chặn đầu mình như thế chứng tỏ bọn họ cũng đã vắt óc nghĩ kế, tính toán vị trí của hắn rồi, bằng không thì chẳng thể nào chặn đường Vương Bảo Nhạc trúng phóc như thế được.
Dù sao thì nơi này cũng đã gần sát với khu vực sâu bên trong Mặt Trăng rồi.
“Vương huynh...”
Cảm xúc trong lòng Lý Tú khá phức tạp, trong mắt cũng thoáng do dự. Hắn không muốn trở thành kẻ thù với Vương Bảo Nhạc. Thực ra, nếu biết trước người sở hữu linh nguyên chính là Vương Bảo Nhạc thì có lẽ hắn sẽ không đến đây làm gì nhưng giờ tên đã lên dây hắn mới biết người giành được linh nguyên chính là Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc cũng thở dài, dù hai hôm nay liên tục giết chóc, hắn không hề dùng
đến Pháp Binh nữa. Mặc dù thân thể không bị phản phệ nhưng phải liên tục chiến đấu với quá nhiêu kẻ thù đến từ đủ mọi thế lực khiến hắn khó mà thoát khỏi cảnh bị những vết thương nhỏ, chất chồng lại. Bản thân hắn cũng đã cố gắng áp chế nhưng kéo dài quá lâu thì chắc chắn vẫn sẽ bộc phát mà thôi.
Đồng thời, lại có một vấn đề khác, ấy chính là trong lòng Vương Bảo Nhạc hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Dù hắn đã trở nên chai sạn, lạnh lùng hơn nhưng quá trình liên tục chiến đấu và trốn chạy vẫn khiến hắn cảm thấy mỏi mệt, nay nhìn thấy người quen thì cảm giác mệt mỏi này lại càng nặng nề hơn.
“Các ngươi đừng nên liêu mạng.”
Vương Bảo Nhạc nhìn Lý Tú một cái, sau đó nhanh chóng lao sang một hướng khác, lủi sâu vào giữa khu rừng. Nhưng ngay khi hắn sáp sửa đi mất bóng, trừ Lý Tú ra, sau một thoáng chần chừ, những kẻ khác tựa như đã nhận ra sự mệt mỏi và cố gắng áp chế thương thể của vương Bảo Nhac nên
trong mắt trỗi lên sát khí, cả đám đều nhấc chân đuổi theo.
Duy chỉ có Lý Tú là đứng im tại chỗ, trong lòng xoắn xuýt nhưng hắn còn chưa kịp trù trừ bao lâu thì ở phía trước lại liên tục phát ra từng tiếng kêu la thảm thiết.
Những tiếng hét thảm này vô cùng rợn người tựa như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy, thậm chí còn kèm theo tiếng nổ mạnh và ánh sáng thuật pháp phát ra. Lý Tú còn trông thấy một phiến thiểm điện bùng nổ, tản ra giữa khu rừng khiến cho cỏ cây xung quanh phát ra mùi cháy khét.
Chẳng bao lâu sau, trong những tiếng nổ mạnh và hét thảm kia, cháu của Thành chủ thành Càn Thiên và một người khác trong gia tộc phụ thuộc của nghị viên hội mặt mày tái mét đầy hoảng sợ đã ba chân bốn cẳng chạy ra.
Chưa chạy được bao xa thì đã có một thanh phi kiếm bay vút tới, trực tiếp cắm xuyên qua ót của tên đệ tử trong gia tộc trực
thuộc nghị viên hội kia. Hắn ta mở to hai mắt, trực tiếp ngã xuống tắt thở.
“Vương Bảo Nhạc, chú của ta là Thành chủ thành Càn Thiên, là một trong mười bảy nghị viên của Liên bang đó. Ngươi dám ra tay với ta à?”
Lúc này, cháu của Thành chủ thành Càn Thiên còn sót lại kia đã biến sắc, vừa quát tháo vừa lùi lại, trong mắt đày vẻ sợ hãi, nhìn chầm chằm vào Vương Bảo Nhạc đang bước ra từng bước từ trong khu rừng.
Trên quần áo của Vương Bảo Nhạc dính đầy máu tươi, hô hấp dồn dập, thậm chí miệng còn rỉ máu, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ như đã đuối sức giống như đã khó mà áp chế nổi thương thế trên người này nữa nhưng sát khí phát ra từ trên người hắn lại vô cùng kinh khủng.
“Tú Tú, cứu ta, mau cứu ta!!”
Cháu của Thành chủ thành Càn Thiên vừa lùi lại vừa vội vàng cầu cứu Lý Tú.
Lý Tú nhìn cảnh này mà trong lòng dậy
sóng. Hắn biết rõ Vương Bảo Nhạc rất mạnh. Điêu này đã có thể thấy rõ lúc hắn chiến đấu với Trác Nhất Tiên nhưng Lý Tú thật sự không ngờ rằng bản thân mình vẫn còn đánh giá người này quá thấp.
Hắn biết rõ, trong mẩy ngày này, Vương Bảo Nhạc nhất định đã phải chiến đấu rất nhiêu, cũng bị thương không nhẹ, nhưng dù là thế đi nữa thì việc giết chết đám đồng đội khác của mình cũng chỉ tốn có vài giây mà thôi.
Mặc dù hắn không tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng thông qua tiếng nổ và dao động thuật pháp khi nãy thì trong lòng hán vẫn có thể phân tích được đại khái. Rõ ràng, đám người bên mình đã không còn chung đẳng cấp với Vương Bảo Nhạc nữa rồi.
“Bây giờ hắn vẫn chỉ là Chân Tức đại viên mãn... một khi Trúc Cơ thì nhất định sẽ còn mạnh hơn!”
Tim của Lý Tú đập thình thịch, thấy Vương Bảo Nhạc đằng đằng sát khí bước tới, lại
nhìn tên cháu nhát chết của Thành chủ thành Càn Thiên, trong lòng lại thoáng chần chừ, cho nên đành im lặng không nói gì-
Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc đầy nặng nề, hai mắt lóe hàn quang, nhìn cháu của Thành chủ thành Càn Thiên chàm chằm. Hắn giơ tay phải lên, đang định ra tay thì thân thể lại run lên một cái. Hình như lại động đến vết thương sẵn có nên phun một búng máu to ra, thân thể cũng lảo đảo lùi lại vài bước cứ như bản thân đã không thể áp chế nổi nữa, trông xiêu xiêu vẹo vẹo như không vững, đầu cũng cúi xuống thật thấp.
Nhưng ở góc khuất mà người ngoài không nhìn thấy, trong đôi mắt của Vương Bảo Nhạc lại có ánh sáng lóe lên như đang dốc hết khả năng ra sức ứng phó và cảnh giác.
Điều này khiến cho cháu của Thành chủ thành Càn Thiên vội dừng bước, không xoay người bỏ chạy nữa. vẻ hoảng sợ khi nhìn Vương Bảo Nhạc đã biến mất, thay vào đó là vẻ thèm thuồng và tham lam,
như thể phát hiện bản thân mình đã có cơ hội.
“Cút!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu khàn giọng quát. Hắn không hề nhìn Lý Tú mà chỉ lùi lại phía sau như muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng ngay khi hắn lùi lại thì tên cháu của Thành chủ thành Càn Thiên kia lại cắn răng một cái, liêu mạng lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc với tốc độ cực nhanh, miệng thì hét to.
“Chết đi!!”
Ngay lúc tên này lao ra thì Vương Bảo Nhạc ngẩng phắt đàu dậy, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, tất cả dấu hiệu toàn thân suy yếu trước đó đều là giả cả. Mục đích của hắn đương nhiên không phải tên cháu của Thành chủ thành Càn Thiên kia mà chính là đạo thân ảnh đang lao vút đến muốn đánh lén hắn từ phía sau.
Thân ảnh đó là một cô gái với tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt đã áp sát. Đúng lúc
này khí thế trên người Vương Bảo Nhạc cũng lập tức bộc phát!
Vương Bảo Nhạc không thèm nhìn tên cháu của Thành chủ thành Càn Thiên kia nữa, vừa xoay người một cái thì chiến đao Pháp Binh cấp bảy đã nằm trong tay, chém một nhát về phía cô gái vừa tới kia!
“Rốt cuộc thì ngươi cũng chịu chui ra rồi!”
Gió lốc màu đen bộc phát đầy trời, hư ảnh cá sấu gào to xuất hiện, đao mang chấn nhiếp bốn phương đánh về phía cô gái đánh lén kia theo một đao của Vương Bảo Nhạc. Cô gái kia biến sắc nhưng cô ta cũng có bản lĩnh hơn người nên lập tức ném ra ba bức tượng giữa lúc nguy cấp. Ba bức tượng này đều ôm ngực, phát ra khí tức quỷ dị, vừa xuất hiện thì lập tức phát ra khí thế cuồn cuộn, trực tiếp đối kháng chống lại một đao kia của Vương Bảo Nhạc.
Tiếng nổ mạnh phát ra khiến bốn phương rung chuyển, còn tạo thành một cỗ lực trùng kích cực mạnh lan ra xung quanh, nơi nó đi qua, cây cối đổ nát, mặt đất rung
chuyển. Cháu của Thành chủ thành Càn Thiên căn bản chưa kịp tới gàn thì đã bị biến cố bất ngờ cùng với cỗ lực trùng kích đáng sợ kia đánh thẳng lên người, xương cốt gãy nát, thậm chí còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì đã máu thịt be bét, tắt thở ngay tại chỗ!
Chẳng ai để tâm đến cái chết của hắn, lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng hộc máu, tay căm chiến đao hạ xuống, ba bức tượng kia đều vỡ nát. Cô gái đó cũng hét thảm một tiếng, ra sức né tránh nhưng cũng chỉ có thể tránh thoát không bị đánh trúng chỗ hiểm mà thôi. Cánh tay của cô ta đã bị một đao chém đứt sát bả vai, máu tươi phun ào ào, tóc tai rũ rượi. Cô gái kia hét thảm một tiếng, mặt mày trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ oán độc, còn hộc máu rất nhiêu, toàn thân đẫm máu, hóa thành một đạo huyết ảnh nhanh chóng bỏ chạy mất dạng, chỉ còn lại tiếng hét đầy thù hận và điên cuồng vang vọng ở nơi này.
“Vương Bảo Nhạc, Trần Tuệ ta thề, đời đời kiếp kiếp nhất định sẽ phanh thây diệt hồn ngươi!”
"filepos0006241862">

Bạn cần đăng nhập để bình luận