Tam Thốn nhân Gian

Chương 332

Chương 332Chương 332
LỪA TRẮNG LỪA
ĐEN
Đây là ĩân đẫu tiên Vương Bảo Nhạc lên khí cầu của quân đội Sao Hỏa. Nếu đổi lại là người khác thì chắc sẽ không nhận ra gì, nhưng thân là pháp binh tu nên Vương Bảo Nhạc nhìn lướt qua đã phát hiện ra chỗ không tầm thường của nó ngay.
“Chưa từng thấy chất liệu này bao giờ... Trông có vẻ chịu được nhiệt độ cao, ngoài ra hồi ván trên khí cầu này cũng rất đặc biệt.”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang xem xét khí cầu thì quân tu của Sao Hỏa cũng đang đánh giá hắn.
Phải biết ràng tiếng tăm của Vương Bảo Nhạc ở Sao Hỏa vẫn đang được nâng cao, nhất là thân phận người sang tạo Bảo Nhạc pháo của hắn trong quân đội.
Lúc quan sát Vương Bảo Nhạc, ánh mắt của mấy vị quân tu này cũng nhịn không được mà nhìn về phía con lừa kia. Ai nấy đều kinh ngạc nhìn nhau một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng im lặng.
Vương Bảo Nhạc cũng để ý thấy ánh mắt của những quân tu này, thầm nghĩ chẳng lẽ họ cũng nghe sự tích án nhiêu của nó, sợ nó án luôn cả khí cầu này ư?
“Nhưng sao mình cứ thấy ánh mắt của họ như đang thầm so sánh cái gì ấy nhỉ...”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, đang định hỏi thử thì đột nhiên thấy con lừa của mình đang liếm thành khí cầu, thậm chí còn ngửi như chó đánh hơi như đánh giá xem thứ này có ngon hay không.
“Thứ không có tiên đồ này!”
Vương Bảo Nhạc bước lên sút cho nó một cú.
Con lừa lập tức ngoan ngoãn ngồi im một chút, nhân lúc Vương Bảo Nhạc không để ý, nó lại liếm thêm mấy cái nữa, sau đó lại dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, hồi lâu sau lại liếm...
Vương Bảo Nhạc đang nói chuyện với mấy quân tu thấy vậy thì lập tức đằng hắng một tiếng, con lừa lập tức nghiêng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt ngây thơ vô số tội như thể đang nói ta chỉ liếm thôi chứ không có ăn.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ vẻ mặt với hành động của nó cũng có lý nên chỉ trừng một cái rồi thôi. Cứ thế, khi khí cầu này bay đến cán cứ quân đội Sao Hỏa thì vách tường bị con lừa liếm đã có một vũng nước đọng, mà Vương Bảo Nhạc và con lừa cũng đi ra khỏi khí cầu trong ánh mắt cổ quái của mấy người trong quân đội xung quanh.
Căn cứ quân đội Sao Hỏa được xây dựng ở khu ba mươi sáu, thậm chí có thể nói, hơn phân nửa khu này toàn là của quân đội. Nó khép kín chứ không mở tự do, vô số quân sĩ tuần tra ở đây, đồng thời cũng có rất nhiêu quân tu của Sao Hỏa trú đóng ở nơi này.
Quân đội tổ chức nghênh đón Vương Bảo Nhạc không hề nhỏ, hơn mười vị quan quân được một lão giả dẫn đầu tự mình đến phi trường quân đội đón hắn.
Lão giả này mặc quân trang, trong mắt như ẩn chứa tia sét, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm, tu vi Kết Đan cũng khiến khí thế của ông vô cùng kinh người.
Thân phận của ông đương nhiên cũng rất cao, nay là một trong nám người đứng đầu của quân đội Sao Hỏa, tên là Trần Phong, chuyên môn phụ trách nghiên cứu kết hợp dùng linh khí với vũ khí nóng.
Khi Vương Bảo Nhạc bước xuống, thấy hàng người nghênh đón cũng như nghe vị quân tu bên cạnh nhỏ giọng giới thiệu thì hắn lập tức nghiêm mặt, bước vội lên cúi đầu thật sâu với lão giả nọ.
“Vương Bảo Nhạc, bái kiến Trần tướng quân!”
Trần Phong cười lớn, ánh mắt nhìn Vương Bảo Nhạc đầy vẻ thưởng thức và cổ vũ. Sau khi linh kiện của Bảo Nhạc pháo tới thì ông cũng có nghiên cứu một phen, cảm thấy pháo này đúng là không phải tầm thường nên cũng thấy hứng thú với người tạo ra nó. Vốn ông không cần tự mình đến đây nhưng cuối cùng lại đến để gặp mặt người đã tạo ra Bảo Nhạc pháo này.
“Đúng là thiếu niên tuấn kiệt!”
Trần Phong cười lớn vỗ vai Vương Bảo Nhạc, những quan quân khác cũng mỉm cười đày thiện ý.
Sau khi hàn huyên một lúc, đoàn người lập tức rời khỏi phi trường để đi đến nơi lắp ráp Bảo Nhạc pháo. Trên đường đi, Vương Bảo Nhạc đối đáp trôi chảy với những thắc mắc mà Trần Phong đặt ra, đồng thời cũng chú ý thái độ của mình, đi sau Trần Phong nửa bước, cũng không hề ra vẻ kiêu ngạo chút nào.
“Trần tướng quân, trọng điểm trong việc lắp ráp Bảo Nhạc pháo này chính là chỗ kết nối hồi văn bên trong... Nhất là tổ hồi ván thứ bảy mươi tám, phụ trách việc thu nạp linh khí.”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, vừa đi vừa trả lời những câu hỏi của Trần Phong, đồng thời cũng giới thiệu kết cấu bên trong Bảo Nhạc pháo.
Việc này khiến những quan quân đi phía sau cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn lén con lừa của Vương Bảo Nhạc, ai nấy đều cảm khái và bội phục bản lĩnh đối nhân xử thế của Vương Bảo Nhạc. Mặc dù hắn không hề kiêu ngạo nhưng cũng chẳng chút rụt rè hèn nhát, cũng thể hiện sự tôn kính của mình đối với quân đội và Trần Phong.
“Tiểu tử này thú vị lắm!”
Trần Phong rất hài lòng với biểu hiện của Vương Bảo Nhạc. Chẳng mấy chốc đoàn người đã đi qua vô số tòa nhà, cách nơi lắp ráp Bảo Nhạc pháo không xa nữa.
Khi họ đi tới, các chiến sĩ đi ngang qua đều dừng lại cúi chào nhưng ai nấy cũng đưa mắt dò xét con lừa của Vương Bảo Nhạc.
Thấy vậy, mặc dù Vương Bảo Nhạc vẫn khá kinh ngạc nhưng vẫn có phần đắc ý. Dường như con lừa cũng rất đắc ý nên ngẩng đàu ưỡn ngực, bước đi cũng nghênh ngang hơn.
Lúc này đã sắp đến nơi, nhưng cách đó không xa lại có bảy tám quan quân trẻ tuổi cười nói đi ra từ một tòa nhà, người bị họ kẹp ở giữa lại là một thanh niên tóc đen, mắt sáng như sao, dáng người cao ráo vạm vỡ.
Một thân quân trang màu tím khoác trên người khiến cho gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn lại càng tuấn lãng phi phàm. Nhất là đôi mắt thâm thúy của hắn lại phát ra uy áp hơn hẳn người cùng trang lứa, nếu cảm ứng thật kỹ thì còn nhận ra một cỗ sát khí hung tàn đã bị hắn áp chế xuống, tẩt cả dồn lại khiến hắn trở nên bắt mắt hơn giữa đám người.
Người này chính là Khổng Đạo đến từ biển hung thú, được Đoan Mộc Tước Tổng thống Liên Bang nhiệm kỳ này nhận làm con nuôi!
Bên cạnh hắn, ngoại trừ những quan quân khác thì còn có một... con lừa!
Con lừa kia toàn thân trắng muốt, thoạt nhìn vô cùng thần vũ, lại phát ra một cỗ khí tức thần thánh, đồng thời trên người nó lại phát ra dao động tu vi Chân Tức tầng bốn khiến cả bề ngoài lẫn khí thế của nó đều cực kỳ bất phàm.
Gần như chỉ trong nháy mắt đám người Khổng Đạo cũng thấy được đoàn người Trần Phong và Vương Bảo Nhạc, mấy quan quân trẻ tuổi kia lập tức nghiêm mặt cúi chào. Ánh mắt của Khổng Đạo cũng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, hắn nhíu mày không nói gì, sau đó cúi chào Trần Phong.
“Là Khổng Đạo đấy à, Vương Bảo Nhạc ngươi và Khổng Đạo đều là bách tử, chắc là quen nhau chứ?”
Trân Phong cũng không để ý đến mấy người chào mình trên đường đi nhưng nay thấy Khổng Đạo thì ông mỉm cười gật đầu với hắn, sau đó lại nhìn con lừa trắng của Khổng Đạo, rồi lại quay sang con lừa đen của Vương Bảo Nhạc...
Không chỉ mình ông, ngay cả mấy quan quân sau lưng Khổng Đạo và cả bản thân hắn cũng bất giác nhìn con lừa của Vương Bảo Nhạc một cái.
Vương Bảo Nhạc cũng thấy được Khổng Đạo và con lừa trắng của hắn ngay lập tức, sau đó khẽ giật mình mở to hai mắt.
“Hắn cũng ấp nở trứng rồi à?”
Vương Bảo Nhạc nhìn thật kỹ, xác định cả hai còn đều cùng loại thì lại thấy mệt tim hết sức.
Ai nhìn vào hai con lừa này cũng có thể nhận ra mạnh yếu, cao thấp ra sao. Con lừa của mình hèn hèn xấu xấu thì cũng thôi nhưng tu vi cũng không bằng con lừa của người ta. Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó chịu, cũng cảm khái cho rằng có thể lúc đó mình xui xẻo, hoặc do vị huấn luyện viên cho trứng khi đó bất công.
“Ta còn nghĩ sao trên phi thuyền và cả đoạn đường này ai cũng nhìn nó, hóa ra là đang so sánh à...”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy bực mình, con lừa cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn con lừa trắng nọ, hai mắt trợn to một lúc, sau đó lại phát sáng như rất mừng rỡ, trong nháy mắt đã kêu gào lao thẳng đến chỗ con lừa trắng nọ.
"filepos0007683182">

Bạn cần đăng nhập để bình luận