Tam Thốn nhân Gian

Chương 327

Chương 327Chương 327
TA ĐỔI Ý RỒI, TA Bỏ CUỘC
Tiếng nổ mạnh và xôn xao ở bên dưới khiến Vương Bảo Nhạc giật mình đứng bật dậy. Hắn chưa kịp hối Kim Đa Minh hoàn thành giao dịch thì tên kia đã kinh ngạc chạy thẳng xuống tầng một rồi.
"Tiêu rồi...”
Vương Bảo Nhạc ôm trán thở dài, vội nối gót theo sau, lòng thầm nghĩ xem phải cứu vãn tình hình kiểu gì, nhưng khi cả hai xuống tầng một thì Vương Bảo Nhạc cũng phải hít sâu một hơi, nhận ra đúng là đã hết đường cứu vãn rồi, bởi vì toàn bộ tăng một này đã khác hẳn lúc trước. Trong phòng chứa đồ thì trống rỗng, không chỉ đan dược, linh bảo, thậm chí cả giá để cũng bốc hơi, mặt đất còn một cái khe dài hẹp
vốn là chỗ của bức tường kép lúc trước, nay bức tường lại mất tích, rõ ràng đã bị đào ra... Đồng thời, bức vách tường khác cũng bị tông sập, lộ ra phòng chứa đồ ở bên trong, mọi thứ lộn xộn, phần lớn đồ đạc đều bốc hơi.
Nếu chỉ như thế thì còn đỡ, nhưng toàn bộ linh bảo treo tường đều mất hết, bức màn được chế tạo từ linh ti cũng chẳng thấy đâu, cái đèn làm bằng linh thạch cũng bị gặm nham nhở.
Gia cụ cũng chung số tan nát... Mấy cái kệ cổ xung quanh cũng không thoát khỏi, nằm chỏng chơ trên sàn, thảm và sàn nhà cũng đày dấu ráng... Có thể nói, thứ duy nhất còn nguyên vẹn lúc này chính là bộ xô-pha mà Kim Đa Minh thích nhất.
Sau khi thấy toàn cảnh thì Vương Bảo Nhạc lập tức đau đâu, không khỏi nhìn Kim Đa Minh một chút. Lúc này, Kim Đa Minh cũng ngơ ngác nhìn mọi thứ với vẻ mặt không dám tin, khi thấy bộ xô-pha mà mình thích nhất vẫn còn nguyên vẹn thì hắn mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
’’May mà..."
Nhưng hắn còn chưa nói xong thì vỏ xô-pha đột nhiên lõm xuống như bị thứ gì đó ở bên trong kéo mạnh, xoạt một tiếng, vỏ xô-pha lập tức thủng một lỗ, con lừa chui đầu ra. Nó lờ tịt Vương Bảo Nhạc, sau khi thấy Kim Đa Minh thì lập tức vui sướng kêu to.
"Connn! Connnn!”
Tiếng kêu này cực kỳ lớn, tu vi của nó cũng đột phá từ Chân Tức tầng một lên đến Chân Tức tầng hai, bộ lông trên người bóng loáng, hơn nữa, khí thế cũng khác hẳn lúc trước.
Kim Đa Minh lại đần thối mặt ra, thân thể run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập hơn, hai mắt trợn to. Vương Bảo Nhạc thấy Kim Đa Minh như vậy thì thầm hít sâu một hơi, vội mở lời khuyên giải.
"Kim huynh đừng xúc động, khi nãy ngươi cũng nói án một chút cũng chẳng sao mà..."
"Bắt nó lại cho ta!"
Vương Bảo Nhạc chưa kịp nói xong thì Kim Đa Minh đã tức giận quát to, thị vệ và nữ hầu của Kim Đa Minh lập tức nhào tới chỗ con lừa nọ.
Con lừa vừa giật mình hoảng sợ lập tức chui vào trong xô-pha, chỉ nghe tiếng rốp rốp rốp vang lên dồn dập. Kim Đa Minh ở bên ngoài tái mặt tự mình lao đến nhưng xô-pha lại đổ sầm xuống, con lừa kia thì tranh thủ xông ra.
Tốc độ của nó vốn đã cực nhanh, nay đột phá tu vi xong thì càng nhanh hơn. Nó lại hiểu ĩâm là có người muốn giành án với mình nên sau khi lao ra thì vừa chạy vừa tranh thủ ăn cho nhanh.
Gia cụ nằm chỏng chơ trên đất lại bị gặm nham nhở, nửa cái đèn còn sót lại cũng chui vào bụng nó, ngay cả xô-pha nó cũng cố gặm thêm vài cái. Không chỉ như vậy, sau khi đến Chân Tức tầng hai thì nó lại có thêm vài thiên phú nào đó nên nhanh chóng thoát khỏi đám người Kim Đa Minh xông thẳng lên tầng hai.
Thấy con lừa này nhắm thẳng lên tầng hai như thế, Kim Đa Minh biến sắc nên hét to xông lên, Vương Bảo Nhạc bất đắc dĩ, thấy vậy thì trực tiếp đuổi theo con lừa nọ.
Chẳng bao lâu sau, trên tàng hai lại vang lên tiếng ầm 'âm, loảng xoảng như có thứ gì đó rơi vỡ, thi thoảng lại có tiếng kêu của con lừa nọ.
"Connn! Connnn!!”
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc bi phẫn ôm trán, hắn biết rõ vụ giao dịch này xem như công cốc... Sự thật cũng đúng như thế! Mặc dù con lừa này rất nhanh nhưng vẫn thua Trúc Cơ một chút, cuối cũng vẫn bị bắt lại, thế nên, chỉ mấy phút sau, cửa chính của nhà Kim Đa Minh... nói đúng hơn là bên ngoài cánh cửa đã bị gặm nham nhở kia, Vương Bảo Nhạc và con lừa bị một đám thị vệ hằm hằm tống cổ ra ngoài.
Sắc mặt của mấy thị vệ này đều vô cùng khó coi, đề cao cảnh giác tột độ với con lừa kia, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì buồn thối cả ruột nhưng vẫn cố gọi với vào.
"Kim huynh, tuy là con lừa này tham ăn một chút nhưng rõ ràng cũng là một con bảo thú mà. Hay là ngươi cân nhắc thêm chút đi, không phải lúc nãy ngươi nói muốn mua à?"
Vương Bảo Nhạc vẫn không cam lòng từ bỏ.
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, Kim Đa Minh run rẩy một chút. Hắn cảm thấy khi nãy chắc là mình phát điên hoặc bị ma nhập nên mới ưng ý con lừa đó. Tuy ràng hàm răng của nó rất khỏe, khẩu vị cũng rất kinh người nhưng bản lĩnh gây họa của nó cũng không hề thua kém gì.
Tổng giá trị của đống kệ, xô-pha, đan dược, linh bảo... kia cộng lại đã bàng hai thanh Pháp Binh cấp bảy rồi. cả Liên bang chẳng có bao nhiêu bộ xô-pha như thế, giá trị quá lớn, được Kim Đa Minh đưa đến từ Trái Đất, sau khi con lừa ăn xong mớ này thì lập tức đột phá từ Chân Tức tầng một lên đến tầng hai.
Phải biết rằng, đây còn là thời kỳ bộc phát ấy chứ, nên suy ra tư chất của con lừa này đã tệ đến cùng cực. Theo Kim Đa Minh thấy thì ngay cả một con lợn bình thường ở Trái Đất ăn xong mớ này cũng phải tới Chân Tức tầng ba tầng bốn luôn rồi ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Kim Đa Minh đen mặt hừ lạnh.
"Ta đổi ý rồi, ta bỏ qua vụ này!
"Không phải khi nãy ngươi còn bảo lời ngươi nói ra sẽ không đổi ý à! Nếu thế thì ta giảm bớt đồng tài liệu khác là được, đưa cho ta một thanh Pháp Binh cấp bảy là đủ rồi!"
Vương Bảo Nhạc vẫn không cam lòng nên tranh thủ kì kèo thêm.
Thấy Vương Bảo Nhạc bám riết không buông như thế, Kim Đa Minh lập tức đau đầu. Nếu đổi lại là người khác thì hắn sẽ có thể ngang ngược chèn ép một phen nhưng hắn lại hiểu tính của Vương Bảo Nhạc, lúc này đành phải thở dài một tiếng rồi tận tình khuyên nhủ.
"Bảo Nhạc huynh đệ, chúng ta chẳng có thù oán gì với nhau... Ta thật sự bỏ cuộc, ta sai rồi được chưa? Nếu ta mà mua con lừa này thì nó sẽ ăn sập nhà ta mất..."
Vương Bảo Nhạc cũng hiểu nên thở dài nhưng vẫn ướm lời hỏi thử.
"Hay là ta tạm thời để nó ở lại chỗ ngươi trước, sau này ngươi cho ta một thanh Pháp Binh cấp bảy cũng được.”
"Ông nội ơi, đừng có đùa nữa. ông đi nhanh giùm con đi, dù có tặng không thì con cũng chằng thèm ấy... Thôi con tặng ông nội một ít đan dược nhé..."
Kim Đa Minh vội ngắt lời, cuối cùng cắn ráng lấy ra một cái túi trữ vật, bên trong không có pháp binh nhưng tài liệu tu luyện thì vẫn còn một ít.
Tay cầm túi trữ vật, nhìn Kim Đa Minh chạy như bay mà bộ dạng đề phòng như gặp kẻ địch của mấy thị vệ kia, Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng, nghiêng đầu nhìn con lừa bên cạnh, nó hãy còn ủ rũ cụp tai, ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ đáng thương và ấm ức, còn nức nở kêu.
"Conn!"
Con cái mặt mày ấy!
Vương Bảo Nhạc tương cho nó một cú nhưng hình như con lừa này không thấy đau đớn gì, ngược lại hai mắt còn sáng rực lên giống như cho ràng Vương Bảo Nhạc đang nói chuyện với mình nên dựng thẳng lỗ tai lên, hưng phấn nhảy nhót vài cái rồi kêu tiếp.
"Conn! Connn!"
Vương Bảo Nhạc câm nín ngay tại chỗ, hắn bẵt đắc dĩ và buồn bực sút thêm cho con lừa một cú, lúc này mới thở dài đi về phía học viện.
Con lừa thì lại vui sướng vô cùng, một đường nhảy nhót xung quanh Vương Bảo Nhạc, thi thoảng thấy hoa cỏ thì há miệng gặm một cái, thấy gạch lát đường thì ngoạm một miếng... Chẳng bao lâu sau, Vương Bảo Nhạc đổ mồ hôi lạnh vội lấy khí câu ra túm con lừa ném lên, bay thẳng về học viện.
Vừa về đến nơi, thứ chờ đợi con lừa này chính là một trận đòn tơi bời... nhưng chỉ vài ngày sau con lừa này hết sẹo lại quên đau, cuối cùng, Vương Bảo Nhạc tái mặt, bất đắc dĩ nhìn bộ dạng lắc đuôi gặm bậy đầy hứng chí của nó, sau đó hắn trừng mắt.
"Xem ra phải dùng đến tuyệt chiêu rồi, không hàng phục nó thì sau này còn sống thế nào được!"
"filepos0007587004">

Bạn cần đăng nhập để bình luận