Tam Thốn nhân Gian

Chương 276 QUAY VỀ CHỐN CŨ

Chương 276 QUAY VỀ CHỐN CŨChương 276 QUAY VỀ CHỐN CŨ
DÙ là Tinh Hà Lạc Nhật Tông hay Ngũ Thế Thiên Tộc, Vương Bảo Nhạc luôn giữ vững tôn chỉ người không phạm ta thì ta cũng chẳng thèm để ý đến người, nhưng từ sau khi đến bí cảnh Mặt Trăng, hắn và hai thế lực này đã xô xát vài lần.
Bây giờ hắn đã đòi lại được chút thù với Tinh Hà Lạc Nhật Tông, gần như toàn bộ tu sĩ tham gia đuổi giết hắn đều bị hắn xử lý hết rồi. Dù Vương Bảo Nhạc hắn không thể giết chết bà già Kết Đan kia nhưng ở bí cảnh Mặt Tráng này, đối phương cũng không thể làm gì được hắn. Loại cảm giác khi trơ mắt nhìn hắn giết người nhưng không thể nào ngăn cản được đó khiến bà ta chỉ có thể nghẹn cục tức trong ngực.
“Tinh Hà Lạc Nhật Tông còn một người mình nhất định phải giết, đó chính là Trần Tuệ!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc loé hàn quang. Lúc trước, hắn cũng đã hỏi ra được tên của đệ tử bà ta, từ đó biết được quan hệ của họ.
“Ngoài ra còn có Chu Phi nữa!”
Trần Tuệ thì nhất thời không tìm được cho nên mục tiêu hiện tại mà Vương Bảo Nhạc nhắm vào chính là Chu Phi, nhất là bên Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì hắn đã giết kha khá rồi nhưng Ngũ Thế Thiên Tộc hiện tại còn chưa xử lý.
“Làm người thì nhất định phải phân đều mọi việc, không được bên nặng bên nhẹ.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, lướt hết tốc độ nhắm thẳng đến cán cứ của Ngũ Thế Thiên Tộc hệt như một sát tinh giáng xuống khiến cho một số tồn tại như Nguyệt Linh và Mắt Quỷ sâu trong cánh rừng ở phần sau của Mặt Trăng nhìn thấy đều cúi đầu như bái kiến.
Trong tình huống không có bất kỳ chướng ngại nào, Vương Bảo Nhạc lao đi với tốc độ vô cùng kinh người. Một canh giờ sau, khi đến gần căn cứ của Ngũ Thế Thiên Tộc, đột nhiên lại có một tiếng xé gió vang lên sau lưng hắn. Một cỗ tu vi Kết Đan bỗng nhiên bộc phát, đồng thời tiếng quát của lão bà kia cũng vang lên.
“Vương...”
Nhưng tiếng quát này vừa mới vang lên, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng buồn quay đầu lại, cứ phất mạnh tay một cái bắn ra cả đống mê tung châu với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã ban ra bốn phía, sương mù lan ra trong tiếng nổ mạnh, phủ kín tất thảy, đồng thời cũng bao phủ cả lão bà vừa vật vã chạy tới thêm lần nữa.
“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”
Bà ta tức muốn phát điên, đầu tóc rũ rượi. Bà ta đã cẩn thận và cố gắng khắc chế lắm rồi. Mặc dù có bộc phát tu vi nhưng đó là ra tay từ khoảng cách xa chứ không phải đợi đến gần mới dùng, lại còn dùng đến cả
linh bảo, nhưng thứ này lại vô cùng cường hãn. Tất cả những thứ đến từ bên ngoài, dù là pháp bảo hay tu sĩ cũng thế, một khi chạm phải thì đều bị truyền tống đi.
Nhất là mỗi lần Vương Bảo Nhạc lại ném ra cả đống hạt châu, khiến cho xung quanh toàn là sương mù, bà ta có cố cách mấy cũng không tránh thoát được, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn sương bao quanh mình, sau đó bị cưỡng chế truyền tống đi lần nữa.
“Vương Bảo Nhạc, ta muốn giết chết ngươi!”
Một nơi ở phần trước của Mặt Trăng, thân ảnh của bà ta xuất hiện, gương mặt vô cùng khó coi, ánh mắt hằn tơ máu, cảm giác uất nghẹn này khiến bà ta tức giận hét to, tung một chưởng thật mạnh xuống mặt đất bên dưới, mặt đất dưới chân 'âm ầm nổ tung, hai mắt đỏ ngầu, phóng tới phần sau của Mặt Tráng thêm lần nữa.
Còn Vương Bảo Nhạc thì đang lạnh lùng nhìn về chỗ lão bà kia bị truyền tống đi, sau đó xoay người phóng tiếp về phía cán
cứ của Ngũ Thế Thiên Tộc, tốc độ chẳng những không giảm bớt mà còn nhanh hơn.
Nhìn từ phía xa giống hệt như một đạo cầu vòng lao phăm phăm sát mặt đất, thẳng đến... căn cứ của Ngũ Thế Thiên Tộc, nơi mà Vương Bảo Nhạc hắn từng tới trước đó!
Trong căn cứ lúc này, cái hố to kia đã được mở rộng gấp mấy lẫn so với ban đầu, còn đại thụ và lão giả Kết Đan nọ thì đều không thấy đâu, nhưng xung quanh cái hố này lại có hơn trám tên tu sĩ của Ngũ Thế Thiên Tộc đang khoanh chân mà ngồi, giống như đang trấn thủ nơi này.
Hơn trăm tu sĩ này phàn lớn đều là Chân Tức nhưng cũng có hơn ba mươi tu sĩ Trúc Cơ, Chu Phi cũng có mặt trong số đó. Nhất là trong số này còn có bảy vị là Trúc Cơ hậu kỳ, vừa khoanh chân ngồi, vừa cảnh giác xung quanh.
Thậm chí, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ mạnh phát ra từ cái hố mà họ đang trấn thủ như thể dưới đáy của cái hố này đang tiến hành nghi thức trọng đại nào đó!
Vương Bảo Nhạc đến đúng lúc toàn bộ người ở đây đề cao cảnh giác nhất, lao thẳng đến từ xa như một mũi tên sắc. Gần như ngay khi hắn đến thì các tu sĩ Trúc Cơ ở đây đã phát hiện ra ngay, cả đám nhao nhao nhìn qua, lập tức nhìn thấy Vương Bảo Nhạc mang theo sát khí thao thiên* đang xé gió lao đến từ trong rừng!
(*) Sát khí thao thiên: Sát khí như nước lớn dâng lên ngập trời.
Người của Ngũ Thế Thiên Tộc phản ứng cực nhanh, mặc dù trong đó có khá nhiều tu sĩ Trúc Cơ nhất thời không nhận ra Vương Bảo Nhạc, nhưng đây là cán cứ của Ngũ Thế Thiên Tộc bọn họ, nên ngay khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện thì đã có vô số tu sĩ lập tức ra tay, không chút do dự.
“Đúng là chán sống mà!”
Trong nháy mắt đã có một Trúc Cơ hậu kỳ cùng với ba Trúc Cơ trung kỳ ở gần Vương Bảo Nhạc nhất đứng dậy, cả bốn người lập tức xông về phía Vương Bảo Nhạc !
"Ta chỉ tìm một mình Chu Phi, những kẻ khác... Ai dám cản ta thì đều phải chết!"
Sát khí trong mắt Vương Bảo Nhạc bừng lên, tốc độ không giảm, tay phải giơ lên thì thanh chiến đao Pháp Binh xuất hiện. Sau khi nắm lẩy chuôi đao thì hắn chém một nhát về phía bốn người kia với tốc độ nhanh đến cực điểm!
Gió lốc màu đen quét ngang bốn phía, cá sấu biến ảo, đao khí rợp trời, một đao chém xuống thì ầm ầm nổ vang, bốn tu sĩ Trúc Cơ đang lao đến hòng ngăn cản Vương Bảo Nhạc đều biến sắc hoảng sợ. Trúc Cơ hậu kỳ ngừng thở, trong lúc bấm niệm pháp quyết thì vô số linh bảo xuất hiện quanh người hắn, lại có lá bùa tạo thành phòng hộ. Ba Trúc Cơ trung kỳ còn lại cũng như thế nhưng rõ ràng khả năng thừa nhận của họ trước một đao này vẫn không bằng Trúc Cơ hậu kỳ.
Trong vụ nổ, vô số tiếng nổ vang vọng đất trời lan ra khắp bốn phương, tiếng kêu thảm liên miên không ngớt. Phòng hộ bên
ngoài của ba vị Trúc Cơ trung kỳ kia không có chút tác dụng gì trước một đao này. Tất cả đều bị đánh nát, đồng thời thân thể của họ cũng run lên, hét thảm một tiếng, thân thể chịu không nổi mà chia năm xẻ bảy!
Một người thì bị bay đầu, kẻ thì bị đánh nát nửa thân thể, người đứng mũi chịu sào thì trực tiếp bị đánh nát vụn thành huyết vụ... Duy chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ kia là liều mạng dốc toàn lực, sau khi ngăn cản đao mang, dù sắc mặt tái nhợt, trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ nhưng vẫn đủ sức đánh một trận, chẳng những không lui bước mà còn bùng nổ tốc độ, trực tiếp xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc hòng tung một chiêu.
"Cút!"
Nếu có thời gian, Vương Bảo Nhạc không ngại đấu với Trúc Cơ hậu kỳ một trận để xem thử cực hạn của mình là đâu nhưng nay hắn không rảnh để làm vậy, trực tiếp vung tay trái lên ném mê tung châu ra.
Hạt châu nổ tung, sương mù tản ra, đám Trúc Cơ hậu kỳ vừa áp sát chuẩn bị ra tay với Vương Bảo Nhạc sững sờ không kịp phản ứng, thân thể lập tức bị màn sương bao phủ, chỉ trong nháy mắt đã biến mất bị truyền tống đi ngay!
Tất cả diễn ra quá nhanh, người ở đây thậm chí còn không kịp phản ứng thì mọi thứ đã xong xuôi. Từ khi Vương Bảo Nhạc xuất hiện đến lúc bốn người kia nhảy ra ngán cản, chỉ trong nháy mắt mà một người biến mất, ba người đã chết!
Cảnh tượng này lập tức khiến cho những người có mặt ở đây đều giật mình, cả đám đều không dám tin, người kinh hoàng nhất chính là... Chu Phi!!
"Vương Bảo Nhạc!"
Chu Phi trừng mắt, hô hấp khựng lại, không thể tin vào những gì mình vừa thấy bởi vì bị gia tộc gọi về trấn thủ nơi này. Hơn nữa, để đề phòng bất trắc nên bọn họ đều bị thu hồi thẻ ngọc, không được phép liên hệ với bên ngoài, thế nên hắn hoàn
toàn không biết gì về chuyện Vương Bảo Nhạc quay về. Lúc này, thấy Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên xuất hiện, lại có chiến lực đáng sợ như thế, sao hắn có thể không giật mình kinh hãi được chứ!
Trong lúc mọi người ở đây khiếp sợ đứng bật dậy, tiếng kinh hô của Chu Phi vang lên, ánh mắt lạnh lẽo của Vương Bảo Nhạc cũng nhìn về phía hắn.
"Chu Phi!"
Vương Bảo Nhạc nhếch miệng cười, trong mắt hân lúc này đã không còn ai khác nữa, mục đích của hắn khi tới đây chính là giết Chu Phi, lúc này hắn nhoáng lên muốn đánh về phía Chu Phi đang đứng.
Chu Phi giật mình, vội vàng lùi ra sau, miệng thì hét to.
"Đây chính là kẻ phải diệt khẩu mà Trưởng lão đã nói. Mọi người mau giết hắn đi! Trong tay hắn có cả Pháp Binh, còn là Pháp Binh cấp tám đấy!!"
Gần như ngay lúc Chu Phi mở miệng thì xung quanh đã có hơn ba mươi người đồng loạt lao về phía Vương Bảo Nhạc. Thấy vậy thì Chu Phi mới bình tĩnh lại, trong mắt còn lộ ra vẻ dữ tợn.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi muốn ngàn dặm tặng bảo đấy à?"
"Cũng tốt! Nếu các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ dùng các ngươi để xem thử cực hạn của ta đến đâu!"
Nhìn ba mươi tu sĩ kia vọt tới, phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả Chân Tức cũng có nhưng không nhiêu lắm, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong lòng mặc niệm hai chữ.
Minh chí!!
Thiên địa chợt biến sắc, một cỗ uy áp khó có thể hình dung như đến từ nơi sâu trong vũ trụ giáng xuống, sau đó ẵm ăm bộc phát khiến cho hơn ba mươi tên tu sĩ nọ đều biến sắc, thân thể chấn động...
Trong nháy mắt, khi bọn họ giật mình thì Vương Bảo Nhạc đã bộc phát cực hạn hơn hẳn trước kia, nhảy vào giữa đám người, đao mang kinh thiên chém ra như hóa thành một con cá sấu màu đen tràn ngập đao ý!
Vung đao chém xuống, đầu người bay cao!
Giết!
"filepos0006564828">

Bạn cần đăng nhập để bình luận