Tam Thốn nhân Gian

Chương 303

Chương 303Chương 303
THÔN THIÊN THUẬT!

Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì hai mắt mở to, hô hấp cũng dồn dập hơn bởi vì ý kiến này của Lâm Thiên Hạo khác hẳn với suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, cũng có thể nói là Lâm Thiên Hạo đã mở ra một cánh cửa mới cho hắn.
"Lẽ ra mình phải nghĩ đến nó từ lâu mới phải, đúng là uổng phí công sức xem tự truyện quan lớn mà!!"
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rỡ lên, tính khả thi của tuyệt chiêu thiên tử lệnh chư hầu này đúng là trăm phần trăm!!
Lúc này, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc nhìn về phía Lâm Thiên Hạo cũng khác hẳn trước kia, mơ hồ mang theo chút giật
mình không ngờ, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này cũng xem tự truyện quan lớn à? Nhưng chợt nhớ đến chuyện cha của Lâm Thiên Hạo đang là quan lớn tòng nhị tước, đây là truyền thống gia đình tốt đẹp khiến hắn có cơ hội mưa dầm thấm đất, căn bản không cần xem tự truyện gì hết. Vương Bảo Nhạc cười lớn vỗ lên vai của Lâm Thiên Hạo bôm bốp.
"Thiên Hạo, đây đúng thật là một thử thách ta dành cho ngươi! Quả nhiên ngươi không để ta thất vọng, không uổng công ta nói tốt cho ngươi ở trước mặt đại Viện trưởng, những gì ngươi nói lúc nãy giống hệt với những gì ta nghĩ."
Vương Bảo Nhạc mỉm cười nói.
Trong lòng Lâm Thiên Hạo thầm mắng nhưng lại không dám để lộ ra mặt, ngoài miệng còn phải khen Vương Bảo Nhạc vài câu.
"Đây đều là do mấy năm nay thuộc hạ được theo học hỏi bên cạnh Viện trưởng cả."
Nói xong mấy lời này, Lâm Thiên Hạo cảm thẫy mình ngượng chín hết cả mặt, trong lòng thì thổn thức, cảm thấy tên Vương Bảo Nhạc này đúng là khắc tinh của mình, ở đạo viện cũng vậy, mà lên Sao Hỏa này cũng thế nên hiện tại hắn cũng chẳng có lòng dạ nào mà phản kháng, thậm chí còn có cảm giác gặp sao hay vậy.
Nghe Lâm Thiên Hạo nói cứng nhắc như thế, tuy không nịnh trơn tru như Liễu Đạo Bân nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn rất hài lòng, kéo Lâm Thiên Hạo ngồi lên ghế rồi nói tiếp.
"Thiên Hạo, xem ra ngươi đã biết ý nghĩa của học viện rồi, thế thì ta nói thẳng vậy. Cha ngươi là tòng nhị tước, đưa ngươi đến đây ắt hẳn là có toan tính riêng, ta còn định nếu thêm một thời gian nữa mà ngươi không hiểu thì ta sẽ nhắc nhở ngươi một phen."
Vương Bảo Nhạc cười nói, trong mắt đầy vẻ thâm ý.
Thực ra thì hắn chỉ vừa mới hiểu ra cái gọi là học viện quý tộc này cũng không vô dụng như mình từng nghĩ, chẳng những rất hữu dụng mà tác dụng của nó lại lớn không tưởng!
Nắm giữ học viện này để những học tử nơi đây tôn kính và sùng bái hắn thì chẳng khác nào nắm giữ một phần nhân mạch của Sao Hỏa, mà lúc cần thiết thì tác dụng của những nhân mạch này lại rất lớn.
Sau này, những học tử đó trưởng thành... làm viện trưởng của bọn họ, thu hoạch hắn sẽ nhận được trong tương lai sẽ còn lớn hơn.
Sau khi hiểu ra những việc này, nhìn bề ngoài thì Vương Bảo Nhạc vẫn như bình thường nhưng trong lòng lại vô cùng kích động, không còn thấy chức vị này không tốt nữa, thậm chí hắn còn thấy đây là mối hời.
"Chẳng trách Lâm nghị viên lại đưa con của hắn tới đây..."
Vương Bảo Nhạc chợt hiểu ra, vẫn mỉm cười bình thản nhìn Lâm Thiên Hạo.
Lâm Thiên Hạo chần chừ một lúc, đột nhiên không chắc là Vương Bảo Nhạc đã nhận ra ý nghĩa của học viện này từ lâu hay chỉ vừa mới nhận ra mà thôi, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay quan hệ của hai người đã dịu đi phần nào nên hắn cũng không giấu giếm nữa mà nói luôn.
"Viện trưởng, lúc đầu cha ta bảo tới đây, ta thật sự không hề muốn, nhưng sau đó ông lại nói với ta là đừng nên xem thường học viện quý tộc của Sao Hỏa, bởi vì cha mẹ của những đứa trẻ theo học ở đây không phú thì cũng quý, mỗi người đều có mối quan hệ và thân phận ở Sao Hỏa. Nhậm chức ở đây, trở thành lão sư của con cái bọn họ chẳng khác nào nắm được quả tim của họ... Cũng nhờ vậy mà có được nhân mạch rộng lớn."
"Hơn nữa, nếu sau này những học tử đó trưởng thành, thân là lão sư từng dạy dỗ chúng, dù là thân phận hay địa vị của chúng ta đều khác hẳn."
"Cha ta nói đây là cách để duy trì và mở rộng quan hệ của mình ngoài tu luyện..."
Vương Bảo Nhạc thầm giật mình, cảm thấy vị Lâm nghị viên cha của Lâm Thiên Hạo không hổ là thành chủ tòng nhị tước. Suy nghĩ này nhìn như đơn giản nhưng thực tế lại đặt tầm mắt ở cao và xa hơn, đi một bước bây giờ mà tính trước cho cả tương lai.
Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc lại nói thêm vài chuyện với Lâm Thiên Hạo, quyết định chi tiết việc tạo làn sóng dư luận, sau đó giao toàn quyền cho Lâm Thiên Hạo, lúc này mới bưng tách trà lên.
Lâm Thiên Hạo vội đứng dậy cao từ.
Dõi mắt nhìn Lâm Thiên Hạo đi xa, Vương Bảo Nhạc đặt tách trà xuống, hô hấp dồn dập, hai mắt tỏa sáng, đứng dậy đi vài vòng
trong phòng, tâm trạng vô cùng phấn chẩn.
"Nhất định phải thắng trận quyết đẫu này!”
Mang theo niêm tin tất thắng, Vương Bảo Nhạc bắt đầu bổ sung và hoàn thiện kế hoạch của mình. Hắn nghĩ mấy học tử này bây giờ phần lớn chỉ là cổ Võ tầng một, mà Cổ Võ muốn mạnh thì phải có một thân thể cường tráng.
Chỉ có như vậy thì mới đủ khí huyết, tấn chức Phong Thân và Bổ Mạch.
"Thân là thứ nhất, còn phải có cả... tuyệt chiêu cuối nữa!”
Trong lúc chuẩn bị kế hoạch huấn luyện, Vương Bảo Nhạc nghĩ đến mình trước kia. Hắn cảm giác lúc ở cổ Võ mình rất lợi hại, nếu như có thể đào tạo được vài chục, thậm chí vài trám người như mình... thì trận quyết đấu này chẳng có gì phải lo nữa.
"Nên tuyệt chiêu cũng quan trọng lắm..."
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ, quyết định truyền thụ cầm Nã thuật, nhưng cầm Nã thuật này căn bản không càn truyền thụ gì nhiêu, chỉ cần nhìn qua một lần là có vẻ thi triển được, cùng lắm chỉ chênh nhau ở độ thuẫn thục mà thôi, nhưng dù thuần thục đến mấy thì cũng không thể bằng Vương Bảo Nhạc thi triển được, sở dĩ, Cầm Nã thuật vào tay hắn lại kinh người như thế chủ yếu là nhờ... phệ chủng!
"Hư Không Phệ Khí Quyết là vốn liếng cán bản của mình, không thể truyền thụ được, mà chắc chắn chị đẹp cũng sẽ không cho."
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì cảm thấy khó xử, sau đó quyết định vào mộng cảnh tìm chị đẹp của hắn.
Trong mộng cảnh vẫn là bông tuyết bay bay, có điều, lần này Vương Bảo Nhạc không thấy bóng dáng của chị đẹp đâu. Khi hắn lấy mặt nạ màu đen rồi đưa ra vấn đề của mình ở đây thì mặt nạ chợt lóe lên, sau đó lại có chữ viết xuất hiện.
Vương Bảo Nhạc vội nhìn thử, sau khi xem xong thì hai mắt sáng rực lên.
"Thê này cũng được ư?"
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, bộ công pháp xuất hiện trên mặt nạ lúc này khá giống với Hư Không Phệ Khí Quyết, nhưng lại khác, như thể nó là bản đơn giản hóa vậy.
Tu luyện bản đơn giản hóa này thì sẽ không tạo thành phệ chủng nhưng có thể tạo ra lực hút ở trình độ nào đó khiến cho người ta có thể thỏa mãn điều kiện cần thiết nhất khi tu luyện cầm Nã thuật.
Đó là phụ thôi, quan trọng nhất là hàng chữ trên mặt nạ có nói rõ rằng, tất cả những người tu luyện bản công pháp đơn giản hóa này đều sẽ bị phệ chủng khắc chế, đồng thời cũng sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Đối với Cổ Võ mà nói, tu luyện theo công pháp này sẽ có lợi ích cực cao, lại còn tăng tốc độ tu luyện.
Từ trình độ nào đó, có thể nói, trừ khi là tương lai bọn họ đối địch với Vương Bảo Nhạc, bằng không thì chẳng có nguy hại nào, ngược lại còn nhận được nhiêu lợi ích.
Có bản Phệ Khí quyết này, Vương Bảo Nhạc suy tư một phen, sau đó hạ quyết định. Sau khi rời khỏi mộng cảnh thì hắn bắt đầu kế hoạch huấn luyện, nhóm đâu tiên tham gia có chừng năm trăm người.
Trong vòng ba tháng lại chọn ra một trăm người từ số này để đi thi đấu, mà quyết đấu ở Sao Hỏa cũng không phải đấu lôi đài mà là sáp lá cà với nhau.
Điêu này chẳng những tính đến chiến lực cá nhân mà còn xét mặt phối hợp của đồng đội với nhau, độ khó cao hơn, đồng thời cũng phù hợp với tinh thẫn của Liên bang hơn.
Liên Bang cần cá nhân anh hùng, nhưng còn cần tập thể cường đại hơn.
Cứ thế, do đại Viện trưởng của Học viện Đạo Lam không quản, cho Vương Bảo Nhạc toàn quyền phụ trách việc này nên ba ngày sau, trên một khu sân rộng chuyên môn được dọn ra cho ĩân đặc huấn này. Vương Bảo Nhạc chắp tay sau lưng, Lâm Thiên Hạo nghiêm mặt đứng sau lưng hắn, còn có mười lão sư nghiêm trang đứng xung quanh.
Mà ở trước mặt Vương Bảo Nhạc lúc này có năm trăm học tử đang đứng thằng, trong số này có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều hưng phẩn bừng bừng, vô cùng kích động nhìn thẳng vào Vương Bảo Nhạc.
Có thể thấy rõ sự tôn kính từ trong mắt của họ, nhất là một phân học tử như đám người Kim Đa Trí, ánh mắt của họ nhìn Vương Bảo Nhạc đã không chỉ là tôn kính mà có cả cuồng nhiệt nữa.
Vương Bảo Nhạc chắp tay sau lưng, rất hài lòng với trạng thái của những học tử này, ánh mắt quét qua tất cả, sau đó từ từ mở miệng.
"Hôm nay, ta sẽ truyền thụ một công pháp tuyệt thế cho các ngươi. Công pháp này có thể nói là vô địch thiên hạ, đủ cho các ngươi hưởng lợi cả đời, cũng là nguyên nhân khiến ta lợi hại như bây giờ!"
"Các ngươi nhớ kỹ, không có lệnh của ta thì tuyệt đối không thể truyền ra ngoài!"
"Công pháp này tên là.... Bảo Nhạc Thôn Thiên thuật!"
"filepos0007123940">

Bạn cần đăng nhập để bình luận