Tam Thốn nhân Gian

Chương 267

Chương 267Chương 267
VÙNG ĐẤT NGỦ
SAY
Sự xuất hiện lẫn lời nói của Chu Phi khiến cho kế hoạch kéo dài thời gian của Vương Bảo Nhạc thất bại. Lúc này, hắn đã cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa tu sĩ Chân Tức và tu sĩ Trúc Cơ.
So với Chân Tức mà nói, phần lớn tu sĩ Trúc Cơ đều đã trải qua các cuộc tranh giành, chém giết ở trình độ nhất định, cuối cùng mới có thể trổ hết tài năng giữa bao nhiêu Chân Tức, trở thành lực lượng trung kiên của Liên bang.
Mà người như thế thì sẽ có kinh nghiệm lẫn tầm nhìn khác hẳn, tâm trí cũng được tôi luyện vượt xa Chân Tức, nhất là ở sự quyết đoán. Một khi đã quyết định thì sẽ không dễ gì thay đổi, xét ở mức độ nào đó
thì tâm cơ của họ cũng thâm sâu hơn nhiêu.
Vương Bảo Nhạc chẳng kịp nghĩ ngợi nhiêu, ánh mắt lóe lên. Ngay khi Chu Phi vừa nhào tới thì hắn giơ tay phải lên, thanh chiến đao Pháp binh cấp bảy xuất hiện trong tay. Hắn cầm đao chém thẳng về phía Chu Phi đang lao tới!
Vương Bảo Nhạc thừa biết Chu Phi hiểu rõ Pháp binh của mình hơn hẳn những kẻ khác. Nếu hắn đã dám tới đây thì ắt hẳn là có nắm chắc. Nếu như một đao khi nãy của Vương Bảo Nhạc vẫn là tu vi Trúc Cơ thì hắn chẳng để ý mấy chuyện này mấy nhưng hắn cảm giác được tu vi của bản thân suy yếu khoảng ba phần. Bây giờ mà có dốc toàn lực chiến đẩu thì cũng chỉ bằng bảy phần lúc toàn thịnh, cho nên cách duy nhất bây giờ chính là giết chết Chu Phi để dọa mấy kẻ kia. Dù bọn họ biết rõ kể hoạch của hắn thì cũng sẽ kiêng dè và chùn tay cân nhắc thiệt hơn, giúp bản thân hắn có thêm thời gian đi tìm mê tung vụ.
Vì thế, Vương Bảo Nhạc đã dồn hết toàn
lực vào một đao này. Gió lốc lan ra, cá sấu màu đen rít gào, chấn động bát phương, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, chân phải đạp mạnh xuống đất, toàn thân lập tức hóa thành một đạo cầu vồng theo đao mang lao thẳng tới chỗ Chu Phi.
Thấy Vương Bảo Nhạc ra tay, Chu Phi cười khẩy rồi bấm niệm pháp quyết, trước mặt hắn ta lập tức xuất hiện một tấm gương cực lớn. Tấm gương này như được tạo ra từ linh thạch, nó vừa xuất hiện đã phát ra ánh sáng chói mắt. Đây là bảo vật mà Chu Phi cố ý mượn tới để đối phó với Pháp binh của Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi bấm niệm pháp quyết và chiếc gương xuất hiện cũng là lúc đao mang ầm ầm lao tới, hai bên tung chiêu gần như cùng một lúc. Một tiếng nổ mạnh vang lên, đao mang và tấm gương kia đồng thời va chạm với nhau.
Trong tiếng nổ vang rung trời, tấm gương kia lập tức vỡ nát nhưng cùng lúc đó lại có một cánh tay hư ảo vươn ra từ trong tấm gương đã vỡ nát, chỉ một cái về phía
Vương Bảo Nhạc đang lao tới.
Trong lúc vô thanh vô tức, dường như có một cỗ lực lượng vô thượng đột nhiên phát ra tạo thành một cỗ sức mạnh trói buộc vô hình bao phủ toàn thân Vương Bảo Nhạc khiến cho hắn có cảm giác như chìm xuống đáy nước, toàn thân lập tức bị trói buộc, cước bộ khựng lại, tốc độ cũng chậm đi khá nhiêu.
Hắn như bị đứng hình ngay tại chỗ, không thể di chuyển, cũng không cách nào giãy giụa được!
Thấy cảnh này, ánh mắt của mấy tên tu sĩ Trúc Cơ xung quanh đều lóe sáng, muốn thừa cơ lao lên. Còn Chu Phi thì cười to, trong lòng vô cùng phẩn khích, đưa tay phải chụp về phía Pháp binh trong tay của Vương Bảo Nhạc hòng cướp lấy nó!
Nhưng ngay khi đám người xung quanh cẩt bước lại gần, Chu Phi thì cười to thành tiếng sắp sửa cướp mất Pháp binh, bỗng nhiên, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc đang bị trói buộc chợt lóe hàn quang.
Phệ chủng của hắn liên tục áp chế thương thế, tia sét màu đen lẫn tử hải của hắn sau sự kiện ở bồn địa Coron lúc trước thì vẫn im hơi lặng tiếng, không hề thức tỉnh. Dù là lúc trước lão bà kia ra tay thì chúng nó cũng chưa từng xuất hiện.
Nhưng như thế không có nghĩa là Vương Bảo Nhạc sẽ bó tay chịu chết. Lúc này, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, khôi giáp đen tuyền trên người đột nhiên phát ra ánh sang màu đen, tiếp theo là từng tiếng ken két vang lên. Phần ngoài của bộ khôi giáp lại lõm xuống chỉ trong chớp mắt, sau đó những chỗ lõm ấy lại bất ngờ xuất hiện từng hạt châu tự bạo, bắn mạnh ra xung quanh.
Hơn trám hạt châu tự bạo, lấy khôi giáp Vương Bảo Nhạc làm trung tâm bắn ra bốn phía rồi nổ tung. Những tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, tạo thành uy lực khổng lồ như sấm sét đánh thẳng xuống tạo thành lực xung kích cực mạnh khiến cho phạm vi mười trượng xung quanh Vương Bảo Nhạc chấn động, mặt đất rung
chuyển, cây cối ngã đổ, lực lượng trói buộc hắn cũng trực tiếp bị đánh tan!
Chu Phi biến sắc, thân thể lập tức lùi lại nhưng đã muộn rồi. Hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc chuyển thành sát khí mãnh liệt, hắn lại nhìn sang đám tu sĩ Trúc Cơ đang ở gần đấy, trong lòng thầm đọc...
“Minh chí!”
Ngay khi hai chữ này vừa vang lên trong lòng, trên người hắn lập tức bùng nổ một cỗ khí tức kinh người vô cùng khủng bố, bầu trời biến đổi tựa như có một tồn tại cổ xưa ở nơi nào đó trong vũ trụ xa xôi đang cố thức tỉnh, muốn ngưng tụ ánh mắt ở nơi này, tạo thành uy áp khiến đám tu sĩ Trúc Cơ ở xung quanh phải giật mình hoảng hốt.
“Đây là khí tức gì thế này?”
“Trời ạ! Cái... cái này...”
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông xung quanh hoảng sợ, đồng loạt lùi lại. Vương Bảo Nhạc cũng chẳng buồn chú ý tới bọn họ. Trong khi mặc niệm đạo kinh
văn nọ, thân ảnh của hắn cũng bất ngờ bạo phát, lao tới gần Chu Phi đang lùi lại ở phía trước, chém thẳng một đao chứa đầy sát khí và phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng mình!
Một đao kia chém tới khiến cho Chu Phi sợ đến mức hồn phi phách tán, vội dốc hết sức cản lại nhưng hắn vẫn hộc máu giữa tiếng nổ lớn khi đao mang chém tới. Hắn phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể bay ngược ra sau như diêu đứt dây, chỗ ngực của hắn thì máu thịt be bét. Mặc dù không thấy rõ vết thương cụ thể ra sao nhưng nhìn bộ dạng thê thảm này thì rõ ràng hắn đã bị trọng thương.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt nhìn Chu Phí đang thoi thóp sáp ngất đi, thấy chỗ đối phương rơi xuống khá gần đám tu sĩ Trúc Cơ kia nên hắn không lao lên chém thêm một đao nữa mà xoay người chạy đi.
“Cản hắn lại! Hắn muốn tìm mê tung vụ đấy! Thứ vừa khiến các ngươi hoảng sợ chính là khí tức của Pháp binh...”
Chu Phi giãy giụa nói xong câu này thì không nhịn được nữa mà hộc máu, sau đó ngất đi.
Tuy mọi người nửa tin nửa ngờ trước lời nói của Chu Phi nhưng có một câu mà bọn họ tin, ấy chính là mục đích Vương Bảo Nhạc khi tháo chạy. Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nghĩ kỹ thì đúng là rất có khả năng, cho nên, ngay lúc Vương Bảo Nhạc vừa chạy đi thì ánh mắt của đám tu sĩ Trúc Cơ xung quang đều lóe lên, ngay cả cỗ khí tức khủng bố kia cũng không thể khiến bọn chúng chùn chân.
Trong nháy mắt, đã có bảy tám món linh bảo cấp sáu và hơn mười đạo thuật pháp ầm ầm bắn ra từ trong tay đám người này, lao thằng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, hắn muốn tiếp tục ra vẻ cường thế để uy hiếp nhưng lực bất tòng tâm. Trong lúc bỏ chạy chỉ có thể vung Pháp binh lên, toàn lực ngăn cản nhưng tu vi suy yếu và thương thể nghiêm trọng khiến hắn không cách nào ngăn cản
được hết, vẫn có hai thanh phi kiếm linh bảo đâm vào bả vai trái của hắn!
Trong tiếng nổ mạnh, thân thể của Vương Bảo Nhạc lảo đảo, khóe môi dưới mũ giáp rỉ máu. Hắn vội vàng lao đi, hắn cũng nghĩ tới chuyện ném Pháp binh đi để đánh lạc hướng sự chú ý của đám người kia nhưng làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Có pháp binh trong tay thì hắn sẽ bị mọi người đuổi giết nhưng nếu không có thì cũng chẳng khác gì, thậm chí còn phản tác dụng nữa.
Lúc này, sự suy yếu của hắn cũng lộ rõ hoàn toàn, hai mắt của đám tu sĩ Trúc Cơ kia sáng rực lên, tiếng xé gió vang lên vun vút, cả đám đồng loạt đuổi theo, tên nào cũng hừng hực khí thế khi thấy cơ hội đã tới!
Trong rừng nhất thời phát ra tiếng giao chiến kịch liệt, Vương Bảo Nhạc vừa đánh vừa lùi. Xung quanh hắn liên tục có đạo thuật và linh bảo ầm ầm lao tới, lại có vài tên tu sĩ Trúc Cơ am hiểu tốc độ chớp mắt tới gần, tung đòn đánh lén vô cùng hiểm
độc.
Thật ra, nếu tám chín tên tu sĩ Trúc Cơ này đồng tâm hiệp lực thì dư sức giết chết Vương Bảo Nhạc đang trong tình trạng suy yếu như thế này nhưng tiếc là cả đám đều tham lam Pháp binh nên đề phòng lẫn nhau, lại sợ Vương Bảo Nhạc sẽ chó cùng rứt giậu trước khi chết. Kẻ nào cũng có ý đồ riêng nên không dùng hết sức, chỉ kéo dài thời gian nhàm tiêu hao thể lực của Vương Bảo Nhạc, thế nên, thương thẻ của Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng nghiêm trọng hơn. Trong tiếng nổ mạnh, Vương Bảo Nhạc chém bay cánh tay của một tên tu sĩ Trúc Cơ khiến tên tu sĩ nọ hộc máu tươi, bụng của hắn cũng bị một thanh phi kiếm đâm xuyên qua!
Chỗ bị đâm xuyên lại là vết thương trên bụng của hắn, sự áp chế của phệ chủng cũng dừng lại, thân thể của Vương Bảo Nhạc run lên, miệng hộc máu tươi, không thể nào áp chế thương thể được nữa, trong lúc bộc phát toàn diện, tu vi cũng tiêu tán trên diện rộng như sông lớn vỡ đê.
Mắt hắn đã đỏ ngầu nhưng càng như thế thì hắn lại càng bình tĩnh hơn như một con sói im lặng. Hắn trực tiếp dộng đầu lên trán của một kẻ đánh lén khiến kẻ này loạng choạng lùi lại. Hắn thở hồng hộc lùi lại phía sau, hai tay cũng run rẩy. Dù trước mắt dần biến thành màu đen nhưng sát khí trên người Vương Bảo Nhạc lại ngày càng dữ dội hơn.
Mà lúc này, cả đám liên tục đuổi giết đã bất giác tới gần sâu bên trong phía sau của Mặt Trăng, cũng chính là cấm khu, nơi mà thi thể của vị Dạ Tiên vương thần bí kia đang say ngủ!
Ở nơi này, thảm thực vật dưới đất càng dày đặc hơn, lại đỏ thẫm một màu, cho nên chỉ cần nhìn thấy thì có thể nhận ra ngay lập tức. Trong tài liệu của tất cả các thế lực, nó đều là nơi cẩm vào bởi vì những kẻ đi vào đó đều chết chắc!
Sau khi phát hiện bản thân đã chạy đến nơi này, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ đang đuổi giết Vương Bảo Nhạc đều giật mình, thậm
chí có kẻ còn dừng bước không dám thở mạnh.
“Hắn không phải muốn tìm mê tung vụ mà là muốn dẫn chúng ta tới chỗ Dạ Tiên Vương!!”
"filepos0006388913">

Bạn cần đăng nhập để bình luận