Tam Thốn nhân Gian

Chương 355

Chương 355Chương 355
CHẤN NHIẾP THÚ TRIỀU!
Hình ảnh này khiến dân chúng Liên bang đang theo dõi phải giật mình, Vương Bảo Nhạc trong mắt họ lúc này giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, khí thế ngập trời, vô cùng kinh người, khác hẳn với những biểu hiện của hắn trước đó, thậm chí còn khiến người ta không thể nhận ra, đâu mới là Vương Bảo Nhạc thật sự!
Là tên thần kinh giẫm đinh, mặt dày vô sỉ lại hay tự sướng lúc trước hay là người chí khí ngút trời, một người một đao, dù có đối mặt với thú triều khổng Lô vẫn không hề chùn bước này đây?
cảm giác đối lập quá lớn khiến cho dân chúng Liên bang lẫn người trong thành Thực Dân Sao Hỏa đang theo dõi đều chấn động không nhỏ. Tiếng hít mạnh và xôn xao liên tục vang lên.
Vương Bảo Nhạc dùng tốc độ kinh người phóng thẳng vào đàn thú như một lưỡi đao sắc bén, giơ tay chém xuống, tất cả hung thú đang xông tới còn chưa kịp thấy rõ bóng dáng của hắn thì đã bay đầu, tứ chi lìa thân, máu thịt bay đầy trời dưới chiến lực điên cuồng của hắn.
Tiếng gầm thét và rú lên thảm thiết vang vọng mãi không ngừng, chỉ trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi mà quần áo của Vương Bảo Nhạc đã thấm đẫm máu tươi, mùi máu tanh đập vào mặt. Chẳng phải ai cũng có thể chịu nổi mùi tanh này nhưng Vương Bảo Nhạc lại hít sâu một hơi, không hề thấy khó chịu, ngược lại còn sinh ra cảm giác rất khó tả, như thể bình thường hắn đã đè nén bản thân quá nhiều khiến cho sát khí cứ tích lũy lại, lúc này lại nôn nao được giải phóng. Hàn quang trong mắt hắn lại mạnh thêm, thân thể lại tiếp tục phóng tới.
Nơi hắn đi qua, đao quang màu đen lóe lên, tiếng nổ vang vọng, lại có bảy tám con hung thú nhào tới, còn chưa kịp đáp xuống thì đã nổ tung giữa không trung, máu tươi bắn ra đầy trời, Vương Bảo Nhạc như hóa thành một đạo huyết ảnh xuyên thẳng qua đó, mục tiêu của hắn từ đầu chí cuối chỉ có một, mà hướng hắn lao tới lại chính là... một trong hai cái xác cổ đang cách đó chưa tới trăm trượng!
Đầu của cái xác này rất lớn, trên tay mọc ra rất nhiêu miệng phát ra tiếng gào rú như vô số người cùng gầm to, có vẻ khá nóng tính. Nó vừa chạy vừa túm lấy đám hung thú chướng tai gai mắt bên cạnh, mấy cái miệng trên cánh tay đồng thời cắn xé hung thú vô cùng tàn nhẫn.
Nó cũng nhận ra Vương Bảo Nhạc đang tới gần nên nghiêng người lại, khí thế hung tàn bùng lên. Nó chẳng những không lùi lại mà còn gào to xông thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc. Đối với tu sĩ thì khoảng cách trăm trượng không thể tính là xa, mà cả nó lẫn Vương Bảo Nhạc đều tăng tốc, gần như chỉ trong chớp mắt, dân chúng Liên bang đã thấy Vương Bảo Nhạc và xác cổ đó áp sát nhau!
Gần như ngay khi tiếp cận, gió lốc màu đen bốc lên đầy trời, lại có thân ảnh cá sấu màu đen xuất hiện. Dù là hư ảo nhưng nó lại rõ ràng hơn hẳn những lần khác, nó ngửa mặt lên trời gầm lớn như hóa thành một thể với Vương Bảo Nhạc khiến cho người ngoài căn bản không thể thấy rõ bóng dáng của hắn, chỉ có thể thấy con cá sấu màu đen đó mang theo gió lốc đen nhánh 'âm 'âm cuốn tới chỗ xác cổ như nuốt chửng mọi thứ!
Xác ướp này cũng không tầm thường, nó gào to bộc phát chiến lực có thể sánh với Trúc Cơ đại viên mãn. Nó giơ hai tay lên, cánh tay đột nhiên phình to, chỉ trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ to lớn như hai cối xay thịt khổng lồ, mang theo nhục thân chi lực vô cùng kinh người đánh về phía Vương Bảo Nhạc!
Từ xa nhìn lại, toàn bộ chiến trường đều phải sôi trào, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người. Trong lúc vô số người không kịp nhìn và phản ứng, đứng trước hai cái cối xay thịt khổng lồ của cái xác cổ kia, Vương Bảo Nhạc chỉ có hai lựa chọn!
Một là tránh né, sau đó chém thêm một đao! Còn lại... chính là mặc kệ nhục thân chi lực của nó mà chém thẳng một đao!
Nhưng khí thế không thể đứt được, vì từ khi lao ra đến giờ hắn đều đang súc thế nên hắn chắc chắn sẽ chọn cái thứ hai. Sát khí bùng lên, hắn mặc kệ hai cánh tay của cái xác cổ này, miệng gầm nhẹ một tiếng.
“Giết!”
Những lời này vừa ra khỏi miệng đã bị tiếng nổ mạng bao trùm, một đao chém xuống khiến bốn phương rung chuyển, ẩn chứa toàn bộ chiến lực cũng như sức mạnh Thanh Liên Trúc Cơ, nhục thân kinh người của hắn, thậm chí hắn còn dùng tới hai đạo thiên lôi trong người khiến tốc độ của mình tăng nhanh.
Nhìn từ xa, một kích này trông như có sấm sét vờn quanh, dung nhập vào gió lốc màu đen khiến cho nó trở thành một cơn bão điện từ.
Cứ như thế, trong lúc hai cánh tay khổng lồ của xác cổ đánh lên người Vương Bảo Nhạc khiến cho toàn thân của hắn run lên, khí huyết quay cuồng như muốn bị đánh nát ra, nhục thân chi lực cường hãn của hắn cũng lan ra, cố gắng chống chọi lại, sau đó chém ngang một đao lướt qua cổ của cái xác kia không chút do dự. Trong tiếng nổ mạnh vang vọng khắp chiến trường và ánh mắt không dám tin của cái xác cổ nọ, đầu của nó chỉ nháy mắt đã lìa khỏi cổ!!
Sau khi đầu bị chém đứt, dường như thân thể của nó cũng không chịu nổi sức mạnh cuồn cuộn của Pháp Binh nên bị đánh nát hơn phân nửa. Vương Bảo Nhạc thở dồn, trực tiếp đạp lên xác của nó, sau đó nhảy lên, nhắm thẳng vào cái đâu vừa bay lên của nó, sút một cú thật mạnh!
Một cước này đá đầu của nó bay đến ngay cổng khu vực của mình!
Bịch một tiếng, cái đầu kia rơi xuống, còn lăn vài vòng đến trước cửa, hai mắt mở to, sát khí vẫn còn vương lại, đồng thời cũng có thể thấy rõ đôi mắt trống rỗng của nó cùng với thân ảnh của Vương Bảo Nhạc ánh lên bên trong, sau khi nhảy lên thì lập tức nhắm thẳng đến một cái xác còn lại!
Tất cả diễn ra quá nhanh nên dân chúng Liên bang còn chưa kịp tỉnh hồn lại thì Vương Bảo Nhạc đã giết xong một cái xác. Cùng lúc đó, thú triều ở khu vực này cũng trở nên hỗn loạn, có vẻ như đã bị sát khí của Vương Bảo Nhạc uy hiếp nên theo bản năng tránh xa ra.
Sau khi chúng nó tản ra, không cản đường nữa, Vương Bảo Nhạc đẩy nhanh tốc độ, hai chân lóe lên ánh chớp, nhìn từ xa giống như đang bay lên, giẫm trên từng đạo tia chớp, khí thế còn mạnh hơn lúc đâu. Sau khi lướt qua mấy trám trượng thì tung người nhảy lên, hét lớn một tiếng, siết chặt trường đao trong tay chém mạnh về phía cái xác cổ đang gào rú nhưng lại ra vẻ sợ hãi và liên tục lùi lại kia!
“Chết đi!”
Vương Bảo Nhạc gầm to, Thanh Liên Trúc Cơ chẳng những cho hắn nhục thân chi lực hơn hẳn người thường mà còn cho hắn khả năng khôi phục vô cùng kinh người khiến Vương Bảo Nhạc chẳng những có thể thừa nhận đòn tấn công của xác cổ, lại có thể khôi phục hơn phân nửa thương thế chỉ trong mấy hơi thở. Điêu này càng làm cho niêm tin của hắn thêm vững chắc.
Hắn phóng lên trời, xác cổ bên kia cũng giật mình hoảng sợ, kết quả của một đao này chém xuống chẳng cần phải đoán nữa. Đao của Vương Bảo Nhạc chém xuống, xác cổ thứ hai này trực tiếp bị chém làm đôi, 'âm 'âm ngã xuống.
Sau khi nó ngã xuống thì Vương Bảo Nhạc cũng đáp xuống, đạp lên thi thể của nó, tay phải cầm đao quét ngang qua người nó, tay phải cầm đao rũ xuống, mũi đao chĩa thẳng xuống đất. Đàn hung thú xung quanh thấy hai thủ lĩnh đều bị giết nên trong lòng hoảng sợ tột cùng, hốt hoảng tản ra xung quanh, không dám tiếp cận. Dân chúng Liên bang lại thấy chẳng có con hung thú nào dám tới gàn khu vực mấy trám trượng xung quanh Vương Bảo Nhạc!
Ai nấy đều liên tục hít sâu vài hơi, giật mình khó mà bình tĩnh nổi.
“Hắn... Không phải là hắn bị đoạt xác rồi đấy chứ?”
Đây là Vương Bảo Nhạc ư?:
Trong lúc vô số người khiếp sợ, sau một hồi yên tĩnh thì Đạo viện Phiêu Miễu lại bùng nổ tiếng hoan hô mãnh liệt, Liễu Đạo Bân kích động không thôi, vô số học sinh cũng hưng phấn theo.
Đồng thời, Tông chủ Phiêu Miễu và những đại trưởng lão khác đều phải kinh ngạc nhìn hắn, sau đó đều gật đầu tán thưởng, biết rõ Vương Bảo Nhạc đã chính thức trưởng thành sau trận chiến này. Tuy sự kiện Mặt Trăng Vương Bảo Nhạc ra tay còn hung tàn hơn nhưng chẳng mấy ai nhìn thấy, chủ yếu chỉ là nghe nói, không chân thực và rung động bàng tận mắt nhìn thấy như bây giờ!
“Trúc Cơ trung kỳ lại giết chết hai hung thi Trúc Cơ đại viên mãn, chiến lực cỡ này... tất cả Trúc Cơ trong Liên bang có ai làm được chứ!”
Tông chủ Phiêu Miễu cười lớn đây sảng khoái, trong lòng cũng thấy vô cùng hả dạ. Ông không thể phản kháng quyết định chọn ủng hộ Lý Di mà bỏ Vương Bảo Nhạc của Đạo viện Bạch Lộc nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn, chẳng qua vì ngại đại cục nên không tiện thể hiện mà thôi.
Nay thấy Vương Bảo Nhạc của đạo viện nhà mình khí thế như vậy thì ông lại thấy vô cùng hãnh diện, cũng tin tưởng vào khả năng chiến thắng của hắn hơn.
"filepos0008104265">

Bạn cần đăng nhập để bình luận