Tam Thốn nhân Gian

Chương 295

Chương 295Chương 295
CỐ NHÂN
Làm Phó Viện trưởng của Học viện Đạo Lam, lúc bận thì thật sự rất bận nhưng nếu muốn rảnh rỗi thì cũng sẽ có rất nhiêu thời gian.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc chính là như vậy! Hắn quay về phòng, tiếp tục hoàn thiện việc thôi diễn và thăng cấp linh bảo của mình. Đến đêm, rốt cuộc hắn cũng sửa sang lại hết đống linh bảo của mình, sau đó bát đầu luyện chế.
Sau khi tu vi đến Trúc Cơ, Vương Bảo Nhạc cảm nhận được điểm mấu chốt kéo chân mình khi luyện chế linh bảo cấp bốn đã bị hóa giải khi tu vi táng cao, vậy nên hắn bắt đầu động thủ, Lân lượt tăng cấp linh bảo của mình.
Đây là một công trình không hề nhỏ, đồng thời cũng rất hao tốn, nhưng phần dành dụm của Vương Bảo Nhạc cũng không hề ít nên không quan tâm đến số tiên mua tài liệu này, bắt dẫu luyện chế linh bảo.
Đồng thời, hắn cũng không hề chậm trễ chuyện tu luyện, lôi đạo sơ thiên luôn luôn được tiến hành. Hắn có thể cảm giác được lôi văn trong đùi phải của mình ngày càng mạnh hơn, có thể huyễn hóa ra một luồng sấm sét, theo chân mà dậy bất kỳ lúc nào.
Chuyện này cũng có liên quan lớn đến việc hắn tu luyện thần thông lôi pháp trong Lôi Vực ở Đạo viện Phiêu Miễu, nhưng dù lôi đạo có chút thành tựu thì Minh Pháp vẫn giậm chân tại chỗ. Điêu này khiến hắn thẩy lo lắng, nhưng nếu cưỡng chế tu luyện thì Lân nào cũng đau đớn toàn thân như thể máu thịt bị tách ra khiến hắn không thể không ngừng lại.
'Sao Minh Pháp này lại khó như thế chứ!
Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, chỉ có thể gác Minh Pháp qua một bên, tập trung tu luyện Lôi Đạo Sơ Thiên, cứ thế, lại qua ba ngày.
Ba ngày sau, Vương Bảo Nhạc mới ngừng tu luyện, một mặt là tầng thứ nhất của Lôi Đạo Sơ Thiên đã đại viên mãn, mặt khác là tài liệu luyện chế linh bảo của hắn đã hết, cần phải mua bổ sung, vậy nên, Vương Bảo Nhạc lên linh võng tìm hiểu và nghiên cứu thật kỹ, định tìm cửa hàng nào bán nhiêu tài liệu nhất để mua một Lân cho tiện. Dù sao thì trọng điểm mua sắm Lân này của hắn chỉ là dùng để luyện chế vỏ kiếm bản mệnh mà thôi.
"Còn càn rất nhiều linh thạch để luyện chế binh sa."
Nghĩ đến chuyện thăng cấp vỏ kiếm bản mệnh cần có binh sa thì Vương Bảo Nhạc lại đau đầu lần nữa, nhưng chuyện này nhất định phải làm. Sau khi trải qua bí cảnh Mặt Tráng, trong lòng Vương Bảo Nhạc biết rõ vỏ kiếm của mình không hề tầm thường. Đám muỗi màu xám thì khỏi cần phải nói, một khi con muỗi màu đen và màu tím kia bị hắn chính thức điều khiển thì uy lực sẽ mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn.
"Phải tăng nhanh tốc độ luyện chế vỏ kiếm rồi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, mở linh võng lên xem, chẳng bao lâu sau hắn đã tìm được một cửa hàng phù hợp yêu cầu, Vương Bảo Nhạc lập tức lấy khí cầu ra bay thẳng đến cửa hàng kia.
Hỏa Tinh Vực không cấm bay, bên trong thành có rất nhiêu khí cầu. Mặc dù khí cầu của Vương Bảo Nhạc không tệ chút nào nhưng ở đây thì lại khá tầm thường. Sau nhiêu lần cảm khái về độ xa xỉ của Hỏa Tinh Vực này đã thấy sắp sửa tới cửa hàng kia đến nơi, bỗng nhiên khoảng không trước mắt lại có một đạo gợn sóng lan ra.
Gợn sóng này đến mắt thường cũng có thể thấy được, tất cả khí cầu trong phạm vi gợn sóng này lại mất linh như bị giành mất quyền điêu khiển, dừng lại giữa không trung.
Khí cầu của Vương Bảo Nhạc cũng vậy, điêu này khiến hắn giật mình, sau đó cảnh giác nhìn phía trước. Có vẻ như đã quá quen với việc này nên dù cũng có vài người trên đống khí cầu xung quanh bước ra nhìn ngó nhưng phàn lớn đều ở nguyên tại chỗ.
Nhưng tiếng bàn tán vẫn vang lên.
"Dạo gần đây làm sao thế? Bộ Vực kỷ khua chiêng gióng trống kiểm tra thường xuyên."
"Chắc là lại có chuyện gì rồi! Nghe nói thời gian trước có tà tu ẩn hiện đâu đây..."
Vương Bảo Nhạc bước ra thì nghe thấy những tiếng bàn tán kia, trong đó có ba chữ Bộ Vực kỷ là thu hút sự chú ý của mình. Chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy bảy tám chiếc khí cầu đen nhánh bay đến. Chúng phát ra cảm giác vô cùng âm trầm, màu sắc lại có vẻ nặng nề, sau khi tới gần thì như dò xét gì đó, sau một lúc mới rời đi.
Sau khi bảy tám chiếc khí cầu kia rời đi thì gợn sóng ở đây mới biến mất, tất cả khí cầu khôi phục khả năng di chuyển, tiếp tục tiến lên. Vương Bảo Nhạc nhìn về phía những chiếc khí cầu đen kia với vẻ hâm mộ.
"Bộ Vực kỷ, đây chính là một trong bộ ngành có quyền lực cao nhất của Sao Hỏa."
Vương Bảo Nhạc thở dài, thực ra Bộ Vực kỷ đó mới là nơi mà hắn muốn đến nhất. Trước khi tới Sao Hỏa thì hắn đã tìm hiểu về cơ chế chức quyền của Sao Hỏa, cũng biết rõ Sao Hỏa có ba bộ, ngành lớn, theo thứ tự là Bộ Quân nghị, Bộ Vực chính và Bộ Vực kỷ.
Trong đó, Bộ Quân nghị là quân đội ở Sao Hỏa, còn Bộ vực chính thì tương tự với Chính phủ Liên bang, chủ yếu quản lý toàn bộ Thành Thực Dân ở Sao Hỏa, còn Bộ Vực kỷ cuối cùng thì phụ trách giám sát và chấp pháp. Dưới nữa là các nhánh phân ra từ ba bộ, ngành này, còn trên ba bộ thì là Phó Vực chủ và Vực chủ.
Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế nó lại hoạt động rất trơn tru, xem như chung sức quản lý toàn bộ Hỏa Tinh Vực.
Mặc dù dân chúng Liên bang không biết rõ về Vực chủ của Hỏa Tinh Vực lắm nhưng thông qua tài liệu trong Đạo viện Phiêu Miễu, Vương Bảo Nhạc xem xong cũng phải giật mình vì bản thân của vị Vực chủ Hỏa Tinh Vực này đã là một truyền kỳ.
Vực chủ Sao Hỏa không phải đàn ông mà là một nữ tu, nghe nói là linh thể trời sinh, đồng thời có được tu sĩ Kết Đan đại viên mãn, đứng trên đỉnh Liên bang, lại có chức vụ tòng nhất tước. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn nhìn thấy rất nhiều thông tin giới thiệu về vị Vực chủ Sao Hỏa này trong tài liệu của Đạo viện Phiêu Miễu, trong đó, có vài cái thu hút sự chú ý của Vương Bảo Nhạc rất nhiều, ấy chính là... ngoại trừ thân phận Vực chủ Hỏa Tinh Vực ra thì còn là một trong những người được đề cử vào chức Tổng thống Liên bang nhiệm kỳ sau!!
Cô xuất thân từ Đạo viện Thánh Xuyên, rất có khả năng sẽ trở thành Tổng thống Liên bang nhiệm kỳ sau. Cô có xuất thân cao, quanh năm quản lý Hỏa Tinh Vực, dù là lý lịch, tu vi hay nhân mạch đều đủ cả.
Đồng thời, đạo lữ của cô cũng là một chỗ dựa giúp sức cực lớn, người nọ là Bộ trưởng Bộ Linh khoa, một trong những bộ, ngành lớn của Liên bang, chức vụ chính tam tước, đồng thời cũng là người phụ trách chính việc nghiên cứu và dung hợp khoa học - kỹ thuật cùng linh khí.
Bối cảnh như vậy, thế lực cỡ này khiến cho Vương Bảo Nhạc nhìn thấy xong thì cảm giác áp lực cực lớn. Theo hắn thấy thì đây là đối thủ cạnh tranh tương lai của mình nên hắn luôn cân nhắc hết Lân này đến Lân khác, quyết định xem mình có nên bỏ nhiệm kỳ sau, đợi nhiệm kỳ sau sau nữa rồi hãy cạnh tranh hay không, nghĩ vậy thì áp lực của hắn lập tức nhẹ đi hẳn. Lúc này, hắn ngồi trên khí cầu, liên tục cảm khái và suy nghĩ vẩn vơ đủ thứ sau khi thấy phi thuyền của Bộ Vực kỷ.
Sau khi tới cửa hàng bán tài liệu và mua hết số cần thiết xong, Vương Bảo Nhạc đang định quay lại học viện thì đột nhiên nhớ ra hình như nơi này khá gần với khách sạn mà mình đổi được bằng con rối.
"Đi xem thử khách sạn của mình cũng được."
Nghĩ đến đây, Vương Bảo Nhạc lập tức điêu khiển khí cầu đi tới. Trên đường đi, hắn còn lấy giấy tờ sở hữu nhà đất ra xem xét một lượt, biết rõ khách sạn này nằm đối diện Học viện Hỏa Linh, cũng là học viện quý tộc còn lại.
"Khách sạn Chiến Phủ?"
Thấy tên này, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy nghe rất oách, nghĩ đến chuyện nó xem như tài sản đầu tiên của mình thì tâm trạng sung sướng hẳn ra, hào hứng đẩy nhanh tốc độ.
Không bao lâu sau, từ xa hắn đã thấy một tòa nhà khổng lồ cao chừng bốn mươi tầng. Tòa nhà này chiếm diện tích rất lớn, nhất là ở trước cửa còn xây một thanh chiến phủ khổng lồ, khí thế phi phàm, uy phong lẫm lẫm. Bên dưới chiến phủ có đậu không ít khí cầu, người ra vào nườm nượp, trai gái già trẻ đều có, trông vô cùng náo nhiệt.
Nhìn từ xa thì Vương Bảo Nhạc đã giật mình, phần là vì quy mô của khách sạn này, phẫn là khí thế của chiến phủ kia khiến hắn cảm thấy bất ngờ không dám tin nó là do mình dùng con rối đổi được.
’’Mình thích làm bạn với đám phá của!"
Tâm trạng của Vương Bảo Nhạc lại tốt hơn hẳn, vội điều khiển khí cầu dừng lại, đang định bước vào tham quan tài sản của mình thì đột nhiên chú ý tới bên kia có người nhìn mình. Lúc hắn nhìn qua thì phát hiện có một quả đầu trọc lóc mặt dơ...
"Ta đang nói sao lại có ánh sáng phản chiếu thế này, hóa ra là đầu trọc..."
Thấy quả đầu trọc nọ thì Vương Bảo Nhạc cũng kinh ngạc, đến đây mà cũng gặp người quen.
Đầu trọc nọ chính là đệ tử của Thái thượng Trưởng lão trong Đạo viện Phiêu Miễu, Lý Vô Trần!
Là Lý Vô Trần muốn đấu với Vương Bảo Nhạc một trận trong trận so tài Chiến Võ các ở Đạo viện Phiêu Miễu khi xưa, sau đó bị thua. Rõ ràng, Lý Vô Trần cũng không ngờ sẽ gặp phải Vương Bảo Nhạc ở nơi này. Khi thấy Vương Bảo Nhạc là hắn lại nhớ tới linh huyết quý giá của mình nên thu hồi ánh mắt, vờ như không thấy Vương Bảo Nhạc.
"Trần sư cọ, chúng ta đúng là xa quê gặp người quen mà, sao ngươi cũng tới Sao Hỏa thế?"
Vương Bảo Nhạc không ngờ lại gặp được Lý Vô Trần ở đây nên cười ha hả giơ tay chào hỏi.
"Sao Hỏa là nhà của ngươi chắc? Ta tới đây cũng phải báo cáo cho ngươi à?"
Lý Vô Trần lạnh lùng đáp.
Hắn rời Đạo viện quá lâu nên không biết chuyện Vương Bảo Nhạc được điều đến Sao Hỏa. Mặc dù cũng nghe nói đến chuyện trên bí cảnh Mặt Trăng nhưng nghĩ đến thân phận của mình bây giờ thì hắn thầm lấy làm kiêu ngạo, không thèm nhìn đến Vương Bảo Nhạc nữa, thản nhiên bước vào khách sạn Chiến Phủ.
"Xem thường ta à?"
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, thấy đối phương đi vào khách sạn của mình thì nhướng mày lên.
"filepos0006957800">

Bạn cần đăng nhập để bình luận