Tam Thốn nhân Gian

Chương 271

Chương 271Chương 271
BÍ CẢNH HUYẾT SẮC
Trong cấm khu, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đi ra từng bước trên thảm cỏ đỏ rực nọ. Hắn đã thay quần áo mới, bộ giáp do con rối tạo thành bị hỏng kia cũng không mặc vào. Hắn chỉ mặc một bộ đạo bào rất bình thường của Đạo viện Phiêu Miễu.
Sau một loạt biến cố này, thân hình tròn vo vốn có của hắn cũng gầy đi không ít khiến cho gương mặt của hắn trông có vẻ góc cạnh hơn hẳn.
Nhất là, vẻ bình tĩnh lộ ra trong ánh mắt kia lại giống hết bầu trời quang trước khi dông bão kéo tới, vừa sâu lắng lại mang theo vẻ điên cuồng đáng sợ đang bị dồn nén đến cực hạn.
Hắn cầm chiến đao Pháp Binh cấp bảy trong tay, xung quanh có gió lốc nổi lên, sau lưng lại xuất hiện hư ảnh cá sấu khủng bố giữa cảnh vật đỏ rực của nơi này.
Vương Bảo Nhạc lúc này trông giống hệt một vị sát thẫn trở về từ địa ngục, từng bước đi ra, khí tức trên người hắn cũng từ từ lắng xuống, không thể cảm thụ được bất kỳ dao động nào nhưng từ Pháp Binh trong tay hắn thì có thể thấy ra được vài điêu. Dường như, trong cơ thể Vương Bảo Nhạc có sức mạnh vô hạn nào đó khiến cho thanh chiến đao từng kiệt ngạo, vận dụng bình thường cũng bị phản phệ này phải khuất phục nghe theo!
Một đường đi tới, không có tự giễu hay chế nhạo, càng không có tâm trạng đùa cợt, tính tình của Vương Bảo Nhạc có phần lạc quan nhưng cũng biết phân rõ thời gian và địa điểm, cũng như hiện tại, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một chữ, ấy chính là... Giết!!
Người hắn muốn giết nhất chính là lão bà của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, kẻ đã hủy đạo cơ và đoạt mất tạo hóa của hắn, tiếp theo chính là... Chu Phi của Ngũ Thế Thiên Tộc!
Tiếp theo nữa chính là đám tu sĩ đã từng đuổi giết hắn, dù là Chân Tức hay Trúc Cơ cũng thế. Vương Bảo Nhạc đoán, ngoại trừ lão bà kia là mình không giết được ra thì những kẻ khác chỉ thiếu một lần gặp là sẽ biến thành xác chết mà thôi.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi cấm khu, sương mù quay cuồng, đám Nguyệt Linh và Dạ Tiên kia cũng im lặng theo sau như cung kính tiễn bước.
Cảnh này cũng bị những tên tu sĩ Trúc Cơ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đứng chầu chực bên ngoài cấm khu chờ sương mù tan đi để cướp thi thể của Vương Bảo Nhạc và Pháp Binh vì không cam lòng rời đi nhìn thấy.
Ngay khi nhìn thấy sương mù quay cuồng thì bọn họ còn mừng thầm, cho rằng sương mù sắp tan, nhưng khi thấy có bóng người bước ra từ trong màn sương thì cả ba tên đều giật mình sửng sốt, bản năng nổi sát cơ, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện cảm giác quỷ dị khó mà nói rõ.
Mà cảm giác này vừa mới xuất hiện thì lập tức biến thành hoảng sợ và không thể tin... bởi vì bọn họ thấy được vô số Nguyệt Linh và Dạ Tiên bước ra từ màn sương sau lưng Vương Bảo Nhạc với thái độ rất cung kính. Mãi cho tới khi Vương Bảo Nhạc đi ra khỏi cấm khu thì chúng nó mới dừng lại, sau đó lại cúi đầu như bái biệt!
Cảnh tượng này khiến cho cả ba giật mình, hô hấp dồn dập, mắt trừng như muốn lồi ra, có nằm mơ cũng không cách nào tưởng tượng ra được.
"Nguyệt Linh và... Dạ Tiên... Đang quỳ bái hắn ư?"
"Tên Vương Bảo Nhạc này chẳng những không chết mà còn... khỏi hẳn luôn sao?!!"
Ba tên tu sĩ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông này đều giật mình kinh hoàng. Mặc dù không thể nhìn ra tu vi của Vương Bảo Nhạc lúc này ra sao nhưng ba tên đều chọn lui lại theo bản năng.
Nhưng ngay khi bọn họ lùi lại thì sát khí trong mắt của Vương Bảo Nhạc vừa ra khỏi cấm khu đã lóe lên. Hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của cả ba từ lâu nên chắc chắn sẽ không tha cho chúng. Gần như ngay khi cả ba muốn chạy trốn thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đã lóe lên một cái, bộc phát tốc độ cực hạn!
Tốc độ của hắn cực nhanh, đã đạt tới trình độ thấy mà rợn người. Sau khi thân ảnh của hắn biến mất thì một tràng tiếng nổ mới vang lên, thậm chí tốc độ cực hạn của hắn còn tạo thành lực trùng kích, khiến cho vô số cây cỏ bị đánh nát. Khi một tên tu sĩ Trúc Cơ hoảng loạn, thân thể bất thăng bằng thì Vương Bảo Nhạc đã lướt ơua bên cạnh hắn ta, ánh đao lóe lên, thân
thể của tên tu sĩ Trúc Cơ nọ run lên bần bật, cước bộ lảo đảo, nhìn về phía thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã vượt qua mặt hắn ta với vẻ không dám tin.
"Ngươi...”
Tên tu sĩ Trúc Cơ này muốn mở miệng nói gì đó nhưng hắn mới chỉ nói được một chữ thì trên cổ đã xuất hiện vết máu, đầu rơi xuống đất, thân thể phun máu ào ào đổ qua một bên.
Một đao giết chết một tên Trúc Cơ cùng cảnh giới một cách gọn gàng dứt khoát, thậm chí Vương Bảo Nhạc còn chưa dùng hết toàn lực, kẻ Trúc Cơ Thanh Liên như hắn kết hợp với Pháp Binh thì đã đến trình độ mạnh nhất của cảnh giới Thanh Liên rồi!
Vương Bảo Nhạc quay đàu liếc nhìn hướng bỏ chạy của hai kẻ còn lại, chẳng buồn nhìn tới xác chết này nữa. Thân thể của hắn lóe lên một cái, nhanh chóng đuổi theo một kẻ!
Lúc này, tên tu sĩ Trúc Cơ Tinh Hà Lạc Nhật Tông chạy đang bỏ chạy sợ tái cả mặt. Đó là một nam tử trung niên, trong lòng dậy sóng, thậm chí còn cảm thấy hoang đường đến cực điểm.
"Sao có thể như thế được!!"
Hắn không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, nhất là cái chết của đồng bọn khiến hắn có cảm giác như nhìn thấy ác mộng. Hắn thật sự không thể hiểu được tại sao Vương Bảo Nhạc lại không bỏ mạng trong cấm khu, thậm chí thương thể còn khỏi hẳn mà mạnh mẽ đến mức khó tin như thế!!
Nhưng những nghi hoặc này nhất định không thể có đáp án. Trong lúc hắn ra sức bỏ chạy thì Vương Bảo Nhạc lại lao vun vút tới như một mũi tên với tốc độ cực nhanh, nếu như nhìn xuống từ trên cao thì có thể thấy được tốc độ của Vương Bảo Nhạc gần như gấp mười lần của hắn ta, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
"Đây là hiểu lãm! Vương Bảo Nhạc ngươi hãy nghe ta nói đã..."
Tên tu sĩ Trúc Cơ này biến sắc, vội vã mở miệng toan giải thích nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh mắt đầy sát khí của Vương Bảo Nhạc cùng với ánh đao ập tới phủ kín toàn bộ thế giới của hắn ta mà thôi!
Ánh đao hóa thành một con cá sấu khổng lồ há miệng gầm to rồi nuốt chửng lẩy tên tu sĩ nọ giữa tiếng nổ mạnh. Đến khi ánh đao tiêu tán thì thân thể của tên tu sĩ này đã bị chia năm xẻ bảy, thân thể của Vương Bảo Nhạc lại lóe lên lần nữa, đuổi theo tên cuối cùng!
Vương Bảo Nhạc nhớ rõ đúng là tên cuối cùng này đã đánh lén mình, một kiếm xuyên qua khôi giáp khiến mình không thể tiếp tục áp chế vết thương.
"Tốc độ của ngươi nhanh được tới đâu?"
Vương Bảo Nhạc bình tĩnh nói, thanh âm như gió rét mùa đông ập tới khiến cho tên tu sĩ Trúc Cơ thứ ba đã chạy được một quãng, đang cầm thẻ ngọc cầu cứu cũng phải giật mình. Tên này lấy ra vô số linh bảo, triển khai thuật pháp thần thông để cố chống cự, đồng thời còn quát to.
"Vương Bảo Nhạc, ta đã truyền tin tức về rồi. Nếu bây giờ ngươi rời đi thì hãy còn kịp, không thì Trưởng lão sẽ tới đây giết chết ngươi!"
Vương Bảo Nhạc như không nghe thấy lời uy hiếp của tên tu sĩ Trúc Cơ này. Hắn vừa di chuyển vừa giơ tay phải lên, lôi quang ầm ầm giáng kín trời, so với Chân Tức cảnh thì điện hồ lúc này phải thô to gấp mười lần, nó 'âm 'âm huyễn hóa ra thành từng thanh kiếm, sau đó nhanh chóng đan lại thành một cái lưới sấm chớp. Mặc cho tên tu sĩ Trúc Cơ kia chống cự và phản kích cỡ nào cũng vô ích, dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Vương Bảo Nhạc, tên tu sĩ Trúc Cơ đó đã bị lưới điện bao phủ và xuyên thấu chỉ trong nháy mắt.
Từng tiếng hét thảm vang vọng bốn bề, thân thể của tên tu sĩ Trúc Cơ này bị cắt ra hơn mười phần, rơi lịch bịch xuống đất, tiếng hét thảm kia cũng ngưng bặt.
Vương Bảo Nhạc bước tới, đứng bên cạnh thi thể nọ, chân giẫm lên thẻ ngọc truyền âm của tên này day nhẹ một cái, thẻ ngọc lập tức vỡ nát.
"Thứ ta muốn chính là để ngươi truyền âm, như vậy thì ta cũng không cần tốn công đi tìm từng kẻ một nữa."
Vương Bảo Nhạc thản nhiên mở miệng, chỉ giết chết ba tên này không cách nào khiến sát cơ thô bạo của hắn biến mất, vậy nên hắn quay đầu lại nhìn cấm khu một lúc, sau đó mới xoay người đi về phía ngược lại, mỗi bước đều tràn ngập sát cơ điên cuồng.
"Ta vốn không muốn giết chóc nhưng nếu như Tinh Hà Lạc Nhật Tông cảm thấy pháp tắc mạnh được yếu thua không thành vấn đề thì cứ làm theo phong cách của chúng cũng được."
"Ta muốn xem bọn chúng có bao nhiêu người đến để cho ta giết!"
"Còn cả tên Chu Phi kia nữa, mong là hắn cũng chủ động vác xác tới, để ta đỡ phải tìm kiếm!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, thân ảnh biến mất giữa khu rừng, chỉ để lại ba xác chết không toàn vẹn ở ba nơi khác nhau, máu thịt văng đầy bốn phía khiến cho màu máu của bí cảnh này lại đậm thêm một phần.
"filepos0006464475">

Bạn cần đăng nhập để bình luận