Tam Thốn nhân Gian

Chương 297

Chương 297Chương 297
SÁT KHÍ NGẬP TRỜI
Bình thường mà nói thì nhẫn truyền âm có thể không phát ra âm thanh, chỉ cần dựa vào linh khí trong cơ thể là có thể khởi động, nhưng nếu muốn thì đương nhiên có thể làm nó rung hoặc phát ra âm báo.
Khi nãy, Vương Bảo Nhạc đã điều chỉnh chức năng khiến mớ nhẫn truyền âm này có thể vang âm báo. Lúc này, nghe thấy tiếng vang thì Vương Bảo Nhạc ho một tiếng, cố ý đợi một lúc mới vừa nhìn Lý Vô Trần vừa nhận cuộc gọi.
Vừa kết nối thì giọng của trung niên họ Hứa có mặt ngay tại hiện trường và trong nhẫn truyền âm đã vang lên cùng một lúc...
"A lô, là vương tiên sinh đấy à? Xin chào ngài, ta là người phụ trách của khách sạn Chiến Phủ, Hứa Chân Kinh, ngài cứ gọi Tiểu Hứa là được rồi...”
Tiếng nói vang vọng, Hứa Chân Kinh đang nói chuyện với nhẫn truyền âm nghe giọng mình vang ra từ nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc thì cũng ngẩn ra, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Vương Bảo Nhạc đang ngồi gần đó.
Không chỉ hắn ngơ ngác mà cả Lý Vô Trần cũng mở to hai mắt đầy ngỡ ngàng.
Thấy vẻ mặt của cả hai, Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý, ho khan một tiếng xong thì cúi đầu nói vào nhẫn truyền âm.
"Là ta đây, Tiểu Hứa đấy à? Ta đang bận lắm, ngươi có việc gì à?"
Hứa Chân Kinh hít sâu một hơi, nhìn nhẫn truyền âm, lại nhìn Vương Bảo Nhạc, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, hô hấp dồn dập toan sang chào hỏi nhưng nhìn đối
phương có vẻ chỉ muốn kiên quyết truyền âm mà thôi... nên hắn ta vội nghĩ lại xem từ lúc đối phương tới khách sạn Chiến Phủ thì mình có làm gì đắc tội hay không. Sau khi nhớ ra mình chỉ lo tiếp đãi Lý Vô Trần mà lờ tịt ông chủ mới thì tim của hắn giật thót một cái, chỉ muốn khóc ngay tại chỗ.
"Sao lúc tới vị này lại không báo trước một tiếng chứ..."
Lúc này trong lòng thấp thỏm, Học viện Hỏa Linh chần chừ một lúc thì vẫn cung kính nói chuyện với nhẫn truyền âm, sau khi nói yêu cầu của Lý Vô Trần xong thì căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Vương Bảo Nhạc.
Còn Lý Vô Trần thì vẫn còn ngẩn ra, dường như không dám tin vào chuyện mình vừa nhìn thấy. Dường như chuyện này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn khiến hắn khó mà tiếp thu trong thời gian ngắn, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hứa Chân Kinh và Vương Bảo Nhạc ngồi cách cái bàn truyền âm với nhau.
Vương Bảo Nhạc thầm sướng, dương dương đắc ý nhìn Lý Vô Trần đang kinh ngạc há mồm ở bên kia, sau đó thản nhiên nói.
"Không được, chiến phủ đó có liên quan đến hình tượng của khách sạn, há có thể đổi!"
"Còn nữa, ngươi tranh thủ đi làm thêm ba thanh chiến phủ giống hệt như vậy để ở trước cửa khách sạn cho ta, toàn bộ lưỡi phủ đều phải chĩa về phía Học viện Hỏa Linh!"
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Hứa Chân Kinh đã hít sâu một hơi, nhưng lại chẳng dám nói nửa chữ không, vâng dạ đồng ý. Lý Vô Trần đứng bên cạnh thì nổi hết gân xanh lên, lòng dậy sóng, hai mắt hàn đây tơ máu, tức giận gầm lên một tiếng.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi dám!!"
Theo hắn thấy thì hành vi của Vương Bảo Nhạc đúng là không thể tha thứ được. Một
thanh chiến phủ cũng đủ làm Phó Viện trưởng rơi đài rồi, càng khỏi nói đến tận bốn thanh. Điêu này khiến Lý Vô Trần nổi điên, mây đen phủ kín đầu, một cỗ nguy cơ tà sát mãnh liệt bộc phát từ thân tâm.
Nghe Lý Vô Trần rống lên, Vương Bảo Nhạc vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục nói với nhẫn truyền âm.
"Ta nghe bên chỗ ngươi có người hét tên ta đúng không? Vậy thì đừng làm ba thanh nhé, làm hẳn mười thanh luôn! Ngoài ra, nếu như bên chỗ ngươi còn ai dám kêu thẳng tên ta như thế thì cứ kêu một lần lại tăng thêm mười thanh!"
"Còn nữa, nếu như Phó Viện trưởng của Học viện Hỏa Linh không hài lòng thì bảo hắn tới tìm ta nói chuyện. Việc này cũng không phải là không giải quyết được, phải xem ra giá bao nhiêu thôi. Được rồi, ta còn có việc bận, cứ như vậy đi nhé!"
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc tắt truyền âm, đứng dậy vươn vai một cái, sau đó mới mỹ mãn nhìn quanh.
"Khách sạn này cũng được đấy!"
Vương Bảo Nhạc vừa cảm khái vừa đắc ý đi ra cửa chính của khách sạn trong ánh mắt như muốn giết người của Lý Vô Trần.
Hứa Chân Kinh giật mình, lúc này cũng chẳng buồn nhìn Lý Vô Trăn bên kia một cái, vội chạy đến bên cạnh Vương Bảo Nhạc cúi đầu khom lưng bù vào thiếu sót ban đầu, cung kính tiễn hắn đi.
Còn Lý Vô Trần thì siết chặt nắm đấm, hai mắt đây tơ máu, hồi lâu sau mới dàn được cơn giận xuống, cắn ráng rời khỏi khách sạn, nhìn thanh chiến phủ khổng lồ kia mà hô hấp dồn dập.
"Vương Bảo Nhạc, muốn ta tìm ngươi bàn bạc à? Đừng có mà mơ!"
Cuối cùng Lý Vô Trần hừ lạnh một tiếng rồi xoay lưng rời đi.
Lúc này, ở giữa không trung, Vương Bảo Nhạc ngồi trong khí cầu bay thẳng về Học viện Đạo Lam, cảm thấy vô cùng hả dạ.
Bản thân khách sạn Chiến Phủ không tệ chút nào, sát khí của chiến phủ kia lại càng khiển Vương Bảo Nhạc cảm thấy mừng rỡ, nhất là nhớ đến sự khinh thường của Lý Vô Trần biến thành nổi điên thì hắn lại thấy đắc ý.
"Lý sư cọ, dám đấu với anh à! Nếu như cưng ngoan ngoãn tới cúi đầu nhận thua, anh đây nể mặt mọi người đều chung một đạo viện thì sẽ không khó dễ gì cưng, nhưng nếu cưng cứng đầu thì đừng có trách anh!"
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, tâm trạng hớn hở quay về học viện, bắt đầu luyện chế tháng cấp linh bảo.
Chẳng mấy chốc đã qua ba ngày, Hứa Chân Kinh của khách sạn Chiến Phủ vì muốn thể hiện bản thân nên không tiếc tự mình phụ trách, làm ra mười thanh chiến phủ mới. Khi tổng cộng mười một thanh chiến phủ khổng Lô tràn ngập sát khí xếp thành một hàng ở ngoài cổng khách sạn, phần lưỡi đều chĩa thẳng vào Học viện Hỏa Linh thì
toàn bộ người trong học viện đều giật mình.
"Má ơi, khách sạn Chiến Phủ này điên rồi à!"
"Một thanh chiến phủ là có thể khắc chết Phó Viện trưởng rồi, nay đến mười một thanh thế này, chắc là Phó Viện trưởng sẽ bị băm vằm ra luôn ấy chứ..."
"Chẳng lẽ khách sạn Chiến Phủ này có thù với Phó Viện trưởng Lý à?"
Chẳng những Học viện Hỏa Linh chấn động, ngay cả mấy khu gần đó cũng nghe được chuyện này, ai nấy cũng khiếp sợ. Những người đến hóng hớt cũng liên miên không dứt, tiếp theo, doanh thu của khách sạn Chiến Phủ cứ táng vèo vèo. Đồng thời, có không ít học tử của Học viện Đạo Lam -đối thủ cạnh tranh của Học viện Hỏa Linh đều nghe nói đến, cả đám đều hưng phấn bàn tán rôm rả.
Thiếu niên của tập đoàn Tam Nguyệt đã bán khách sạn cho Vương Bảo Nhạc cũng
lắp bắp kinh hãi. Khách sạn Chiến Phủ là quà mà cha hắn vừa tặng cho, lúc trước cũng không phải do hân phụ trách, mặc dù cũng biết lời đồn đó nhưng dù sao thì hắn vẫn chỉ là một học tử nên không để ý lắm. Sau khi khách sạn Chiến Phủ đổi chủ, nghe chuyện Vương Bảo Nhạc sai người làm đến mười thanh chiến phủ như thế thì hắn lập tức cảm thấy Vương Bảo Nhạc đúng là trâu bò hơn người.
"Nghe nói là do có thù với Phó Viện trưởng Lý của Học viện Hỏa Linh..."
"Muốn giết chết đối phương đấy phỏng..."
Trong lúc dân tình rần rần thì tiết học pháp binh tiếp theo của Vương Bảo Nhạc lại đến. Hắn lại đến lớp học lúc trước, tất cả học tử bên trong đều nghiêm túc nghe giảng hơn hẳn Lân trước.
Thứ khiến bọn họ nghiêm túc hơn chẳng liên quan gì đến kiến thức mà Vương Bảo Nhạc giảng, chẳng qua là sinh ra hứng thú với bản thân Vương Bảo Nhạc mà thôi.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác nữa, ấy chính là... con rối do thiếu niên của tập đoàn Tam Nguyệt đã đổi được. Gàn đây con rối của Vương Bảo Nhạc rất nổi tiếng trong Học viện Đạo Lam bởi vì thiếu niên nọ thích khoe khoang, đi đến đâu cũng mang theo con rối hình dạng mỹ nữ nóng bỏng kia. Mà bản thân của con rối này cũng không hề tầm thường, chẳng những có thể làm thư ký giúp hắn ghi chép mọi thứ mà còn làm bài tập thay hắn nữa, trông lại chẳng khác gì người thật, có thể bóp vai, bảo vệ tùy thân, đúng là một bảo mẫu chu đáo.
Mấy học tử khác nhìn mà thèm, ai cũng hâm mộ và muốn sở hữu, nhưng giá của con rối bị hét lên cao quá nên dù có muốn thì họ cũng không mua nổi.
Thiếu niên của tập đoàn Tam Nguyệt đã dùng khách sạn đổi con rối kia thầm đắc ý, cảm giác chuyện này mình làm cực kỳ tuyệt vời, đúng là thông minh hết sảy.
"Hừ, người khác đều nói mình phá của nhưng bọn họ nào biết là mình cố ý lấy khách sạn để đổi. Như vậy là có thể đẩy giá lên trên trời, người khác khó mà mua nổi, con của mình sẽ thành hàng hiếm số lượng có hạn, nếu bán ra thì sẽ có vô số người giành mua. Chắc hẳn, chỗ Vương Bảo Nhạc cũng sẽ bị nâng giá lên, ai lại dại dột đi phá giá bao giờ."
Thực tế cũng đúng như hắn nghĩ, đối với người có thể dùng một con rối đổi lấy khách sạn như Vương Bảo Nhạc thì đương nhiên không thể bán rẻ được rồi. Thậm chí, hắn còn chưa có cơ hội để phá giá thì đã có vài tên phá của khác của tập đoàn Tam Nguyệt và Ngũ Thế Thiên Tộc tìm đến cửa, ai cũng mang tâm lý ganh đua so sánh và khí thế nhà anh không thiếu tiên, đưa ra cái giá không thua gì lúc trước. Cứ thế, sau khi bán thêm vài con rối nữa, hắn đã có hai khách sạn và ba cửa hàng ở Sao Hỏa... Đến bản thân Vương Bảo Nhạc nhìn khối tài sản này của mình mà cũng hết hồn.
"Quả nhiên suy nghĩ của dân đại gia không phải người như mình có thể đoán được. Đám con rối mình lãng phí trước kia toàn là tiên cả, nhưng chẳng sao hết, mình tới đây để làm việc chứ không phải kiếm tiền... Nếu cứ tiếp tục thế này thì có khi nào Bộ Vực kỷ lại nhòm ngó mình hay không..."
"filepos0006998679">

Bạn cần đăng nhập để bình luận