Tam Thốn nhân Gian

Chương 288

Chương 288Chương 288
MINH PHÁP CẤM KY
Lôi Đạo Sơ Thiên vốn đã bất phàm, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy chỗ chị đẹp nhất định có thứ tốt hơn nên hắn hí hửng cầm mặt nạ màu đen, sau khi mở mộng cảnh ra thì đã xuất hiện trong không gian mộng cảnh.
Nơi này tràn ngập gió tuyết, tiếng gió rít từng hồi khác hẳn với ngày thường. Sau khi vào mộng cảnh, không cần Vương Bảo Nhạc kêu réo thì hắn đã thấy được nữ tử mặc váy trắng muốt, suối tóc đen bồng bềnh, phong hoa tuyệt đại* đứng quay lưng với mình ở gần đó. Cô như đang cảm thụ gió tuyết, cũng giống đang ngắm nhìn phía xa của mộng cảnh này.
(*) Phong hoa tuyệt đại: vẻ đẹp như hoa như gió vượt thời gian
Không thể thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen tung bay theo gió, cũng không thể nhìn thấy dáng người, chỉ nhìn được váy dài lay nhẹ.
Một cảm giác thoát tục siêu phàm lan tràn, giống như nhờ sự tồn tại của cô mà toàn bộ gió tuyết trong mộng cảnh này đều trở thành tiên cảnh. Bóng lưng của cô khiến ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm, như thể đứng trước mặt cô thì tất cả tồn tại kiêu ngạo nhất đều phải cúi đầu, nguyện ý đánh đổi tất cả vì cô.
Nếu như cảnh tượng này mà biến thành tranh vẽ thì chị đẹp trong bức tranh nhất định là rực rỡ tuyệt luân*, vừa lạnh lùng lại đầy vẻ thoát tục như một vị tiên tử vốn không nên xuất hiện nơi trần thế sắp theo gió bay đi.
(*) Tuyệt luân: vượt lên trên hết tất cả.
Vương Bảo Nhạc nhìn thấy xong thì cũng phải giật mình rung động.
Nhưng sự thật là... ở nơi mà Vương Bảo Nhạc không nhìn tới, trong đôi mắt như thể nhìn v'ê phương xa của cô lại chứa vẻ giảo hoạt và đắc ý!
"Nhóc béo này ngày thường chẳng tôn trọng gì mình cho cam, ánh mắt nhìn mình cứ gian gian thế nào ấy. Lần này phải lợi dụng sự cảm kích của hắn dành cho mình từ việc ở bí cảnh Mặt Tráng để xác định quan hệ chủ tớ mới được!"
Chị đẹp nghĩ thế thì hất cằm lên, dung nhan tuyệt mỹ của cô lại càng kinh diễm hơn vì thần thái trong mắt, thậm chí đủ để ai nhìn thấy cũng phải rung động mê say, cam nguyện cúi đầu.
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, cảm nhận được khí tức thoát tục của chị đẹp, trong lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ lạ. Hắn nhớ tới chuyện trong bí cảnh Mặt Tráng, thầm nghĩ lúc mình cửu tử nhất sinh, nếu không có đối phương thì e là mình chẳng còn cơ hội quay về Trái Đất, cũng chẳng còn được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Suy nghĩ này khiến tâm trạng kích động của Vương Bảo Nhạc dần bình tĩnh lại, hắn cúi đầu trước bóng lưng phong hoa tuyệt đại nọ, không nói bất kỳ lời dư thừa nào, tất cả tâm tình đều nằm trong cái cúi đàu này, vô thanh thắng hữu thanh, Vương Bảo Nhạc lại đi lên, sóng vai nhìn về phương xa cùng chị đẹp.
Thời gian trong mộng cảnh như trở thành vĩnh hằng, bầu trời bao la, gió tuyết phất phơ, chỉ có Vương Bảo Nhạc và chị đẹp im lặng nhìn trời, hoa tuyết rơi lên tóc của họ nhưng không tan ra, cứ kéo dài như thế thì sẽ phủ bạc cả hai mái đâu kia.
cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, tâm tình của Vương Bảo Nhạc cũng bình lặng lại như rời khỏi thế tục. Loại yên bình trước nay chưa từng có này, cùng với cảnh vật gió tuyết trước mắt khiến cho hắn triệt để trầm tĩnh lại, thần thái trong mắt khi nhìn chị đẹp ở bên cạnh cũng thay đổi.
Chị đẹp kia lén nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, cũng thầm thỏa mãn với hiệu quả mà mình tạo ra, đang định thêm mồi lửa, nhưng đúng lúc này... hình ảnh đang đẹp đẽ lại bị một tiếng ho khan cùng với hành động móc đồ ăn vặt ra nhai rôm rốp của Vương Bảo Nhạc phá hủy phân nửa.
Tiếng rôm rốp này cực kỳ chói tai và đường đột, trong nháy mắt, chị đẹp không nhịn được nữa, quay đầu lại trừng Vương Bảo Nhạc một cái.
"Chị cũng muốn án ạ? Em cũng không ngờ ở đây vẫn có thể huyễn hóa ra đồ ăn vặt, mùi vị còn giống hệt với bên ngoài nữa... Chị ăn thử đi, đây là vị thịt nướng..."
’Ta không thèm!
Chị đẹp hít sâu một hơi, cố dằn lửa giận, khiến bản thân giữ bình tĩnh, duy trì hình tượng tốt đẹp của mình, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc. Theo kinh nghiệm trước đây của cô, ánh mắt của mình lúc này nhất định có thể khiến cho đối phương cảm thấy hổ thẹn.
Sự thật cũng đúng như thế, bị ánh mắt này nhìn một lúc, Vương Bảo Nhạc cũng thấy hổ thẹn phần nào nên vội cất thức ăn đi, lấy nước băng linh ra nhấp mấy hớp, vừa uống vừa lén nhìn chị đẹp.
Thấy Vương Bảo Nhạc như thế, cô theo bản năng giơ tay vỗ trán, cảm thấy những gì mình làm cứ như nước đổ lá khoai, trong lòng cũng sinh ra cảm giác bất lực. Cô tức giận giơ tay phải lên, một tấm thẻ ngọc hư ảo bay đến trước mặt Vương Bảo Nhạc.
"Vạn Mộc Báng Tâm Quyết, đây là công pháp Trúc Cơ thích hợp với ngươi nhất đấy! Ngươi tới đây cũng vì nó chứ gì? cầm lấy đi! Không tiễn!"
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, tuy cũng thấy xấu hổ nhưng tốc độ lại nhanh chóng vánh, sau khi cầm lấy thì mở ra xem, phát hiện công pháp này lấy thuộc tính mộc trong ngũ hành làm chính. Tuy có phần thâm thúy khó hiểu, nhưng cảm giác hình như cũng không bằng Ngũ Hành Quy Nhất nên thất vọng ra mặt, nhìn chị đẹp như muốn nói gì đó.
"Có gì thì nói đi!”
Cô thấy vẻ mặt này của Vương Bảo Nhạc thì nhướng mày một cái.
Nghe chị đẹp chủ động hỏi như thế, Vương Bảo Nhạc hí hửng nói ngay, cuối cùng còn chốt thêm một câu.
"Phải là công pháp lợi hại nhất, tốt nhất là loại người ta vừa thấy đã sợ vãi tè ấy!”
Thiếu nữ áo trắng nghe vậy thì trừng mắt một cái, quyết định phải cho tên Vương Bảo Nhạc suốt ngày toàn mơ hão không sợ hao mỡ này một bài học nhớ đời, cho hắn biết phàm là việc phải làm đến nơi đến chốn, có thế thì mới đi được xa trên con đường tu luyện, trong mắt lóe lên, đột nhiên ho khan một tiếng.
"Vậy à! Để ta nghĩ thử xem... À, chỗ ta có một bộ công pháp trong truyền thuyết, rất phù hợp với yêu càu của ngươi. Một khi thi triển công pháp này thì sẽ khiến trời long đất lở, đồng thời cũng đủ khiến những kẻ nhìn thấy phải giật mình kinh hãi không thôi!"
"Trong truyền thuyết ư?"
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên, vội dỏng tai lên nghe cho rõ.
"Đúng vậy, là công pháp trong truyền thuyết, còn lợi hại hơn Vạn Mộc Băng Tâm Quyết nhiêu. Nếu ngươi có thể luyện thành thì cũng chẳng khác vô địch thiên hạ là bao. Công pháp này có cái tên nghe hay lắm, nó tên là... Thi Nhan!"
"Tên gọi đầy đủ thì là Minh Pháp Thi Nhan! Sao hả, tên nghe lợi hại lắm đúng không?"
Chị đẹp đột nhiên xoay người lại nhìn Vương Bảo Nhạc, trong mắt lóe lên vẻ cổ vũ.
"Nghe có vẻ lợi hại thật, nhưng sao ta thấy tên của nó đáng sợ thế nào ấy!"
"Đến bản thân ngươi cũng thấy đáng sợ như thế, sau khi kẻ thù của ngươi nhìn thấy thì sẽ sợ hơn nữa!"
Chị đẹp nói chác nịch, vẻ cổ vũ trong mắt càng rõ hơn, thậm chí còn vỗ vai của Vương Bảo Nhạc nữa.
'ừm... Nghe cũng có lý nhỉ!
Vương Bảo Nhạc cũng đần thối ra, còn chị đẹp của hắn thì cán bản không cho hắn có thời gian suy nghĩ, mở miệng nói liến thoắng, giải thích kỹ càng về công pháp Minh Pháp Thi Nhan này.
Cái gọi là Minh Pháp thực ra có liên quan với một loại vật chất nằm trong linh khí. Cô nói rằng, sự hiểu biết của người đời đối với linh khí vẫn còn quá ít, mặc dù linh khí có thể được tu sĩ hấp thu nhưng không phải tất cả đều có thể hẩp thu được, luôn có một phần khó hấp thu tự động bị cơ thể bài xích ra.
Gần như chín phần công pháp tồn tại trên thế gian này đều ẩn chứa khả năng bài xích loại vật chất này trong quá trình tu luyện nên việc tu hành mới không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng thực ra loại vật chật ẩn chứa trong linh khí bị bài xích ra này cũng có thể dùng để tu hành nên mới có cái gọi là Minh Pháp!
Ở quê hương của cô gọi thứ vật chất bị bài xích ra đó là ám linh khí!
Tu luyện Minh Pháp, hấp thu ám linh khí thì sẽ hình thành một khối Minh Hỏa trong cơ thể. Lửa này có thể thiêu đốt thế gian vạn vật, uy lực vô cùng đáng sợ, lại do khác với linh khí bình thường, đẳng cấp lại cao nên có thể khắc tu sĩ thiên hạ!
Tu luyện dựa theo Minh Pháp, Trúc Cơ sơ kỳ có thể tạo thành một tầng Minh Hỏa trong cơ thể, đến Trúc Cơ trung kỳ thì có thể hình thành thêm một tầng nữa, nếu có được ba tàng Minh Hỏa thì có thể mượn nó để đột phá tu vi đến hậu kỳ.
Khi đó, ba tầng Minh Hỏa hợp nhất, hóa thành một khối sát diễm là có thể tấn chức Trúc Cơ đại viên mãn!
Sở dĩ Minh Pháp này gọi là Thi Nhan cũng vì thần thông của nó. Cái gọi là Thi Nhan, chính là dùng Minh Hỏa này vẽ lên mặt của đối phương, đầu tiên là chân mày, sau đó là mắt, tiếp theo là mũi, môi, cuối cùng tạo thành... Thi Nhan!!
Một khi Thi Nhan thành hình và bộc phát thì có thể tiêu diệt mọi thứ!
Sau khi nghe miêu tả của chị đẹp, Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, hít sâu một hơi. Cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, lan ra toàn thân. Cái gọi là Minh Pháp Thi Nhan này đúng là quỷ dị.
"Cái này..."
Vương Bảo Nhạc chần chừ, cảm thấy hình như chị đẹp đang lừa mình vậy.
Thấy Vương Bảo Nhạc chần chừ như thế, vẻ cổ vũ trong mắt của thiếu nữ áo trắng lại càng rõ ràng hơn. Sau khi nói thêm vài điểm lợi hại của Minh Pháp này, thấy Vương Bảo Nhạc vẫn chần chừ thì cô trừng mắt.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi nói xem, từ khi ngươi còn là cổ Võ đến nay, ta có lừa ngươi bao giờ chưa?"
Cô vừa nói vậy thì khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy hổ thẹn, từ đầu đến giờ chị đẹp thật sự rất tốt với mình, chưa từng lừa mình ĩân nào.
"Em học! Chị thật sự chưa từng lừa em bao giờ!”
Vương Bảo Nhạc kiên định gật đầu.
Thiếu nữ áo trắng nghe xong thì lấy làm vui vẻ nhưng nghe nửa câu sau thì trong lòng cô chợt sinh ra cảm giác buồn bực. Thật sự là... chính cô cũng không nhớ mình đã lừa Vương Bảo Nhạc bao nhiêu lãn nhưng mỗi lần cô ôm tâm trạng chờ xem trò hay thì lại phát hiện không biết thể chất của tên béo này ra sao mà lần nào cũng nằm ngoài dự đoán của cô, khiến cô thiếu chút nữa cũng phải nghi ngờ chính bản thân mình...
"Lần này nhất định sẽ không giống chuyện Kim Thân nữa. Đây là công pháp cẩm kỵ trong truyền thuyết, lúc trước mình cũng vì không thèm Vạn Mộc Báng Tâm Quyết, không thèm luyện nên mới bị mẹ dạy cho một bài học kiểu này khiến mình chấp nhận sự thật mà đi lên đường ngay nẻo phải... Minh Pháp này đến mình cũng không thể luyện thành, lại còn chịu khổ không sao tả nổi. Hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội xem kẻ khác chịu khổ rồi, ta không tin hắn có thể luyện được!"
"filepos0006815991">

Bạn cần đăng nhập để bình luận