Tam Thốn nhân Gian

Chương 292

Chương 292Chương 292
CHỈ THIẾU MỘT CHÚT
Người vừa xoay lại, đúng là đại thụ dị chủng có nhiêu khúc mắc với Vương Bảo Nhạc, cuối cùng bị hắn phá hỏng đường trở thành Nguyên Anh!!
Cõi lòng Vương Bảo Nhạc dậy sóng, hô hấp dồn dập, thân thể giật lùi lại nhưng cánh cửa sau lưng hắn đã bị đóng lại từ lâu, nơi này lại có sẵn trận pháp khiến Vương Bảo Nhạc mướt mồ hôi. Khi phát hiện mình khó mà đi được thì tim hắn đập dồn, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chỉ là trông còn khó coi hơn cả khóc, trong lòng thì như phát điên lên vì có nằm mơ hắn cũng không ngờ sau khi tới Sao Hỏa lại gặp phải đại thụ thế này... Chưa kể việc đối phương ở nơi này chứng tỏ hắn ta chính là... Phó Vực chủ Sao Hỏa!
Lúc này, tim đập thình thịch, Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị lấy Pháp Binh ra liêu mạng, đồng thời đầu óc cũng ra sức nghĩ cách, tranh thủ lên tiếng.
"Phó Vực chủ, ta là người của bốn đạo viện, lãn này đến đây là theo lệnh điêu động của Tổng thống Liên bang, ngươi... ngươi đừng có làm bậy nha!"
Đại thụ lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc, thấy hành động của hắn thì cũng nhận ra hắn đang hoảng sợ và định liêu mạng nên nheo mắt lại.
Do cful l. vn- đọc tr miễn ph í
"Bất ngờ lắm chứ gì? Không ngờ Tổng thống Liên bang lại cho ta một thân phận hợp pháp thế này! Giờ đây, ta đã chính thức trở thành một thành viên của Liên bang, đồng thời còn được bổ nhiệm làm Phó Vực chủ của Hỏa Tinh Vực!"
"Ngươi có biết tại sao không?" Đại thụ thản nhiên mở miệng.
Vương Bảo Nhạc thấy dường như hắn ta không định động thủ thì thở phào một hơi nhưng vẫn đề cao cảnh giác.
Nhưng lúc này hắn cũng lấy lại tinh thần, đại thụ này đã được bổ nhiệm làm Phó Vực chủ, vậy thì chắc chắn sẽ không ra tay với mình trực tiếp, huống hồ gì là chuyện trút giận lên mình chứ. Vương Bảo Nhạc nhận ra có gì đó không đúng lắm.
"Nhất định là đại thụ này không có hảo ý, muốn bày trò gì đó!"
Vương Bảo Nhạc ruột gan rối bời, liên tục thở dài nhưng lại không thể hỏi thẳng đại thụ này được nên đành phải kiên trì phối hợp tiếp.
"Tại sao?"
"Tại sao à? Ngươi còn dám hỏi ta tại sao?"
Trong mắt đại thụ như có lửa phun ra, trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc, gằn từng chữ một.
"Đó là vì lúc trước chỉ thiếu một chút nữa thôi là ta sẽ thành Nguyên Anh, chỉ thiếu một chút, chỉ một chút thôi!! Tu vi và chiến lực của ta như thế, đừng nói là làm Phó Vực chủ, cho dù làm Vực chủ cũng dư sức!"
Đại thụ nhìn Vương Bảo Nhạc, lời nói của hắn khiến Vương Bảo Nhạc thầm run.
Da đầu của Vương Bảo Nhạc tê rần bởi vì khi đối phương nói chỉ thiếu một chút nữa thôi lần đầu thì hắn rất căng thẳng, khi lặp lại lần nữa thì tim hắn giật thót, đến lần thứ ba thì Vương Bảo Nhạc chỉ muốn khóc thôi. Lúc này, hắn không muốn ở Sao Hỏa nữa, hắn muốn về Trái Đất...
Tuy lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc đẵy âm lãnh và tức giận là thế nhưng thực ra từ khi Vương Bảo Nhạc bước vào tới nay, trong lòng đại thụ hoàn toàn không có chút cảm xúc tiêu cực nào. Tất cả những biểu hiện ngoài mặt này toàn là hắn ta giả vờ mà thôi. Thấy vẻ mặt cùng tiếng tim đập thình thịch của Vương Bảo Nhạc, hắn ta khẽ nhíu mày một cái, hai mắt lóe lên, trong đầu thầm suy tính, cuối cùng chỉ hừ một cái.
"Lệnh bổ nhiệm của ngươi đã xong xuôi rồi, bây giờ bản tọa không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!"
Đại thụ nói xong thì giơ tay phải lên, lập tức có một thẻ ngọc bay thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đón lấy thẻ ngọc, cánh cửa sau lưng của hắn cũng mở ra, một cỗ lực lượng bộc phát từ trên thẻ ngọc, trực tiếp đánh Vương Bảo Nhạc bay ngược ra khỏi phòng, sau đó cửa phòng lại đóng kín không buồn để ý tới Vương Bảo Nhạc ở bên ngoài nữa. Sau khi cánh cửa phòng đóng lại thì toàn bộ vẻ tức giận trên mặt đại thụ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ đăm chiêu. Việc Vương Bảo Nhạc đến Sao Hỏa nhậm chức không phải do hắn sắp xếp.
Thực ra, nếu được thì hắn không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết giữa mình và Vương Bảo Nhạc có liên quan nào đó, giống như khi hắn gián tiếp bao che và bảo vệ Vương Bảo Nhạc ở trước mặt Đoan Mộc Tước vậy. Dù sao thì trong mắt hắn, Vương Bảo Nhạc cũng tương đương với trái cây, là tia hy vọng cuối cùng giúp hắn trở thành Nguyên Anh.
vốn dĩ, dựa theo kế hoạch của hắn là sẽ tiếp tục chờ đợi, đến khi mình lấy được lòng tin của Liên bang thì sẽ ra tay với Vương Bảo Nhạc tiếp, nuốt chửng hắn để hoàn thiện bản thân, đồng thời cũng nhờ đó đột phá tu vi, bước vào Nguyên Anh.
Nhưng không ngờ Liên bang lại điều động Vương Bảo Nhạc này đến Sao Hỏa, thậm chí từ góc độ khác thì xem như đưa đến trước mặt hắn. Điêu này khiến đại thụ không thể không hoảng loạn và lấy làm nghi kỵ.
"Đoan Mộc Tước, ngươi muốn thử ta à!! Ngươi không sợ ta sẽ bất chấp mọi thứ, nuốt chửng tên Vương Bảo Nhạc này để thành Nguyên Anh ư?”
Đại thụ nhíu mày.
Sau việc trên bí cảnh Mặt Trăng xong thì hắn đã kiêng kỵ Đoan Mộc Tước theo bản năng. Hắn thừa nhận mình không nhìn thấu mưu sâu kế hiểm của đối phương.
Hồi lâu sau, đại thụ mới hít sâu một hơi, cho ra quyết định, hắn sẽ dùng bất biến ứng vạn biến, dù Đoan Mộc Tước tính toán thế nào cũng được, chỉ cần mình không trúng kế thì sẽ không sao hết.
Chức vụ của Vương Bảo Nhạc cũng không phải do hắn an bài mà là Liên bang đã có chỉ đạo trong lệnh điêu động, hắn nhìn qua cũng thấy không phải cao lắm nên chẳng nhúng tay vào làm gì.
Vương Bảo Nhạc lúc này thì mếu máo chạy vội ra khỏi tòa nhà đó, sau khi ra bên ngoài, hắn liên tục hít sâu vài hơi, trong lòng vừa lo vừa sợ, sau đó lập tức mở nhẫn truyền âm lên liên lạc với Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu, vừa mới kết nối thì Vương Bảo Nhạc đã hô to.
"Tông chủ, ta nghĩ kỹ rồi! Ta sống là người của Đạo viện, chết là ma của Đạo viện. Ta quyết định ở lại Đạo viện cả đời để cống hiến sức mình. Ta muốn làm Các chủ Pháp Binh các! Ta muốn dùng hết quãng đời còn lại để cống hiến cho Đạo viện!!"
"Ngươi gặp Quế đạo hữu rồi à? Hôm nay ta cũng mới vừa biết tin hắn được bổ nhiệm thành Phó Vực chủ của Sao Hỏa,"
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu thở dài nói tiếp.
"Hồ sơ của ngươi đã bị chuyển đến Hỏa Tinh Vực, được họ phân công chức vụ rồi. Dựa theo quy định thì ít nhất ngươi phải nhậm chức ở đó một nám thì ta mới có thể gọi ngươi về được. Dù sao thì bây giờ hắn ta cũng là chính nhị tước, ta cũng là chính nhị tước, tước vị ngang nhau nên khó mà làm được. Chưa kể hắn chỉ thiếu chút một thôi là thành Nguyên Anh rồi."
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì thấy tim lạnh buốt, cầm nhẫn truýên âm mà thấy chẳng thiết sống nữa, ngay cả bầu trời cũng trở nên u tối.
"Tông chủ, người đừng nhắc tới chữ ba chữ 'thiếu một chút' nữa, ta sợ lắm..."
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu thở dài an ủi hắn.
"Ngươi đừng lo lắng quá! Vị Quế đạo hữu này đã nhậm chức Phó Vực chủ thì hắn chính là một thành viên của Liên bang, làm việc cũng sẽ bị Liên bang hạn chế, không dám làm bậy đâu. Hơn nữa, trên hắn vẫn còn Vực chủ của Sao Hỏa, mà đây là một nhân vật tàn nhẫn, toàn bộ Liên bang này, ngay cả Tổng thống gặp cô ta cũng phải nhường ba phân ẩy chứ."
"Huống hồ gì ta cũng sẽ nghĩ cách, sớm ngày đưa ngươi về."
Lại nói thêm vài câu với Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu, cuối cùng Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng rồi kết thúc cuộc gọi. Hắn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Hồi lâu sau, hắn mới nhăn nhó nhìn thẻ ngọc trong tay mình, sau khi dung nhập linh khí vào và xem xét thì tâm trạng bi phẫn của Vương Bảo Nhạc lại càng tệ hơn.
"Cái gì đây? Phó Viện trưởng của Học viện Đạo Lam trên Sao Hỏa ư? Ta á?"
Bởi vì người ở Sao Hỏa quá đông, đủ loại thế lực hỗn loạn, thậm chí họ còn an bài cường giả trú đóng ở đây nên đương nhiên phải sắp xếp học viện cho con cháu của các thế lực.
Dù sao thì dân bản địa ở Sao Hỏa cũng cần học viện nên Sao Hỏa cũng xây dựng khá nhiêu học viện. Bọn họ không thuộc về bốn đạo viện mà được Thực Dân vực ở Sao Hỏa trực tiếp quản lý.
Nơi này có hai học viên đặc biệt nhất, một cái là Học viên Hỏa Linh, cái còn lại là Học viện Đạo Lam.
Sở dĩ chúng đặc biệt là vì còn có một cái tên khác, ấy chính là học viện quý tộc!
Thân là học viện quý tộc, chức vụ Viện trưởng là tòng tứ tước, còn Phó Viện trưởng là chính ngũ tước!
'Cái con khỉ!!
"Để người đường đường là tu sĩ Trúc Cơ, bách tử Liên bang, danh nhân toàn cầu như ta đảm đương chức Phó Viện trưởng của một học viện vớ vẩn ư? Chắc chắn nó là vị trí tệ nhất trong chính ngũ tước rồi!!"
Nếu đổi lại là lúc khác thì chắc là Vương Bảo Nhạc đã vứt luôn chẳng thèm rồi nhưng nghĩ đến tên Phó Vực chủ kia thì hắn lại thở dài, cảm giác lúc nên hèn thì hèn một chút cũng chằng sao.
"Đành vậy thôi, chỉ có thể cố nhịn trước... Cố qua hết một năm này, tranh thủ rời khỏi cái hố này mới được."
Vương Bảo Nhạc vỗ trán một cái, sau đó thở dài một tiếng, uể oải đi về phía Học viện Đạo Lam theo chỉ dẫn của thẻ ngọc.
Nếu đã đến đây rồi, lại không đi được, Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, thôi thì cứ đến cái học viện rởm kia để giải quyết vấn đề chỗ ở của mình cái đã.
Cứ thế, Vương Bảo Nhạc một đường than thở, đi đi quẹo quẹo trong thành, đi tới... Học viện Đạo Lam ở khu mười hai.
"filepos0006894070">

Bạn cần đăng nhập để bình luận