Tam Thốn nhân Gian

Chương 264

Chương 264Chương 264
HIỂM TỬ HOÀN SINH!
CÓ người nói, trước khi chết thì con người sẽ thấy trong thế giới tối đen xuất hiện một tia sáng, tia sáng này như dẫn lối cho bản thân bay lên, từ từ hòa mình cùng tia sáng đó.
Nhưng sau khi hòa mình vào đó thì sẽ mất hết ý thức hay đi đến nơi nào đó thì không ai biết. Có lẽ, những người biết được đáp án sẽ không thể nào tiết lộ được bí mật đó.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đã nhìn thấy được tia sáng này. Trong thế giới tối đen đó, ngoại trừ gương mặt dữ tợn của bà ta thì lại có một tia sáng lặng lẽ xuất hiện ngay sau lưng bà ta.
Nói đúng hơn là không phải một tia mà là đến bảy tám nguồn sáng đột nhiên xuất
hiện... Theo sự xuất hiện của chúng là một cỗ khí tức mang theo uy hiếp dữ dội đột nhiên bộc phát ra từ bảy tám nguồn sáng đó.
Vương Bảo Nhạc thấy loáng thoáng bảy tám nguồn sáng này thực tế là bảy tám thân ảnh lơ lửng bay đến. Chúng không có ngũ quan, không thấy rõ bộ dạng, thậm chí khí tức trên người chúng nó còn mạnh mẽ hơn hẳn nguyệt linh nhiêu, phải nói là không thể nào so sánh được.
Chúng nó... chính là dạ tiên, tồn tại mạnh nhất trên bí cảnh Mặt Tráng này chỉ sau cái xác cổ khổng lồ kia!
Mỗi con dạ tiên đều có tu vi sánh ngang với Kết Đan, thậm chí trong đó có vài con có thể đánh một trận với Kết Đan đại viên mãn, nhất là dường như chúng nó lại có đặc tính bất tử nào đó, trở thành một tồn tại khiến cho Liên bang còn kiêng dè hơn cả cái xác cổ kia!
Dù sao thì cái xác cổ kia quanh năm đều say ngủ, chỉ cần không ai kích thích nó thì
nó sẽ không tỉnh lại, còn dạ tiên thì không giống thế. Chúng nó thích sống quàn cư, Liên bang cũng không rõ số lượng cụ thể của chúng nó, chỉ biết cõ chừng năm mươi con mà thôi. Phần lớn thời gian chúng đều ở phần sau của Mặt Trăng, dù thỉnh thoảng cũng đến phần trước nhưng không thường xuyên lắm.
Chúng nó uy hiếp rất lớn, thậm chí chúng luôn tràn ngập địch ý với tất cả những kẻ đến từ bên ngoài. Bình thường mà gặp phải thì đều là không chết không dứt. May mà chúng nó không có linh tức như tu sĩ Kết Đan, tất cả chỉ có thể dựa vào mắt nhìn, cho nên chỉ cần không bị chúng nó chú ý tới thì có thể thoát thân sớm.
Điểm này cũng có phân giống với mắt quỷ.
Hôm nay, rõ ràng Vương Bảo Nhạc và bà lão kia đã bị bảy tám con dạ tiên đang bay đến này nhìn thấy, gần như chỉ trong nháy mắt thì chúng đã lao thẳng đến chỗ bà ta.
Lão bà đang muốn đánh chết Vương Bảo Nhạc chợt biến sắc, cước bộ khựng lại. Cho
dù là bà ta thì cũng phải kiêng kị vô cùng khi đối mặt với dạ tiên. Nếu như chỉ có một con thì thôi, nhưng nay bảy tám con dạ tiên bay đến một lúc khiến cho bà ta cảm thấy giật mình. Trong lòng bà ta cũng biết rõ, tuyệt đối không thể để đám dạ tiên này quấn lấy. Một khi bị quấn lấy thì khó mà chạy thoát được, rất có thể sẽ gặp phải nguy cơ bị chúng nó quần đến chết.
Cũng ngay khi đám dạ tiên này xuất hiện khiến bà ta dừng lại, Vương Bảo Nhạc đang tuyệt vọng cùng cực và điên cuồng, gian nan thở dốc bất chợt ngừng thở, hai mắt mở to. Dù thân thể đang suy yếu, vô cùng đau đớn, vết thương trên bụng vẫn đổ máu liên hồi nhưng gần như bản năng dẫn dắt, không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh... có lẽ là áp lực do Kết Đan mang tới tạm thời biến mất khiến hắn giãy giụa bò dậy được, hoảng hốt ôm bụng lảo đảo lùi lại.
Trong đầu của hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, ấy chính là trốn. Chạy ra khỏi nơi này, nếu thoát thì có lẽ vẫn có thể tìm được đường sống!!
‘Chết tiệt!!
Nếu như không phải loáng thoáng biết được Vương Bảo Nhạc có Pháp Binh từ chỗ Trăn Tuệ thì bà ta cũng chẳng buồn để tâm đến kẻ nhỏ yếu như một con kiến hôi, lại bị thương gần chết như Vương Bảo Nhạc làm gì, nhưng báu vật như Pháp Binh thì đến bà ta cũng phải động lòng.
Lúc này, bà ta muốn đuổi theo nhưng bảy tám con dạ tiên kia đột nhiên tăng tốc, trực tiếp bay đến bao quanh. Điều này khiến cho trong lòng bà ta cảm thấy bực bội vô cùng, khó mà đuổi theo tiếp được.
Dù sao thì mỗi một con dạ tiên trong số này đều có thể sánh được với Kết Đan, chúng nó mà vây lại và tấn công thì ngay cả bà ta cũng phải chật vật chống chọi, chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện của Vương Bảo Nhạc nữa. Lúc này, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là sự an toàn của chính bản thân bà ta.
Mẩy canh giờ sau, bà ta chật vật bay ra thật xa, khóe miệng vẫn còn trào máu tươi, lại
cảm thấy xót của. Để chạy thoát ra khỏi vòng vây của đám dạ tiên kia, bà ta đã phải tốn vài món linh bảo quý giá mới đổi được một cơ hội xông ra ngoài, tránh thoát truy kích của đám dạ tiên đó.
Đang muốn đổi hướng tìm kiếm Vương Bảo Nhạc thì sau lưng lại vang lên tiếng rít của dạ tiên. Quay đầu nhìn lại thì bà ta lập tức biến sắc, trên bầu trời phía xa lại xuất hiện bốn con dạ tiên khác đang bay về phía bà ta.
“Khốn kiếp, sao lại gặp phải dạ tiên thế này!”
Bà ta hết cách, chỉ có thể cắn răng chạy thật nhanh về phía phàn trước của Mặt Trăng. Thật sự là bà ta có cảm giác rất quái lạ, dường như đám dạ tiên kia đã có địch ý không hề nhẹ với bà ta...
Nhưng bà ta lại không cam lòng để cho Vương Bảo Nhạc bỏ chạy như thế, vậy nên, trâm ngâm một lúc rồi trực tiếp lẩy một thẻ ngọc ra. Thẻ ngọc này không phải loại truýên âm bình thường mà là thẻ ngọc
truýên âm có thể dùng được trong lúc bí cảnh Mặt Tráng bị phong ấn do Tinh Hà Lạc Nhật Tông và vị minh hữu dị chủng kia cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra.
Thứ này vốn có số lượng không nhiều cho nên không thể nào chia cho những đệ tử Chân Tức được. Nhưng lần này Tinh Hà Lạc Nhật Tông bọn họ không chỉ có Chân Tức và Kết Đan đến Mặt Trăng mà còn có rất nhiêu tu sĩ Trúc Cơ, vậy nên, khi truyền âm bà ta lại tuyên bố một nhiệm vụ, kêu gọi đám tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông giết chết Vương Bảo Nhạc!
“Cũng là ngươi xui xẻo, chạy trốn đến gần địa bàn bí mật của tông môn bọn ta!”
Bà ta vừa tuyên bố nhiệm vụ xong thì đám tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông có mặt trên bí cảnh Mặt Trăng này đều lập tức nhận được. Sau khi thấy rõ thì hai mắt đ'êu sáng rực lên, bọn họ rẫt vui lòng đi làm nhiệm vụ mà Thái thượng Trưởng lão đã ra.
Đám tu sĩ Trúc Cơ này lập tức xuất động, thậm chí còn gọi thêm một đám đệ tử Chân Tức đi theo bên cạnh bọn họ tham gia vào hàng ngũ tìm kiếm.
Đồng thời, thân là minh hữu của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, Chu Phi từng đuổi giết Vương Bảo Nhạc bên phía ngũ thế thiên tộc vẫn luôn nhớ mãi không quên Pháp Binh trên người của hắn, nên vẫn luôn tìm kiếm. Thậm chí, hắn còn phát động nhân mạch của mình ở Tinh Hà Lạc Nhật Tông, nhờ họ tìm được Vương Bảo Nhạc xong thì nhớ báo cho mình biết.
Nay hắn đang tìm kiếm thì lại nhận được tin tức, sau khi biết rõ thì Chu Phi hưng phấn thấy rõ, đồng thời lại thấp tha thấp thỏm, sợ bị kẻ khác giành trước. Nhưng nghĩ đến chuyện mình nhận được tin tức thế này chứng tỏ số người biết về sự tồn tại của Pháp Binh không nhiều lắm, vậy nên hắn cũng tranh thủ chạy qua.
Dần dần, chiếc lưới lớn đây sát khí và tham lam này cũng trải rộng ra khắp khu rừng ở
phần sau của Mặt Tráng này, lấy tu sĩ Chân Tức và Trúc Cơ làm chính, bắt đầu đợt săn giết Vương Bảo Nhạc!
Lúc này, ngoại trừ người của ngũ thế thiên tộc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông ra thì những người còn lại thuộc bốn đạo viện và những thế lực khác của Liên bang ở bên ngoài đều không hề biết gì về việc đang xảy ra ở bên trong.
Bọn họ đang ra sức tấn công trận pháp phong ấn, trải qua nhiêu giờ dốc sức phá giải thì đã thấy hiệu quả rõ rệt, dự đoán không bao lâu nữa là có thể phá hủy được trận pháp này.
Ngũ thế thiên tộc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông trong số đó đều không hề để lộ chút gì, tất cả đều ra vẻ lo lắng, dốc sức phối hợp phá giải trận pháp.
Có thể nói, Mặt Trăng lúc này đã dẫn hóa thành một vòng xoáy khổng Lô, hấp dẫn gần hết cường giả của Liên bang đến đây, chỉ trừ những tu sĩ đang ở trên sao Hỏa là không có mặt mà thôi.
Sao Hỏa là một căn cứ quan trọng của Liên bang. Tác dụng của nó không phải dùng để giải quyết chuyện trên Mặt Trăng cho nên cường giả ở đó cũng không hề xuất động.
Nhưng chỉ riêng số lượng tu sĩ Kết Đan và Trúc Cơ có mặt ở Mặt Trăng hôm nay cũng đã vô cùng kinh người rồi. Bóng dáng của họ cũng là tiêu điểm của truyền thông toàn Liên bang.
Ở thời đại thế này, những ngôi sao đã không còn là tiêu điểm chú ý của mọi người nữa rồi, sự tồn tại của tu sĩ mới là thứ thu hút bọn họ nhất.
Nhất là kịch biến diễn ra trên Mặt Trăng lại khiến cho toàn Liên bang bị ảnh hưởng nặng nề, vô số người chú ý tới, đủ loại phát ngôn được đưa ra. Trong thành Phượng Hoàng lúc này, cha mẹ của Vương Bảo Nhạc đều tái mặt xem tin tức về bí cảnh Mặt Trăng Tân lượt được gửi về.
“Cha nó ơi, tôi... tôi thấy lòng dạ cứ cồn cào, mắt phải cứ giật suốt... Bảo Nhạc nó...”
Mắt của mẹ Vương Bảo Nhạc đã ửng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong, úc này, vừa xem tin tức xong thì lại không kềm nổi mà bật khóc.
“Sao thằng bé này lại đến Đạo viện Phiêu Miễu, nhất quyết thành tu sĩ làm gì cơ chứ? Làm một người bình thường chẳng phải tốt hơn sao...”
Nói đến đây, mẹ của Vương Bảo Nhạc lại khóc dữ hơn. Từ lúc xảy ra chuyện đến nay bà như già hẳn đi. Dù trước khi Vương Bảo Nhạc đến Mặt Trăng đã nhờ Liễu Đạo Bân gửi quả Phiêu Miễu đến cho bọn họ ăn nhưng bao lo lắng cho Vương Bảo Nhạc và suy nghĩ vẩn vơ lại khiến bà có vẻ hốc hác hơn.
Lúc này, không chỉ mắt phải giật mà thậm chí trong lòng bà cũng có cảm giác hốt hoảng giống như sắp sửa mất đi thứ gì đó. Cảm giác này khiến cho nếp nhăn trên mặt bà lại xuất hiện nhiều và sâu hơn...
"filepos0006327046">

Bạn cần đăng nhập để bình luận