Tam Thốn nhân Gian

Chương 310

Chương 310Chương 310
XIN VỰC CHỦ BAN TÊN!
Cao tầng Sao Hỏa ở bên ngoài đều bị trận hỗn chiến này làm ngơ ngác. Hôm nay có quá nhiêu bất ngờ, đầu tiên là thân thể béo ú, khí huyết khổng lồ của các học tử Học viện Đạo Lam, sau đó là hơn năm mươi người đồng thời đột phá, toàn bộ bước vào Phong Thân.
Đây vẫn chưa hết, khi đối mặt với trận pháp của Học viện Hỏa Linh, Vương Bảo Nhạc vừa ra lệnh một tiếng thì đám học tử này lập tức nổi điên, thậm chí còn xuất hiện cả một chút sát khí!
Mặc dù sát khí này rất yếu nhưng khán giả theo dõi gần như đều có kinh nghiệm giết chóc nên có thể cảm giác được rõ ràng, ai nấy đều phải giật mình.
Phải biết rằng, trong mắt họ, những học tử này vẫn là trẻ con, nhưng sau khi trải qua đợt huấn luyện của Vương Bảo Nhạc thì họ nhanh chóng lột xác. Mặc dù vẫn còn chút ngây thơ nhưng khi sát khí bộc phát lại khiến họ thích hợp với thời đại này hơn!!
Đây mới là điểm khiến những người này kinh ngạc nhất, cũng là điểm từng khiến họ đau đầu, thậm chí là bất đắc dĩ. Gia thế nổi trội khiến cho những đứa trẻ này khác hẳn, thiếu trui rèn, thiếu chiến hỏa, chỉ như những đóa hoa trong lồng kính mà thôi, cán bản không thể so được với đệ tử của bốn đạo viện. Dù sao thì đệ tử của bốn đạo viện phải tự mình đi tranh thủ và giành giật tài nguyên, thậm chí con cái của những người này còn thua cả các đệ tử của những tông môn nhỏ.
Nếu là đấu giao hữu thì có lẽ họ sẽ thắng nhưng lúc chiến đẩu sinh tử thì kẻ chết chắc hẳn sẽ là họ.
Cũng giống như Học viện Đạo Lam và Học viện Hỏa Linh lúc này vậy, học tử Học viện Hỏa Linh thì khóc lóc, la lối, chẳng có chút ý chí chiến đẩu nào nữa, cả đám run rẩy sợ hãi, trận pháp cũng hỗn loạn, thi nhau rút lui chỉ sợ lùi chậm một bước sẽ bị đánh tiếp, còn học tử của Học viện Đạo Lam thì khí thế bừng bừng, sát khí ngập tràn, một trăm người xung phong nhào lên khiến học tử học viện Hỏa Linh liên tục bại lụi, thậm chí còn xuất hiện cả cảnh một người đuổi mười người chạy thục mạng.
Trận chiến diễn ra đến lúc này chỉ khiến khán giả xung quanh có cảm giác đè bẹp, sát khí bùng nổ như sự khác biệt giữa dê và sói!
Dưới sự đối lập khác biệt hiện rõ trước mắt cao tầng Sao Hỏa thế này, tất cả mọi người đều im lặng, dù con cái mình đánh người hay bị đánh, đến cả phụ huynh của những học tử không tham chiến cũng lặng đi.
Đối lập quá rõ ràng!
Trước sự đối lập thực chiến thấy rõ mạnh yếu này, mấy chiêu bẻ ngón tay, bẻ cổ tay và đá đũng quần của học tử Học viện Đạo Lam chẳng là gì hết.
Thậm chí, cao tầng của Sao Hỏa lại thấy dù thủ đoạn này hơi hèn một chút nhưng nếu vào cuộc chiến sinh tử thật sự thì ai còn quản được nó có hèn hay không? Lúc chiến đấu thật sự, chỉ một sơ sẩy cũng đủ khiển bản thân bỏ mạng.
Những người có kinh nghiệm sa trường càng cao thì càng đánh giá cao kiểu ra tay này, nhất là phụ huynh của các học tử trong Học viện Đạo Lam. Mặc dù thấy bộ dạng của con mình thay đổi quá nhiều nhưng từ tinh thẫn, tự tin, khí thế lẫn tu vi đều thay đổi một trời một vực nên họ chấp nhận và tán thành với cách dạy của Vương Bảo Nhạc, tán thành sự thay đổi của con cháu mình, tán thành việc bọn trẻ sẽ trở thành trụ cột tương lai. Những suy nghĩ này khiến cho phụ huynh của Học viện Đạo Lam cảm thấy hưng phấn, ánh mắt khi nhìn Vương Bảo Nhạc cũng khác hẳn.
'Mị Nhi như thế mới tốt!
Mẹ của Chu Mị mỉm cười, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
Theo như bà thấy, tuy tướng mạo rất quan trọng nhưng có thể lấy lại sau còn việc bồi dưỡng tinh thần và khí thế lại không phải một sớm một chiêu có thể hoàn thành.
Bà cũng nhìn ra, khí thế và tinh thần của những học tử tham chiến bên Học viện Đạo Lam lúc trước đều có phần giả tạo, nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc quát lên thì bọn họ mới bất chấp tất cả để bùng nổ chiến lực, cục diện đè bẹp Học viện Hỏa Linh cũng góp phần gia tăng khí thế và tinh thân của họ thật sự.
"Mấy việc như khí huyết khổng Lô, lâm trận đột phá đều là đang tích thế, đến cả bộc phát sau cùng cũng là để bồi dưỡng được cỗ khí thế này!"
"Vương Bảo Nhạc này... Chẳng những bản thân hắn không tầm thường mà mặt trồng người cũng có điểm độc đáo riêng của hắn!"
Trong lúc mọi người châu đàu bàn luận với nhau sau những giây phút im lặng ngắn ngủi, đại thụ ngồi trên khán đài chính cũng chau mày nhìn Vương Bảo Nhạc. Hắn ta không ngờ Vương Bảo Nhạc lại nổi bật như thế ở Sao Hỏa. Điêu này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn ta. Dù hắn không tiện chèn ép ra mặt, nhưng ngầm thì vẫn được.
Không ngờ Vương Bảo Nhạc này lại có thể mượn một trận quyết đấu để nghịch tập thế này!
Nghĩ tới đây, đại thụ lại nhìn Vực chủ ở bên cạnh. Lúc này, Vực chủ vẫn bình tĩnh như thường, chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, mà cô không mở miệng thì những người xung quanh cũng không dám nói gì nhiều.
Lúc này, trên sân vẫn đang hỗn loạn, học tử của Học viện Hỏa Linh bị bên Học viện Đạo Lam đuổi đánh, nhất là Kim Đa Trí và Chu Mị, cả hai trở thành người dẫn đầu cả đám, tiếng nổ mạnh và la hét vẫn vang lên liên tục.
"Còn thiểu chút nữa..."
Theo dõi mọi thứ, vực chủ Sao Hỏa chợt lẩm bẩm.
Ngay khi cô thốt ra những lời này, Vương Bảo Nhạc đứng trên sân nhíu mày, trừng mắt hét lớn một tiếng với Kim Đa Trí đang hưng phấn đuổi đánh học tử của Học viện Hỏa Linh.
'Kim Đa Trí, chơi đủ chưa!
Vương Bảo Nhạc quát một tiếng như sấm dậy giữa trời quang, Kim Đa Trí vốn không sợ trời không sợ đất, ngay cả cha của mình cũng không sợ chợt run lên, vội dằn cơn hưng phấn trong lòng xuống, nhớ tới lời dặn dò của Vương Bảo Nhạc trước khi thi đấu nên vội dừng lại, hét lớn một tiếng với đám học tử Học viện Hỏa Linh đang la ó ở xung quanh.
"Học viện Hỏa Linh có nhận thua hay không?"
Những học tử khác của học viện Đạo Lam cũng dừng lại, đồng thanh rống to.
"Có nhận thua hay không?"
Cả trám người cùng quát, khí thế lại càng kinh người hơn, tạo thành khí thế khiến học tử bên Học viện Hỏa Linh vừa rên rỉ vừa vội vàng nhận thua.
Học viện Hỏa Linh nhận thua như đổ dầu vào lửa đỏ, học tử tham gia thi đấu của Học viện Đạo Lam đều hoan hô rung trời, cả đám hưng phấn, kích động vì mình đã thắng!!
Không phải thẳng lợi của một người mà là cả đội, dù là vinh quang tập thể hay sự tự tin của cá nhân đều được bùng nổ ngay lúc này.
Sự kích động và hưng phấn này thúc đẩy khí thế vừa thành hình của họ, hóa thành một hạt giống nảy mầm trong lòng mỗi người, một khi hạt giống này đã xuất hiện thì sẽ cắm rễ thật sâu, theo họ cả đời!
Ngày sau có thể họ sẽ gặp nhiều chông gai, nhưng chỉ cần hạt giống này còn tồn tại thì sẽ khiến họ kiêu ngạo không khuất phục trước khó khăn, chẳng cam lòng cúi dẫu trước vận mệnh, giữa họ cũng sinh ra tình đoàn kết và bè bạn cũng như tình đồng chí dãy nhiệt huyết.
Cao tầng Sao Hỏa ở xung quanh thấy vậy thì đều mừng rỡ, phụ huynh của những học tử tham gia thi đấu đều hưng phấn vô cùng, thậm chí còn cảm kích Vương Bảo Nhạc từ tận đáy lòng.
Vương Bảo Nhạc đứng trên sân thấy học tử của mình hưng phấn như vậy thì cũng mừng theo, trong lòng thầm nghĩ nếu kết thúc như vậy thì vẫn còn thiếu thiếu cái gì đó. Sau khi nhớ tới tự truyện quan lớn thì hai mắt của hắn sáng lên, bước tới trước hét thật to.
"Tập hợp!"
Hắn vừa lên tiếng thì những học tử của Học viện Đạo Lam đang hưng phấn cũng phải lập tức chạy tới chỗ hắn thật nhanh, sau đó xếp hàng ngay ngắn sau lưng hắn.
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Vực chủ Sao Hỏa ở phía xa, ôm quyền cúi đầu rồi nói.
"Vực chủ đại nhân, thuộc hạ nguyện bồi dưỡng những tu sĩ có thể vượt qua chiến hỏa, không cúi đầu trước thế lực xấu xa, dù trong nghịch cảnh cũng chẳng yếu hèn khuất phục. Hôm nay vừa thắng nhưng họ vẫn chưa có tên, thuộc hạ bạo gan xin Vực chủ ban tên cho học tử của Học viện Đạo Lam bọn ta!"
Vương Bảo Nhạc vừa dứt lời, gần như toàn bộ cao tầng Sao Hỏa ở xung quanh đều giật mình nhìn hắn, còn phụ huynh của các học tử cảm kích Vương Bảo Nhạc thì hai mắt sáng rực, một mặt thì thầm khen đề nghị này, mặt khác chính là càng xem trọng Vương Bảo Nhạc hơn.
"Có thể nghĩ được điểm này... Người này... Đúng là không hề tầm thường!"
"Chiến lực và nhân mạch như thế, bản thân lại nhanh trí, còn biết nắm bắt cơ hội, thành tựu của Vương Bảo Nhạc này ở Liên bang ngày sau... nhất định không thể đo lường!
"filepos0007259501">

Bạn cần đăng nhập để bình luận