Tam Thốn nhân Gian

Chương 307

Chương 307Chương 307
TA CHỈ LÀ MỘT NGỌN NẾN

Vương Bảo Nhạc cực kỳ xem trọng trận quyết đấu này. Ban đầu, hắn chỉ xem đây là trận đấu tranh khí thế giữa hắn và Lý Vô Trần mà thôi, nhưng sau khi biết rõ giá trị thật sự của học viện quý tộc thì suy nghĩ cũng thay đổi. Hắn cảm thấy có lẽ đây là cơ hội của mình ở Sao Hỏa!
Cơ hội có thể giúp mình về sau không cần phải sợ đại thụ nữa!
"Điêu ta cần phải làm là đứng vững ở Sao Hỏa khiến cho ai ai cũng biết/. Một khi làm được thì đại thụ cũng phải nghĩ kỹ trước khi động tới ta!"
"Nếu ta càng nổi tiếng, càng chói mắt thì sẽ càng an toàn, thậm chí có thể để lại ấn tượng tốt với Vực chủ thì chẳng cần phải sợ đại thụ nữa!"
Vương Bảo Nhạc đã nghĩ kỹ mấy chuyện này trong ba tháng đặc huấn cho học tử rồi nên hắn mới dốc hết sức như thế, vì chẳng những hắn phải thắng trận quyết đấu này mà còn phải thắng sao cho đẹp, cũng phải để cho những học tử của mình được bộc lộ tài năng trước mặt phụ huynh và Vực chủ, thậm chí là toàn bộ thành Sao Hỏa này, nếu thế thì hắn mới thật sự có chỗ dựa ở Sao Hỏa!
Sau trận chiến này hắn cũng sẽ nhận được sự tán thành của mọi người, sở hữu vầng hào quang tên chuyên gia giáo dục lừng danh!
Vì đạt được mục tiêu, lúc Lâm Thiên Hạo thuê quảng cáo thì trên biển tuyên truyền còn có hình của Vương Bảo Nhạc, còn kể ra mọi chiến tích và công trạng của hắn, cuối cùng còn biểu đạt, Vương Bảo Nhạc hắn
trừ bản thân vĩ đại ra thì còn có thể viết sách dạy người khiến cho các đệ tử đều vĩ đại như hắn, không thẹn với mấy chữ danh sư xuất cao đồ nên sau khi Lâm Thiên Hạo chuẩn bị xong thì Vương Bảo Nhạc lập tức đi tìm đại Viện trưởng, uyển chuyển xin chỉ thị. Đại Viện trưởng mỉm cười gật đầu đồng ý với đề nghị của Vương Bảo Nhạc, sau đó cùng nhau viết thiệp mời gửi đến cho Vực chủ của Hỏa Tinh vực.
Sở dĩ phải tìm đại Viện trưởng chứ không phải tự mình làm là vì dù nay hắn nắm quyền ở Học viện Đạo Lam nhưng dù sao đi nữa thì trên danh nghĩa đại Viện trưởng vẫn là người phụ trách chính.
Vương Bảo Nhạc ở Đạo viện Phiêu Miễu một đường từ học tử lên tới Phó Các chủ nên vẫn hiểu mấy chuyện thế này, mà hành động của hắn cũng khiến đại Viện trưởng lấy làm hài lòng, lại ủy quyền cho hắn nhiêu hơn.
Cứ thế, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì Tết Sao Hỏa cũng đã tới.
Hôm nay, toàn bộ Sao Hỏa đều vô cùng rộn ràng, bầu không khí còn rộn ràng hơn trước kia nhiêu bởi vì tất cả học tử của Học viện Đạo Lam đều năn nỉ phụ huynh nhà mình đến xem trận quyết đấu. Đây là nhiệm vụ mà Vương Bảo Nhạc giao cho bọn họ, dù thế nào thì cũng phải kéo người nhà đến xem.
Với địa vị và danh vọng của Vương Bảo Nhạc ở Học viện Đạo Lam hôm nay thì những học tử này đều nghe hắn răm rắp, đồng thời học tử bên Học viện Hỏa Linh cũng năn nỉ phụ huynh của mình tham dự nên đến Tết Sao Hỏa, có thể thấy vô số chiếc khí cầu ầm ầm bay trên trời của hơn ba mươi khu, nhắm thẳng đến sân vận động khu mười hai, cũng có không ít người đi bộ tới.
Cũng có một số người đáng lẽ phải đi làm trong lễ nhưng do con cái nhà mình năn nỉ nên họ vẫn cố đến. Hơn nữa, do Lâm Thiên Hạo quảng cáo rầm rộ quá nên ai cũng thấy hứng thú và tò mò hơn.
Ngoài ra, cũng có một số người là gai mắt nhau, ngay cả con cái cũng không học cùng trường, những người này là chủ động nhất, cũng mong trường của con mình thắng.
Người nhiệt tình nhất lại là phụ huynh của những học tử tham gia thi đấu, bọn họ là người đến sớm nhất, gần như cả cha mẹ đều đến đủ, thậm chí còn đưa cả ông, bà, cô, dì, chú, bác đến cho xôm tụ hơn nên sân vận động khu mười hai vốn có thể chứa mười vạn người nay trở nên đông nghẹt, tiếng bàn tán 'ôn ào không dứt. Đồng thời, những người đến đây đều quen biết nhau nên lại nhiệt tình chào hỏi.
"Lão Trương, ông cũng tới đấy à? Hiếm có thật đấy!”
"Thằng nhóc nhà ta kéo đến ấy mà, để xem hôm nay bọn nhỏ thi đấu thế nào."
Trong lúc sân vận động ngày càng náo nhiệt thì những học tử tham gia thi đấu của Học viện Đạo Lam đã ngồi trên khí cầu bay đến đây, Học viện Đạo Lam rất xem trọng trận quyết đấu này nên cả đại Viện
trưởng và lão sư đều đến đủ.
Vương Bảo Nhạc thỏa mãn nhìn cả đám béo ú đang ăn vặt, uống nước báng linh hoặc soi gương tự sướng trên khí cầu...
"Đây toàn là trụ cột tương lai của Liên bang chúng ta ngày sau."
Vương Bảo Nhạc cảm khái, đang định phát biểu vài câu, bỗng nhiên có học tử tinh mắt nhìn mấy màn hình quảng cáo lớn ở sân vận động khu mười hai, sau đó hét to.
"Nhìn bên kia kìa, là Viện trưởng đấy!"
Mọi người trong khí câu Lân lượt nhìn qua, sau đó nhìn thấy hình ảnh của Vương Bảo Nhạc trong màn hình khổng lồ trên sân vận động khu mười hai.
Hắn mặc một thân chính trang vô cùng nghiêm nghị, hai mắt sáng ngời đãy kiên định, đồng thời tay phải còn đặt trên ngực, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khoan thai mở lời.
"Ta không phải chuyên gia giáo dục, ta chỉ là một ngọn nến, nguyện dùng ánh sáng của đời mình để soi tỏ tương lai cho tất cả học tử trên Sao Hỏa!"
"Ta xin tuyên thệ, ta sẽ trung thành với sự nghiệp giáo dục của Sao Hỏa, thực hiện trách nhiệm của một người thầy, dẫn dắt học tử tu luyện và thành người để cho họ trở thành trụ cột quốc gia có ước mơ, có niềm tin, có đạo đức, có phấn đấu, có lòng nhân ái ở kỷ Linh Nguyên này. Vì sự phát triển, phồn vinh, chấn hưng của Sao Hỏa, nguyện cống hiến hết sức trẻ của ta để phấn đấu vì sự tiến bộ của Sao Hỏa!"
"Người tuyên thệ, Vương Bảo Nhạc!"
Thanh âm này vô cùng mạnh mẽ, gương mặt nghiêm trang, ánh mắt đầy nhiệt tình lại có chờ mong và kiên định đối với tương lai và các học tử.
Có lẽ, do góc độ quay nên gương mặt của hắn khá góc cạnh, thoạt nhìn lại rất đẹp trai, thậm chí còn có sức hấp dẫn rất đặc biệt! Mà trong lời nói của hắn cũng không
nhắc gì tới Liên bang, chỉ nói Sao Hỏa khiến cho dân bản địa của Sao Hỏa cảm động nhiêu hơn, cũng làm cho cao tầng Sao Hỏa hài lòng thấy rõ.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang giật mình rung động, trong màn hình lại phát ra tiếng nhạc hùng hồn vang vọng bốn phương, không chỉ nơi này mà toàn bộ Hỏa Tinh vực đều chiếu. Hình tượng và lời thề của Vương Bảo Nhạc nháy mắt khiến cho tất cả những ai nhìn thấy đều rung động.
Không ít người qua đường ngơ ngác, những phụ huynh của các học tử tham gia cũng ngẩn ra, bọn họ đã thế này, càng khỏi nói đến những học tử trên phi thuyền với Vương Bảo Nhạc.
Tất cả những học tử này vốn đã sùng bái Vương Bảo Nhạc điên cuồng, nay nghe những lời kia xong thì đều kích động, vẻ cuồng nhiệt trong mắt càng cao hơn.
Không chỉ họ, ngay cả lão sư của Học viện Đạo Lam cũng khiếp sợ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, duy chỉ có Lâm Thiên
Hạo là thầm cảm thán. Đây là đoạn hình ảnh mà Vương Bảo Nhạc chủ động yêu càu phải thêm vào, trước kia không đưa ra, nay mới công khai. Ban đầu xem qua hắn chẳng thấy gì, thậm chí còn thấy hơi khoa trương nhưng nay thấy vẻ mặt của mọi người thì không khỏi bội phục.
"Chỉ cằn Vương Bảo Nhạc thắng trận này thì hắn chằng những có chỗ dựa mà cũng xem như có thành tựu ở Sao Hỏa rồi!"
Thành tích và thành tựu chỉ khác một chữ nhưng ý nghĩa lại khác hẳn nhau, đây mới là điêu thật sự khiến Lâm Thiên Hạo cảm khái.
Thấy vẻ mặt của những người xung quanh, trong lòng Vương Bảo Nhạc vui như nở hoa, vội ho một tiếng. Hắn cảm thấy lúc này mình không nên nói gì nên chắp tay đứng đó với vẻ mặt uy nghiêm khôn cùng...
Chẳng mấy chốc, sân vận động khu mười hai đã xuất hiện trước mắt Vương Bảo Nhạc, còn chưa tới gần thì đã nghe thấy vô số tiếng ồn ào vọng đến từ sân vận động.
Từ xa nhìn lại, sân vận động này giống như một con phi điểu vậy, khu vực hai cánh chật ních những người, ở phàn thân thì là trung tâm của sân vận động, cũng là sân quyết đấu của hai học viện.
Đồng thời, hai bên của sân vận động lại có chỗ đỗ khí cầu, học tử sẽ đi ra từ đây, người ngoài khó mà thấy rõ, đây cũng là con đường chuyên dụng để đi tới trung tâm sân vận động.
’’Chúng ta tới rồi!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ chờ mong, trong sự kích động và hưng phấn của các học tử, khí cầu đáp xuống chỗ đỗ ở bên trái, tầm mắt bị che khuất, mọi người lũ lượt đi xuống, Vương Bảo Nhạc lại quay đầu nhìn các học tử tham gia quyết đấu.
"Cha mẹ của các ngươi đều ở bên ngoài nhìn đấy! Trận này phải tốc chiến tốc thắng, đánh ra uy phong của Học viện Đạo Lam chúng ta! Cũng đừng quên món quà mà ta bảo các ngươi chuẩn bị cho đối phương đấy!!"
"Tất thắng!"
Đám học tử đều bộc phát khí huyết, hùng hồn đáp lại.
"filepos0007203170">

Bạn cần đăng nhập để bình luận