Tam Thốn nhân Gian

Chương 334

Chương 334Chương 334
CỨU VIỆN!
Cú truyền âm bất ngờ giữa đêm này khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình không thôi, hắn nín thở siết chặt nhẫn truyền âm hỏi dồn, trong mắt đẫy vẻ lo lắng.
“Thiên Hạo, ngươi đang ở đâu đấy?!”
Nhưng dù Vương Bảo Nhạc truyền âm thế nào thì bên phía Lâm Thiên Hạo vẫn im lặng, không có bất kỳ hồi đáp nào. Sau khi thử lại mấy lần vẫn không được, Vương Bảo Nhạc đứng bật dậy, thần sắc vô cùng kiên định chứ không chút chần chừ nào nữa.
Lâm Thiên Hạo thay mặt hắn gia nhập tiểu đội, nay lại mất tích, mặc dù Vương Bảo Nhạc biết chuyện này không liên quan gì đến mình nhưng vẫn thấy áy náy và lo lắng. Lúc này, hắn lập tức tìm số truyền âm của vực chủ Sao Hỏa để liên hệ.
Sau khi trở thành Viện trưởng của học viện Đạo Lam, trở thành quan viên trung tầng của Sao Hỏa thì hắn có số truyền âm của gần như toàn bộ cao tầng của Sao Hỏa, bao gồm cả Vực chủ lẫn Phó Vực chủ.
Nếu đổi lại là chuyện khác thì chắc hẳn Vương Bảo Nhạc sẽ không truyền âm qua như thế, dù sao thì bây giờ cũng đã là nửa đêm, nếu làm phiên Vực chủ thì cũng không ổn chút nào.
Nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc đã bất chấp mọi thứ, ngay khi truyền âm được kết nối, chưa đợi bên kia lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đã sốt ruột nói ngay.
“Vực chủ đại nhân, ta là Vương Bảo Nhạc, ta vừa nhận được truyền âm của Lâm Thiên Hạo...”
Hắn vừa nói đến đây thì giọng của Vực chủ đã vang lên, kèm theo đó là vài phần ngưng trọng và cực kỳ tỉnh táo.
“Là Lâm Thiên Hạo của tiểu đội thứ sáu ư?”
“Đúng là hắn, vừa rồi hẳn truyền âm bảo cứu mạng, nhưng sau đó tín hiệu đã tắt ngấm...”
“Cầm nhẫn truyền âm của ngươi tới cán cứ quân đội ngay đi!”
Vực chủ Sao Hỏa đột nhiên nói, giọng điệu quyết đoán, sau đó lập tức tắt máy.
Vương Bảo Nhạc cũng nghe ra Vực chủ rất xem trọng chuyện này nên không dám chậm trễ, lập tức lao ra khỏi phòng, đang định lấy khí cầu bay đi thì con lừa nhạy cảm phát hiện, ngay khi Vương Bảo Nhạc bước lên khí cầu thì nó cũng chui tọt vào theo.
Vương Bảo Nhạc chằng rảnh mà để ý đến nó nên lập tức khởi động khí câu, dùng tốc độ nhanh nhất để bay đến khu ba mươi sáu giữa đêm đen.
Nếu là ban ngày hoặc lúc thường thì cân mất một lúc mới bay từ khu mười hai đến khu ba mươi sáu nhưng hiện tại Vương Bảo Nhạc lại bay với tốc độ cực nhanh, có thể sánh với cả sao băng, chưa tới nửa nén nhang thì hán đã đến căn cứ quân đội ở khu ba mươi sáu.
Vừa mới đến thì đã có người chờ sẵn, đồng thời đưa Vương Bảo Nhạc đến thẳng trung tâm chỉ huy. Ngay khi hán vừa bước vào thì thấy có hơn trăm người đang ra sức làm việc trước màn hình khổng ĩô kia.
Trên màn hình là hình dạng 3D của Sao Hỏa, trong đó có mấy trăm điểm sáng lập lòe, cùng lúc đó nám vị đứng đầu quân đội bao gồm cả Trần Phong, Phó Vực chủ đại thụ, Vực chủ Sao Hỏa và người của Bộ Vực kỷ như Lý Uyển Nhi đều có mặt, thấy Vương Bảo Nhạc đi vào thì tất cả đều nhìn về phía hắn.
Bị mọi người chú ý như thế, nếu đổi lại là lúc thường thì hán nhất định sẽ ra sức thể hiện bản thân nhưng bây giờ hắn chẳng có lòng dạ nào mà làm thế, vội vàng bước đến trước mặt Vực chủ giao nhẫn truyền âm của mình ra.
Trên đường tới đây hắn đã đoán được, nhất định Vực chủ sẽ có cách đặc thù để định vị Lâm Thiên Hạo thông qua nội dung truyền âm của hắn trong nhẫn truyền âm.
Sự thật cũng đúng là như vậy, Vực chủ Sao Hỏa lập tức nhận lấy nhẫn truyền âm, sau đó trong mắt lóe sáng, một cỗ tu vi Kết Đan đại viên mãn bộc phát. Cùng lúc đó, dường như toàn bộ trận pháp trên Sao Hỏa cũng đang vận chuyển, sau đó màn hình đột nhiên phát sáng, ánh sáng này như quyên qua hư vô, tập trung lại trên nhẫn truyền âm trên tay Vực chủ!
Nhẫn truyền âm cũng tự động bay lên, lơ lửng giữa không trung, bị vô số ánh sáng xuyên thấu qua như đang phân tích gì đó...
Toàn bộ quá trình kéo dài nửa nén nhang, trong sự chú ý và căng thẳng tột độ của mọi người, Vương Bảo Nhạc lo lắng theo dõi, chẳng mấy chốc ánh sáng trong mắt Vực chủ Sao Hỏa lại bừng lên lãn nữa, lúc này ánh sáng lại chiếu lên màn hình, mấy trám đốm sang vốn đang lóe lên trên bản đồ Sao Hỏa đó lập tức biến mất.
Sau khi chúng biến mất, trong một khu vực hoang dã cách xa thành Sao Hỏa đột nhiên xuất hiện một đốm đỏ, đây chính là chỗ đươc đinh vi!
“Hướng gửi truyền âm chính là nơi đây nhưng không phải trên mặt đất mà là ở bên dưới!”
Vực chủ Sao Hỏa nghiêm giọng lên tiếng, mọi người xung quanh đều nhìn đốm đỏ nọ, so với Vương Bảo Nhạc thì có vài người đều biến sắc khi thấy địa điểm này.
“Nơi này... cách chỗ nghi là có thần binh không xa...”
Mấy người này đều nhìn nhau một cái, ai nấy đều giật mình nghi hoặc.
Vương Bảo Nhạc đứng bên cạnh nghe vậy thì cũng sửng sốt. Hắn chợt nhớ lúc tuyển bách tử ở Trái Đất từng nghe người ta nói Khổng Đạo đã phát hiện nơi nghi là có thần binh ở Sao Hỏa nên mới lập được đại công.
“Thần binh...”
Vương Bảo Nhạc lập tức ngẩng đầu nhìn màn hình kia.
Việc đang cấp bách...
Vực chủ cũng nhìn chấm đỏ kia, sau đó bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt đẫy vẻ trâm ngâm, đại thụ đứng kế bên nghiêm mặt gật đầu với Vực chủ, sau đó trầm giọng nói.
“Vực chủ, từ khi Quế mỗ đến Sao Hỏa tới nay vẫn chưa ra tay bao giờ, lân này cứ để ta đi một chuyến để xem rốt cuộc là tại sao lại có chuyện như thế!”
Sau khi đại thụ lên tiếng thì tất cả mọi người đều nhìn sang Vực chủ Sao Hỏa. Bản thân Vực chủ cũng có cân nhắc riêng, chức trách của cô là trấn thủ nơi này, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện ra ngoài nên lần cứu viện này cứ để cho Phó Vực chủ cũng là Kết Đan đại viên mãn ra mặt thì sẽ ổn thỏa hơn nên sau khi trầm ngâm một lúc, Vực chủ Sao Hỏa mới gật đầu. Chẳng mấy chốc đã có một tiểu đội cứu viện được thành lập do đại thụ dẫn đầu, quân đội cũng phái ra ba vị Kết Đan, trong đó có cả Trần Phong!
Ngoài ra, cũng có một vài tu sĩ Trúc Cơ, tổng cộng hơn năm mươi người.
Mặc dù vẫn kiêng kị ân oán riêng của mình với đại thụ nhưng sau khi suy tư thì Vương Bảo Nhạc vẫn xin được đi theo. Vực chủ Sao Hỏa cân nhắc một lúc rồi cũng đồng ý với thỉnh cầu của Vương Bảo Nhạc, trước khi xuất phát cô lại nhìn đại thụ một cái đầy thâm ý.
“Ọuể đạo hữu, ta mong là lần này sẽ không xảy ra chuyện gì, bàng không e là Liên bang sẽ trực tiếp tới điều tra... dù sao thì nơi xảy ra chuyện lẫn này cũng ở gần nơi nghi là có thần binh đấy.”
Đại Thụ bình tĩnh gật đầu nhưng trong lòng cũng run sợ. Có lẽ người khác nghe không hiểu ý tứ trong này nhưng hắn thân là Phó Vực chủ, đã từng đấu trí với Tổng thống Liên bang nên biết rõ ý tứ cảnh cáo trong những lời này.
“Ta không có mâu thuẫn gì với ai, nếu như có thù oán thì chỉ có mình Vương Bảo Nhạc mà thôi, đây là đang nói cho ta biết đừng nên sinh tâm tư không nên có gì ư?!”
“Nhưng cô ta đã quá xem thường mình rồi...”
Đại thụ mỉm cười, hai mắt lóe lên.
Hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như động tới Vương Bảo Nhạc trong lúc bị quá nhiêu người để ý thế này.
Ngoài ra, hắn chỉ muốn giải quyết chuyện lần này thật hoàn mỹ mà thôi, tốt nhất là có thể lập được thật nhiều công lao, đứng vững ở Sao Hỏa, cũng muốn mượn chuyện này để táng tín nhiệm của Liên bang.
Từ khi gia nhập Liên Bang đến nay, càng lúc hắn càng phát hiện Liên bang không hề đơn giản như mặt ngoài! Nhất là cái bom phản linh vừa nghe được mấy ngày trước lại khiến hắn rúng động nhiêu hơn, đồng thời cũng ngày càng hứng thú hơn với bí mật của Liên bang.
“Còn cả quân đội nữa, mỗi năm họ đều tìm kiếm những mầm non có triển vọng, đưa đến những nơi thần bí mà không ai biết...”
“Cộng thêm việc khai phá cổ kiếm đồng xanh...”
“Chưa kể... Liên bang thật sự không có Nguyên Anh ư? Trước kia ta cũng cho là không có nhưng nay đến ta cũng không dám chắc nữa rồi.”
Ánh mắt của đại thụ lóe lên, tạm gác những suy nghĩ này qua một bên. Hắn biết rõ việc ngay trước mắt chính là phải nhanh chóng lập công, vậy nên, chẳng bao lâu sau, một chiếc khí cầu khổng lồ trực tiếp bay lên từ căn cứ quân đội trong ánh mắt ngóng trông của mấy người Vực chủ, bên trong có đại thụ, những vị Kết Đan và Trúc Cơ khác cùng với Vương Bảo Nhạc!
Con lừa của hắn cũng đi theo bên cạnh, như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng xung quanh và khí tức Kết Đan khủng bố của mấy người đại thụ nên nó rất ngoan ngoãn, nằm im bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc cũng không lơ là vấn đề an nguy của mình, trước khi xuất phát hắn đã lấy nhẫn truyền âm ra báo hành tung cho Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu ngay trước mặt đại thụ.
Sau khi làm xong hắn mới yên tâm nhìn ra bên ngoài, lòng thì thầm.
“Lâm Thiên Hạo, cố gắng lên!”
"filepos0007722480">

Bạn cần đăng nhập để bình luận