Tam Thốn nhân Gian

Chương 278

Chương 278Chương 278
TÔNG CHỦ LẠC NHẬT

11 T ão tặc Kết Đan kia của Ngũ Thế I J Thiên Tộc vô cùng bá đạo, liếc mắt nhìn một cái đã muốn diệt khẩu, bây giờ mình sẽ đi qua nhìn cho no mắt luôn, để xem lão diệt khẩu kiểu gì!"
"Còn Tinh Hà Lạc Nhật Tông nữa, bọn họ hao hết tâm tư như thế tuyệt đối không chỉ đơn giản là hợp tác với đại thụ. Ai cũng được lợi chỉ là giả, rõ ràng đều là có rắp tâm riêng, muốn hốt trọn một mình mới là thật."
"Đã vậy mà lão bất tử kia của Tinh Hà Lạc Nhật Tông còn đoạt đạo cơ của mình, vậy thì mình sẽ đoạt quả của bọn chúng!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, sau khi xác định thì hắn đẩy nhanh tốc độ, chạy thẳng vào nơi sâu nhất.
Cái hố này rất sâu, chỉ một lúc thôi mà chiều sâu của nó đã vượt xa cái vết nứt chỗ Vương Bảo Nhạc phát hiện đỉnh nhỏ rồi. Ánh sáng màu đỏ phát ra từ bên dưới hình như còn yêu dị hơn cả bên trên. Thông qua ánh sáng này, Vương Bảo Nhạc cũng có phán đoán sơ bộ về chiêu sâu của cái hố.
Lúc này, hẳn vẫn không hề ngừng lại, tiến thẳng về phía trước. Khi đến gân ánh sáng đó thì lại có từng tiếng gâm loáng thoáng phát ra từ bên dưới, càng xuống dưới thì tiếng động này càng lớn hơn.
Tiếng này không giống thứ phát ra khi một người đang tỉnh táo mà giống như tiếng ngáy lúc ngủ say hơn. Vương Bảo Nhạc chợt dừng bước trầm tư.
"Tiếng ngáy..."
Như có điêu suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc dần tiến tới tầng chót của cái hố này. Tuy đây là tầng dưới chót nhưng không phải cuối cùng, dù là ánh sáng đỏ hay tiếng ngáy kia đều truyền tới từ một thông đạo khác ở bên cạnh tầng này.
Thực tế, cái hố này có hình vuông, sau khi xuống tới đây Vương Bảo Nhạc mới nhìn quanh, men theo thông đạo đi thẳng tới trước. Thông đạo này rất dài, xung quanh đầy những hoa văn cây cối xen lẫn trong bùn đất như thể được đào trong nhánh cây vậy. Ánh sáng đỏ và tiếng ngáy kia cũng ngày càng dữ dội hơn, nhất là lúc này nó lại lọt vào trong tai Vương Bảo Nhạc ầm ăm như sẩm đánh, còn màu ánh sáng phát ra ở trước mặt hán cũng ngày càng cổ quái và kỳ dị. Thực ra, theo như hắn đoán thì hướng của thông đạo này đi thẳng đến... cấm khu ở phần sau của Mặt Trăng, cũng chính là nơi mà hắn lấy được Trúc Cơ Thanh Liên...
"Chắc là ở bên dưới hang động Thanh Liên... Mà tiếng ngáy này nghe như truyền đến từ phía trước nhưng thực ra lại là ở bên dưới...”
Vương Bảo Nhạc chợt hiểu, trong đầu cũng vẽ nên hình ảnh thông đạo do đám người Ngũ Thế Thiên Tộc đào thẳng đến chỗ hang động Thanh Liên, mà bên dưới thông đạo đó chính là... nơi mà Dạ Tiên vương đang say ngủ!!
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, hắn đi chậm lại, thu liễm khí tức, còn thả cả đàn muỗi ra cho chúng nó bay lên trước dò đường, còn mình thì đi thụt lại phía sau một khoảng!
Có lẽ vì nơi này chỉ toàn tiếng ngáy vang vọng, lại thêm ánh sáng đỏ lan ra khắp nơi, dần tạo thành một cỗ khí tức khiến cho tinh thần của người khác lay động. Cũng có thể là do quá yên tâm về căn cứ của mình, tự tin ràng lực lượng bên trên đủ sức dẹp gọn tất cả biến cố nên khi Vương Bảo Nhạc vào đây vẫn không khiến những người có
mặt ở nơi này chú ý tới!
Vương Bảo Nhạc dừng lại cách đó một đoạn nhưng đàn muỗi của hắn đã bay đến cuối đường. Nhờ vào tầm mắt của đàn muỗi nên hắn thấy được ở đó có một cái động chừng trám trượng, giữa động lại có một nhánh cây héo rũ to chừng mười trượng. Rõ ràng nó chỉ là một phần của cổ thụ nhưng trên nhánh cây lại mọc ra một quả to chừng một trượng! Trông to là đối với tu sĩ mà thôi, nếu như so với bản thể của cổ thụ thì còn bé hơn cả hạt vừng.
Quả trên cây kia khô quắt queo nhưng lại có từng đợt hương thơm tỏa ra, đồng thời còn có cả ánh sáng đỏ rực liên tục phát ra từ đó, rõ ràng không hề chói mắt nhưng nó vẫn là nguồn sáng soi khắp không gian, thậm chí, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn thoáng qua thì đã cảm giác được ánh sáng đỏ mà mình nhìn thấy trên đường đi tới chính là do nó phát ra!!
"Đúng là quả này rồi! Ánh sáng của nó thoạt nhìn không hề chói lóa nhưng lại có công năng kỳ dị như thế!"
Vương Bảo Nhạc giật mình, đồng thời cũng thấy xung quanh quả của cây mẹ có tám bóng người, chia làm bốn phe giằng co với nhau, bầu không khí vô cùng căng thẳng!
Một phe trong số đó đúng là lão giả Kết Đan của Ngũ Thế Thiên Tộc mà Vương Bảo Nhạc từng gặp qua. Bên cạnh ông ta còn có hai người trung niên khác, một thân tu vi Kết Đan bộc phát không chút che giấu. Đối diện bọn họ thì là ba vị lão giả của Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Có lẽ, hình dung như thế cũng không đúng lắm! Tuy tóc của cả ba vẫn đen nhánh nhưng gương mặt thì đầy nếp nhăn, hình như là do tu luyện công pháp đặc thù nào đó nên mới như vậy. Nhất là, trong mắt của họ còn có vẻ âm lãnh và u quang tựa như ma trơi, nhìn chằm chằm hai phe khác trừ Ngũ Thế Thiên Tộc với ánh mắt bất thiện.
Hai phe còn lại... là một người một cây, hoặc nói đúng hơn, kẻ gọi là người đó là một gốc đại thụ dị chủng ký sinh trên cơ thể tu sĩ. Hắn mặc áo bào đen, có bộ dạng trung niên, ánh mắt sâu lắng, bên môi còn treo ý cười.
Bọn họ đều nhận ra sự xuất hiện của đàn muỗi nhưng lúc này rõ ràng không thể phân tâm, mà đàn muỗi này lại cho họ cảm giác vô cùng yếu ớt nên cũng chẳng để ý làm gì.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc dừng bước, không tiến tới nữa.
"Hai vị thụ tu đạo hữu cần gì phải chống cự nữa! Hai vị cho rằng có thể đánh thắng hai phe bọn ta ư?”
Trong lúc giằng co, vị lão giả Kết Đan của Ngũ Thế Thiên Tộc mới cười lạnh, nhìn về phía Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
"Ba vị đạo hữu cứ bắt đầu đi, bọn ta sẽ hộ pháp!"
Ánh mắt của ba người trong Tinh Hà Lạc Nhật Tông lóe lên, đồng thời bấm niệm pháp quyết, đồng loạt ấn tay vào ngực của mình như thể đang siết lấy trái tim, nhưng đúng lúc này, trên người họ lại bốc ra vô số hắc khí. Hắc khí nhanh chóng bay lên đỉnh đầu của họ, tạo thành một cánh cửa màu đen khổng lồ!
Một người một cây kia lập tức biến sắc, đồng thời cũng ra tay hòng ngăn cản nhưng lại bị ba người của Ngũ Thế Thiên Tộc ra sức ngăn cản lại. Cánh cửa đen kia ầm ầm mở ra, vô số hắc khí phả ra ngoài, một cỗ khí tức kinh thiên vượt xa đám người ở đây, đạt đến Kết Đan đại viên mãn trực tiếp bộc phát từ bên trong cánh cửa.
Khí tức này vừa ra đã khiến cho bốn phía rung chuyển, uy áp do nó mang đến đầy cuồng bạo và hung tàn như thể bên trong cánh cửa đen ấy ẩn chứa một hung thần ác sát khiến cho ba người của Ngũ Thế Thiên Tộc đồng loạt lùi lại. Một người một cây bên kia cũng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang dân mở ra kia!
cảnh cửa mở ra, một thiếu niên mặc đạo bào màu đỏ bước ra, đạp trên khói đen, từng bước đi ra!
Thiếu niên này có gương mặt trắng nõn, mi thanh mục tú nhưng trong mắt lại ánh đẫy vẻ tang thương, vẻ mặt nghiêm nghị, vừa đầy vẻ uy nghiêm lại có khí chất cao cao tại thượng. Từ trình độ nào đó thì gần như không thua kém gì khí thế của Tổng thống Liên bang, là một trong những đại nhân vật đứng trên đỉnh cao quyền lực của toàn Liên bang!
"Bái kiến Tông chủ!"
Ba vị tu sĩ Kết Đan đang ấn ngực lập tức cúi đầu chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính.
Ngay cả ba người của Ngũ Thế Thiên Tộc cũng phải lùi lại một bước, cung kính cúi đầu trước thiếu niên này.
Vương Bảo Nhạc cũng giật mình, mượn thị giác của đàn muỗi để nhìn thiếu niên này.
Thiếu niên này đúng là Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông!
Khác với chế độ Thái thượng Trưởng lão vi tôn của những thế lực khác, ở Tinh Hà Lạc Nhật Tông, người có quyền lực cao nhất không phải Trưởng lão gì cả mà là Tông chủ. Tinh Hà Lạc Nhật Tông là do hắn tạo ra, công pháp cũng là hắn lấy được từ cổ kiếm đồng xanh, toàn bộ tông môn đều do hắn một tay gầy dựng!
"Ước định giữa bản tông và Ngũ Thế Thiên Tộc sẽ không thay đổi. Quả của cây mẹ ở nơi này, tông ta bảy, tộc các ngươi ba, đồng thời xem như thù lao cho việc các ngươi hỗ trợ dụ dị chủng tới đây, Tinh Hà Lạc Nhật Tông nhất định sẽ đáp ứng với yêu cầu trước đó các ngươi đã đưa ra!"
Thiếu niên này khẽ gật đầu với ba người của Ngũ Thế Thiên Tộc xong, sau đó tùy ý quét mắt nhìn đàn muỗi một cái, chỉ một ánh nhìn đã khiến cho đàn muỗi bị tan biến. Sau đó thiếu niên này mới quay đầu nhìn về phía đại thụ và trung niên áo đen kia.
"Hai vị, trong các ngươi, ai gia nhập Tinh Hà Lạc Nhật Tông, lập ra lời thề sinh tử, nuốt cửu thế độc đầu tiên thì bản tông sẽ giúp người đó diệt kẻ còn lại, đồng thời còn có thể hưởng ba thành sinh cơ của quả này! I
Trung niên áo đen nhíu mày, còn gốc đại thụ khác thì chỉ im lặng không nói gì.
Rõ ràng, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Ngũ Thế Thiên Tộc đã liên thủ với nhau từ trước. Hai thế lực đã ngầm giao dịch với nhau, Ngũ Thế Thiên Tộc sẽ giúp đỡ Tinh Hà Lạc Nhật Tông, thậm chí việc vị Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông này có thể tự mình tới đây cũng là do Ngũ Thế Thiên Tộc âm thầm che giấu và trợ giúp mới có thể giấu giếm được tất cả mọi người trong Liên bang một cách hoàn mỹ như thế.
"filepos0006602084">

Bạn cần đăng nhập để bình luận