Tam Thốn nhân Gian

Chương 324

Chương 324Chương 324
CÁI Gì KHÔNG THẾ ĂN?
Đ Ồ ăn đã hết, gia cụ cũng không còn nhưng thân thể phát triển thì bao tử của nó cũng tăng theo, một khi ăn không đủ no thì nó sẽ kêu la inh ỏi không chịu ngừng, Vương Bảo Nhạc càng nghe càng thấy mệt tim, cuối cùng hắn trừng mắt nhìn con lừa đã to cỡ con ngựa cứ luôn miệng kêu réo kia, lòng thầm nghĩ nếu bây giờ mà làm thịt thì chẳng ăn được mấy nữa, thôi thì nuôi thêm ít lâu nữa cũng được.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc bèn hừ một tiếng, thấy trong phòng trống rỗng nên hắn đưa nó ra ngoài, định bụng mua một ít đồ ăn vặt về. Lúc đi ra ngoài, hắn nhìn con lừa kia còn đang dán mắt vào cửa chính mà nhỏ dãi thì lại thấy đau dẫu hơn. Hắn biết thừa là con này đang cân nhắc xem cánh cửa ấy có ăn được hay không... Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận đè cổ nhảy lên người nó.
Với vóc dáng mi nhon của Vương Bảo Nhạc, mới vịn nhẹ cái mông xuống thôi thì con lừa này lập tức ngã bẹp xuống đất, bốn vó giãy đành đạch tạo thành rất nhiêu vết cào trên đất, miệng thì kêu rên.
"Connn, connn!!"
"Có chút sức thế này thôi à? Nửa tháng nay mày ăn hết đồ của tao, ăn muốn sạt nghiệp của tao luôn mà chỉ thế này thì có uổng công nuôi mày không!" Thấy con lừa này cùi bắp như thế, Vương Bảo Nhạc lập tức bất mãn, có không ít học tử xung quanh thấy cảnh này đều cảm thấy con lừa này yếu quá thể đáng.
Nhất là Kim Đa Trí, nhiệm vụ lớn nhất của tên nhóc này không phải học hành hay tu luyện mà là... để ý nhất cử nhất động của Vương Bảo Nhạc mọi lúc mọi nơi, tìm cơ hội và cách để kéo gần quan hệ, nay thấy vậy thì hắn lập tới chạy tới.
"Cha nuôi, con lừa này yếu ớt quá, cha nuôi gầy như vậy mà nó cũng chẳng chở nổi, đúng là quá đáng mà!"
Kim Đa Trí nhìn con lừa kia với ánh mắt không thể chấp nhận nổi, cũng không thèm hỏi xem con lừa này ở đâu ra. Dù sao thì chỉ cần tìm được cơ hội nịnh bợ Vương Bảo Nhạc thì cứ ra sức nịnh, chẳng thể sai đi đâu được.
Theo mấy lời nịnh nọt của Kim Đa Trí và ánh mắt của những người xung quanh, cũng chẳng biết có phải là con lừa kia nghe hiểu hay không, nó trợn trừng hai mắt, vừa kêu con con vừa ra sức đứng dậy.
Vương Bảo Nhạc nhìn Kim Đa Trí, cảm thấy mình cùng lứa với Kim Đa Minh thì làm cha nuôi của Kim Đa Trí cũng được nên hắn hài lòng gật đầu, lúc này mới cưỡi con lừa rời khỏi Học viện Đạo Lam trong sự hộ tống đầy hưng phấn của Kim Đa Trí.
Sau khi ra khỏi học viện, con lừa kia thở hồng hộc, tứ chi run rẩy khiến cho người đi đường đều ngơ ngác nhìn theo nó, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cổ quái.
"Thấy chưa hả? Mọi người đều xem thường mày. Ai cũng nghĩ con lừa này yếu ớt quá, cõng có một người gầy như vậy mà cũng thở hồng hộc thế này.”
Vương Bảo Nhạc vỗ đầu của nó, nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Có vẻ như con lừa nghe hiểu lời này nên lập tức ra sức kêu to một tiếng, cõng Vương Bảo Nhạc chạy như bay, hai mắt của Vương Bảo Nhạc lập tức sáng rực lên.
"Giỏi lắm, cố gắng lên!"
Vương Bảo Nhạc lập tức mừng rỡ, cảm thấy hóa ra lòng tự trọng của con lừa này mạnh tới vậy nên hớn hở cổ vũ nó.
Nhưng con lừa trụ không nổi nửa nén nhang, còn chưa chở Vương Bảo Nhạc đi được bao xa thì đã mệt rã rời, miệng liên tục kêu to như đói lả rồi, lúc đi ngang qua một bồn hoa nó lại gặm bồn rôm rốp, ngay cả hoa cỏ ở trong cũng bị nhai một mớ.
"Thế này cũng được à?"
Vương Bảo Nhạc ngu người.
Sau đó, hình như con lừa này đã lấy lại chút sức, thế là một đường cõng Vương Bảo Nhạc vừa đi vừa ăn, thấy cây cối thì gặm một miếng, thấy khí cầu đỗ bên đường cũng gặm một miếng, thậm chí cuối cùng chẳng có gì để ăn thì nó lại cà ráng gặm cả gạch lát đường lên án.
Tất cả khiến cho Vương Bảo Nhạc hoàn toàn ngu người, thậm chí tim còn đập thình thịch, quay đầu nhìn lại thì cả con đường đều có vết gặm của nó. Mà bên quản lý cũng nhanh chóng đến hiện trường, Vương Bảo Nhạc cười khổ nộp phạt, thậm chí còn phải nói thân phận của mình ra kì kèo mãi mới được tha, sau đó vội kéo nó quay về học viện.
Nhưng sau khi về học viện nó cũng bạ đâu án đấy khiến cho các học tử và lão sư nhìn thấy đều sinh lòng tò mò. Khi thấy con lừa này há miệng gặm một miếng trên bức tượng ở sân trường thì tất cả mọi người đều giật mình không thôi.
'Đậu xanh... Răng khỏe thế!
"Nó cắn được cả cái này luôn!!"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau hết cả đầu, đành kéo cổ nó nhanh chóng quay về chỗ ở.
Hắn nhìn ra được con lừa này không kiêng gì cả, dù có án được hay không, chỉ cần nó đói thì đều gặm tất!
"Rốt cuộc thì nó là cái gì đây!"
Sau khi quay về phòng, Vương Bảo Nhạc thấy con lừa kia nhào thằng đến chỗ cửa chính, hắn chưa kịp cản thì nó đã gặm nhai rôm rốp khiến hắn cảm thấy đau đầu không thôi.
Cánh cửa này làm bằng kim loại chứ không phải gỗ hay đá nhưng nó chỉ nhai vài cái xong là nuốt gọn, có vẻ như thấy cũng ngon nên há miệng định gặm tiếp, Vương Bảo Nhạc sốt ruột vội nắm lỗ tai của nó kéo qua, tức giận nói.
"Mày quá đáng lắm rồi nhé! Đây là nhà của tao, mày định làm phản à?" Dường như tiếng quát của Vương Bảo Nhạc vẫn có tác dụng dọa dẫm con lừa này. Nó lập tức há miệng nhả mấy mảnh cửa đang nhai ra, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt ngây thơ vô số tội.
Thấy thái độ của nó, Vương Bảo Nhạc mới răn dạy một lúc, sau đó ném nó qua một bên, lòng thầm nghĩ xem nên xử lý nó thế nào, vừa lấy một túi quà vặt ra từ túi trữ vật định nhai cho đỡ buồn miệng.
Nhưng đúng lúc này... Hai mắt của con lừa kia lập tức sáng trưng lên, bốn vó đạp mạnh, nhanh hơn cả tia chớp, chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì nó đã giằng mất túi quà vặt trên tay Vương Bảo Nhạc rồi nhai ngấu nghiến.
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác nhìn bàn tay trống trơn của mình, lại nhìn con lừa đang vừa nhai vừa nhìn mình bằng ánh mắt ngây thơ kia, một giây sau hắn lập tức bùng nổ.
"Con lừa kia, mày muốn tạo phản thật đấy à!!"
Vương Bảo Nhạc nổi đóa, cảm thấy mình phải trừng phạt con lừa này để nó nhận một bài học rồi ngoan ngoãn hơn nên trực tiếp triệu hoán đám muỗi ra.
Trong nháy mắt, chín con muỗi thường đã bay thẳng đến chỗ con lừa nọ như tên bắn, chỉ trong nháy mắt đã tới gần. Chúng nó đang định đốt nhưng chưa kịp tới gần thì hai mắt của con lừa này đã sáng rực lên, há miệng táp hết đám muỗi rồi đắc ý nhìn Vương Bảo Nhạc.
Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, hít sâu một hơi. Lúc trước, khi giành đồ ăn thì con lừa này cũng bộc phát tốc độ cực nhanh nhưng Vương Bảo Nhạc chỉ để ý đến đồ ăn, mặc dù cũng thấy tốc độ của nó nhưng lại không thể khiến hắn kinh ngạc thế này, đồng thời lại nhớ đến chuyện lúc mình cưỡi nó ra ngoài thì tốc độ của nó cũng rất đáng gờm.
"Xem ra có lẽ con lừa này cũng không tệ lắm!"
Vương Bảo Nhạc tràm tư một phen, cảm thấy có lẽ con lừa này có thiên phú riêng nhưng vẫn gai mắt với vẻ đắc ý của nó, thầm nghĩ nhất định phải dạy dỗ nó một phen, không thì cứ tiếp tục như thế nó lại tạo phản thật cũng không chừng nên hắn hừ một tiếng, bất ngờ ra tay với tốc độ cực nhanh. Không đợi con lừa này kịp phản ứng thì Vương Bảo Nhạc đã đến gần, đè nó xuống, trong lúc nó trợn mắt giãy giụa thì Vương Bảo Nhạc lại triệu hồi chín con muỗi ra đốt liên tục lên người nó.
Sau khi người nó phồng lên mười mấy cục u thì hắn mới buông tay, thấy bộ dạng muốn gãi ngứa nhưng chân không với tới được của nó, Vương Bảo Nhạc thản nhiên nói.
"Đây là bài học..."
Nhưng Vương Bảo Nhạc còn chưa nói xong, con lừa này đột nhiên kêu lớn một tiếng xông đến thẳng chỗ cửa chính. Trong lúc Vương Bảo Nhạc trợn mắt há mồm thì nó luôn miệng gặm cửa răng rắc, sau khi án xong còn thấy chưa đã nên nhai luôn cả khung cửa. Trong quá trình ăn, mấy cục u do muỗi đốt trên người nó lại xẹp xuống với tốc độ cực nhanh...
Cuối cùng, nó đứng ở chỗ khung cửa bị gặm nham nhở, đắc ý kêu lên với Vương Bảo Nhạc.
'Connnn! Connn!
"filepos0007529674">

Bạn cần đăng nhập để bình luận