Tam Thốn nhân Gian

Chương 335

Chương 335Chương 335
THI BIẾN
Trên bầu trời Sao Hỏa, chiếc khí câu cứu viện này lao băng báng đi với tốc độ vô cùng kinh người, toàn bộ hành trình chưa đến nửa canh giờ.
Đích đến của họ là một cánh đồng hoang vu, nơi này không bị băng tuyết bao phủ, mặt đất đỏ rực chằng có lẩy bóng cây ngọn cỏ nào, chỉ có một cái hang động hình tròn xuất hiện trên mặt đất mà thôi.
Lúc này, lại có ánh sáng màu đỏ phát ra từ bên trong làm cho đất đai xung quanh lại càng đỏ tươi như bị máu tưới ướt khiến tất cả những người đến đây đều giật mình, trong lòng sinh ra cảm giác quỷ dị vô cùng.
Đại thụ một thân áo đen, mặt không biểu cảm, cúi đầu nhìn hang động trên đất, trong mắt dần lóe hàn quang, sau đó lại so sánh với tọa độ trên trận pháp một lúc rồi mới thản nhiên nói.
“Chính là nơi này!”
Nói đoạn, hắn dẫn đầu nhảy xuống bên dưới, ba vị cường giả Kết Đan của quân đội đều nghiêm mặt theo sau, cuối cùng là những tu sĩ Trúc Cơ như Vương Bảo Nhạc. Dù bị màu đỏ bên dưới làm cho nơm nớp nhưng tất cả đều nhảy xuống bên dưới. Con lừa kia có vẻ rất hoảng sợ, đi sát theo bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
Chẳng mấy chốc, đoàn năm mươi người đã đi vào bên trong hang động dưới sự dẫn dắt của mấy người đại thụ và Trần Phong. Vừa xuống tới thì Vương Bảo Nhạc đã lập tức ngửi được mùi máu tanh gay gắt ập vào mặt.
Mùi này khiến người ta cảm thấy buồn nôn như tổ hợp mùi thi thể hư thối và nội tạng vừa xổ ra, trước mặt họ lúc này lại là một lối đi khổng lồ.
Lối đi có đường kính chừng mười trượng, thoạt nhìn rất dài, vách tường xung quanh chi chít vết nứt, có vết thì nhỏ xíu, vết lại đủ lớn để đi vào, nhưng lại không thấy điểm cuối ở đâu, nhưng so với lối đi này thì chẳng là gì hết.
“Lối đi này chỉ vừa được đào gần đây...”
Trần Phong kiểm tra vách tường xong thì lên tiếng, đại thụ và hai vị cường giả Kết Đan khác cũng kiểm tra một phen, cuối cùng mấy người nhìn nhau, tiếp tục men theo lối đi này để tiến lên.
Vương Bảo Nhạc đi ở cuối dãy tu sĩ Trúc Cơ, từ khi bước vào đây thì hắn loáng thoáng cảm ứng được hình như Minh Hỏa trong người mình chợt sống động hơn trước.
Điêu này khiến hắn xác định phán đoán của mình trước kia không hề sai, sở dĩ hắn có thể luyện thành Minh Pháp cũng là do trước đó đã lỡ hít phải một tia sương đỏ.
“Rốt cuộc sương đỏ kia là gì đây... Chưa kể bọn họ còn nói nơi này ở gần thần binh, chẳng lẽ nó có liên quan tới thần binh ư?”
Vương Bảo Nhạc nhanh chóng suy tư nhưng không dám phân tâm nhiêu. Dù sao thì nơi này có rất nhiều nguy hiểm, lại còn do đại thụ dẫn đội nữa.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc đã liên hệ với Tông chủ báo hành tung của mình, gián tiếp đảm bảo đại thụ sẽ không cố ý ra tay, nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này, đôi khi giết người không cần tự mình động thủ, không giúp đỡ hoặc giúp muộn một chút cũng có thể quyết định sống chết của một người rồi nên sau khi tới đây thì Vương Bảo Nhạc chưa từng lên phía trên, lúc nào cũng ở cạnh mấy tu sĩ gần mình. Lúc này, hắn cũng không thể nghĩ quá nhiêu nên tập trung tinh thần đi tới cùng mọi người, đồng thời cũng cảnh giác xung quanh, nhưng mọi người chưa đi được bao xa thì cuối lối đi bỗng vang lên từng đợt gào rú.
Tiếng gào này giống như của hung thú, tới quá bất ngờ, đại thụ đi đầu đột nhiên giơ tay phải lên trảo lấy vách tường bên cạnh.
Tốc độ của hắn quá nhanh, lúc ra xuất chiêu có một bàn tay bằng cây khô màu đen được huyễn hóa trên tay phải của hắn, đâm xuyên qua vách tường bên cạnh, kéo mạnh một cái, lại có một cỗ thi thể thối nát bị hắn kéo ra khỏi vách tường!
Quần áo trên người cỗ thi thể này đều bị mục nát, không thể nhìn ra cụ thể, bên trên lại đầy giòi bọ, phát ra từng đợt hôi thối và khí tức tử vong nhưng nó lại có thể cử động, dù bị đại thụ bắt nhưng nắm đấm vẫn cứ quơ quào cào cấu, miệng thì phát ra tiếng kêu gào chẩn nhiếp nhân tâm.
Chuyện này khiến cho tất cả mọi người biến sắc, vội cách xa vách tường.
“Đây là thứ gì?”
“Hoạt tử nhân à?!!”
cThi biến!!
Đại Thụ cũng nhíu mày hừ một tiếng, trực tiếp bóp một cái, thi thể bị hắn túm lấy bị nát đầu, thân thể ngã ra đất, nhưng nó vẫn có thể ngọ nguậy được...
Da đầu của Vương Bảo Nhạc run lên, những người còn lại cũng giật mình, cách đó không xa bỗng có tiếng kinh hô vang lên, vách tường xung quanh đột nhiên phát ra vô số tiếng đào móc đất sột soạt.
Trong sự ngỡ ngàng giật mình của tất cả mọi người, một đống đầu lâu chui ra từ vách tường xung quanh, dưới chân, thậm chí là trên đỉnh đầu của họ.
Cuối lối đi lúc này lại có tiếng chạy trốn và gào thét, chỉ trong chớp mắt, nương theo ánh sáng đỏ mờ ảo ở nơi này, mọi người nhìn thấy cuối lối đi lại có ba đạo thân ảnh bước ra!
Ba đạo thân ảnh này cũng là thi thể nhưng mức độ hư thối lại rất ít, quần áo xem như nguyên vẹn, lúc đi ra lại có một cỗ sát khí kinh người liên tục bộc phát từ trên người chúng.
Sau khi thấy quần áo của chúng thì Trần Phong, Đại Thụ lẫn đám người Vương Bảo Nhạc đều giật mình mở to hai mắt.
Quân áo trên người chúng là dạng cổ xưa, khác hẳn với Liên bang, Vương Bảo Nhạc đã từng thấy kiểu dáng này trên người mấy cỗ thi thể trong quê hương Linh Tức nên lúc này lập tức nhận ra, những thi thể này không phải nhân loại ở Trái Đất mà đến từ cổ kiếm đồng xanh!!
Rõ ràng, khi cổ kiếm đồng xanh vừa đâm vào Mặt Trời thì chúng đã theo những mảnh vỡ khác rơi xuống Sao Hỏa, nhưng chẳng biết tại sao lại thi biến như thế!
Mẩy cái dẫu lâu chui ra từ xung quanh cũng vậy, vừa xuất hiện thì lập tức gào rú, giãy giụa chui ra, nhào thẳng đến chỗ đoàn người.
Ba cỗ thi thể nặng sát khí ở cuối lối đi cũng xông tới chỗ mấy người đại thụ và Trần Phong.
Trong lối đi nhất thời trở nên hỗn loạn, tiếng nổ mạnh, tiếng gào thét liên tục vang vọng khắp nơi. Mấy Kết Đan như Đại Thụ và Tràn Phong cũng chẳng quản được nhiêu nữa. Ban đầu thì còn đỡ, nhưng sau đó cuối lối đi lại có hơn mười cỗ thi thể tràn ngập như thế chạy ra tiếp.
Sau cùng lại có một tiểu cự nhân cao chừng mười trượng, tay cầm gậy xương khổng lồ nện bước chạy tới.
Số lượng quá đông, mọi người lập tức phản kích nhưng cuối cùng đành bó tay. Mấy người đại thụ và Trần Phong nhanh chóng lao ra, vừa đánh vừa di chuyển, đồng thời còn quay đầu lại quát to.
“Tản ra hết đi, ai chạy được thì cứ chạy, không thoát ra được thì nghĩ cách giữ mạng! Trần Phong, các ngươi đánh vào trong với ta, bản tọa muốn xem nơi này rốt cuộc giấu thứ quỷ gì đây!”
Đại thụ đanh mặt lại, phải biết là lúc ở Mặt Trăng hắn cũng đè bẹp bao người, bản thân cũng là kẻ kiêu hùng, nếu luận hung tàn thì rất nhiêu hung thú trong biển hung thú đều không bằng hắn. Lúc này, hắn cũng nổi cơn thịnh nộ, sau lưng xuất hiện thân ảnh Đại Thụ hư ảo, lao thẳng tới trước.
Thấy Đại Thụ và mấy người Trần Phong lao thằng vào sâu bên trong lối đi, Vương Bảo Nhạc và những Trúc Cơ xung quanh đều tự động tản ra, có người thì cố gắng chạy thoát, người thì chui vào những khe hở trên vách tường.
Dù những thi thể này đều chui ra từ trong đất nhưng phạm vi của những khe hở kia cũng nhỏ, vừa có thể chống trả, nếu may mắn thì có khi lại trốn thoát.
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng cầm Pháp Binh trên tay, một đao chém đứt hai cỗ thi thể trước mặt, thấy thi thể xung quanh ngày càng nhiêu hơn, những người còn lại thì chạy tứ tán nên hắn cắn răng chém ngang một đao, thân thể nhoáng lên, chui vào trong một khe hở rồi nhanh chóng chạy tới.
Trong lúc hỗn loạn, con lừa nhanh nhẹn tránh thoát, thậm chí còn thử gặm một miếng thịt thối, nhưng ngay sau đó đã nhăn mặt nhè ra, tiếp theo chạy thẳng vào trong khe hở kia cùng Vương Bảo Nhạc.
"filepos0007738799">

Bạn cần đăng nhập để bình luận