Tam Thốn nhân Gian

Chương 364

Chương 364Chương 364
VÁCH TƯỜNG THẦN BINH
Trong lúc muôn người dõi theo, việc Khu trưởng tân khu được xác định cũng khiến truyền thông toàn Liên bang bùng nổ. Dù lúc khảo hạch diễn ra thì họ đã đưa tin không ít nhưng nay lại ra sức tuyên truyền, giúp khá nhiều dân chúng không xem livestream đều biết đến tên của Vương Bảo Nhạc!
Trong thành Phượng Hoàng, cha mẹ của Vương Bảo Nhạc đều không theo dõi nhưng ngay khi khảo hạch kết thúc thì nhẫn truyền âm của cả hai đã bị gọi đến phát nổ.
Thành chủ thành Phượng Hoàng còn tự mình đến thăm hỏi. Thái độ của ông lúc trước vốn đã rất tốt rồi nhưng nay lại thay đổi hẳn, mặc dù chưa đến mức nịnh nọt nhưng vừa hỏi han ân cần lại có phần câu nệ trước mặt cha mẹ của Vương Bảo Nhạc bởi vì bây giờ đã khác xưa. Vương Bảo Nhạc có tu vi đủ để áp đảo ông, mà tước vị của hắn cũng ngang hàng với sếp của sếp mình. Thậm chí, nếu không phải ông là Thành chủ thành Phượng Hoàng thì e là chẳng có tư cách đến bái phỏng rồi.
Ông lại hiểu rõ chức vụ lẫn quyền lực của Khu trưởng tân khu Sao Hỏa này, có thể nói, đây chính là chức vụ đứng đầu trong chính tứ tước toàn Liên bang!
Ban đầu cha mẹ của Vương Bảo Nhạc cũng bị dọa ngơ ngác, sau khi biết rõ nguyên nhân, mặc dù họ cũng rất mừng rỡ nhưng phần nhiêu lại là lo lắng. Tuy nhiên, cả hai cũng hiểu, kể từ khi Vương Bảo Nhạc đậu vào Đạo viện Phiêu Miễu thì hắn đã có con đường riêng của mình.
Mặc dù hai ông bà cũng rất lo lắng nhưng chỉ có thể giấu ở trong lòng, không muốn Vương Bảo Nhạc lo lắng cho họ. Đồng thời, theo thân phận lẫn địa vị của Vương Bảo Nhạc được đề cao, đội khảo cổ của cha hắn lập tức quyết định bổ nhiệm cha của Vương Bảo Nhạc trở thành lãnh đạo chính của đội khảo cổ.
Đồng thời, mẹ của Vương Bảo Nhạc cũng được Thành chủ hạ lệnh chuyển đến bộ ngành khác, làm việc cũng nhẹ nhàng hơn, lại có quyền to, nếu có vấn đề gì cũng không cẫn bà phải giải quyết.
Sau khi bình tĩnh lại, cha mẹ của Vương Bảo Nhạc lại ngồi xuống bàn bạc với nhau.
“Thằng nhóc này không thể như thế mãi được. Lần sau nó mà về thì tôi phải bắt nó đi xem mặt mới được!”
“Đúng rồi, tôi thấy con gái nhà lão Hoàng cũng được đấy! ông ấy cũng nhắc khéo với tôi mãi.”
Thế là hai người hạ quyết định với nhau.
Đồng thời, lúc lệnh nhậm chức được tuyên bố thì toàn bộ Đạo viện Phiêu Miễu lại phát ra tiếng hoan hô cực lớn. Đối với đảo Hạ viện mà nói thì Vương Bảo Nhạc chính là một truyền kỳ, cũng là mục tiêu phấn đấu mà ai cũng sùng bái. Đến nay, các lão sư trong đảo Hạ viện thường hay lấy mấy câu chuyện của Vương Bảo Nhạc ra để khuyến khích các học sinh.
Mặc dù phản ứng của đảo Thượng viện không khoa trương bằng nhưng tiếng hoan hô nhiệt liệt vẫn vang lên không ngừng. Dù sao thì lần này mọi người đều bất mãn không phục, dựa vào cái gì bốn đạo viện phải ủng hộ Lý Di mà không chọn Vương Bảo Nhạc kia chứ.
Luận tu vi, chiến lực, công lao, có cái nào mà Vương Bảo Nhạc không hơn hằn Lý Di, nhưng Đạo viện Phiêu Miễu chỉ có một phiếu, không thể xoay chuyển tình thế, cuối cùng đành phải theo ba đạo viện còn lại ủng hộ Lý Di.
Nhưng lần này Vương Bảo Nhạc lại nghịch tập, một người một lửa đè bẹp tất cả các ứng cử viên khác, thành công trở thành Khu trưởng tân khu, việc này khiến cho học sinh trong Đạo viện Phiêu Miễu cảm thấy hãnh diện lây, cả Tông chủ Phiêu Miễu cũng hả dạ vô cùng. Đến cả Thái thượng Trưởng lão ít màng thế sự cũng phải mỉm cười hài lòng.
Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng nhắn tin chúc mừng Vương Bảo Nhạc. Triệu Nhã Mộng còn nói với Vương Bảo Nhạc, nếu hắn gặp khó khăn gì thì cứ việc nói ra, mọi người có thể cùng nhau nghĩ cách vậy. Ví như lân khảo hạch này vậy, nếu như Vương Bảo Nhạc cần thì cô và Trác Nhất Phàm cũng có thể nghĩ cách giúp đỡ.
Vương Bảo Nhạc cảm động không nói nên lời, cũng chẳng nghĩ gì nhiêu. Trên đường quay về thành, hắn liên tục trả lời truyền âm, đồng thời cũng nhận được truyền âm của Liễu Đạo Bân.
Liễu Đạo Bân ban dẫu vô cùng kích động nhưng nghĩ đến chuyện đánh cược của mình thì ngẩn ra, sau khi tính toán thử, mặc dù hắn vẫn lời không ít tiền nhưng lại thấy tiếc của xanh ruột, thầm nghĩ nếu như mình đặt hết cho Vương Bảo Nhạc thì lần này xem như phát tài rồi...
Trong quá trình truyền âm và trả lời liên tục này, khí cầu mà Vương Bảo Nhạc đang ngồi cũng quay về thành Sao Hỏa, chẳng biết có phải do Vực chủ cố ý hay không mà chẳng cho hắn được hưởng đãi ngộ truyền tống về thành nên hắn chỉ có thể ngồi khí cầu mà thôi.
Nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình không phải kẻ hẹp hòi nên cũng tha thứ cho hành vi “sơ sót” này của Vực chủ.
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng rồi bước xuống khí cầu, quay về Học viện Đạo Lam. Vừa bước vào thì hắn đã cảm nhận được sự nhiệt tình của các học tử, trong lòng thầm đắc ý nên nói vài câu, sau đó lại hàn huyên với mấy người Lâm Thiên Hạo một lúc, lúc này mới dẫn theo con lừa quay về phòng.
Hắn biết, nếu như đã được bổ nhiệm thì sắp tới mình sẽ chờ Vực chủ Sao Hỏa triệu kiến nên đã bắt tay vào việc chuẩn bị chuyện kiến tạo tân khu Sao Hỏa.
Trên đường quay về hắn cũng nhận được truyền âm của Vực chủ Sao Hỏa, cán dặn hắn phải nhanh chóng bàn giao công việc hiện tại lại, giao luôn cả việc chọn luôn cả ứng cử viên cho chức Viện trưởng của Học viện Đạo Lam tiếp theo cho hắn.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc đã chọn được người cho chức viện trưởng nhiệm kỳ sau rồi. Người này đương nhiên chính là Lâm Thiên Hạo.
Mặc dù Lâm Thiên Hạo rất thích hợp nhưng Vương Bảo Nhạc hoàn toàn có thể sắp xếp chức vị này cho các đàn em của Đạo viện Phiêu Miễu khiến Đạo viện Phiêu Miễu nắm vững Học viện Đạo Lam đang trên đà phát triển của Sao Hỏa, nhưng làm thế thì không được hay cho lắm, đồng thời cũng khiến Vương Bảo Nhạc bị người khác bất mãn nên hắn lập tức chọn Lâm Thiên Hạo.
Đây xem như hắn đang báo đáp Lâm Hữu đã giúp mình trong quá trình cạnh tranh thành ứng cử viên, đồng thời cũng do giao tình và khả năng phối hợp án ý của hắn và Lâm Thiên Hạo gân đây.
Sau khi nghỉ ngơi và khôi phục thì Vương Bảo Nhạc gọi Lâm Thiên Hạo đến để nói chuyện này. Khi rời khỏi, trong mắt Lâm Thiên Hạo đầy vẻ kích động, mặt mày đỏ rực lên vô cùng hưng phấn, cũng thầm cảm kích và cảm khái những gì cha mình nói quả nhiên không sai!
Thật ra, lần này Lâm Thiên Hạo cũng có tư cách đi tranh giành vị trí ứng cử viên lần này, nhưng sau khi Lâm Hữu cân nhắc kĩ càng xong thì bảo hắn đừng tranh. Hơn nữa còn nói với hắn, Vương Bảo Nhạc là người tri ân đồ báo, nếu con không đi tranh, một khi hắn thành công trở thành Khu trưởng thì nhất định sẽ không quên sự giúp đỡ của Lâm gia chúng ta.
Tuy rằng khả năng Vương Bảo Nhạc thất bại cũng rất cao nhưng dù có thất bại cũng sẽ nhớ chỗ tốt của Lâm gia...
Nhưng nếu Lâm Thiên Hạo đi tranh... Nếu thắng thì thôi, một khi thua thì chỉ có thể cuốn gói khỏi Đạo Lam.
Có thể nói, trong lòng Lâm Hữu đã có suy tính rõ ràng, dùng đến chỉ trong một suy nghĩ. Sau khi Lâm Thiên Hạo rời khỏi, Vương Bảo Nhạc cũng lập tức nghiêm mặt lại ngồi trong văn phòng, mở thẻ truyền âm ra, nơi này có một phẫn tài liệu tuyệt mật mà Vực chủ Sao Hỏa đã cho hắn!!
Phần tài liệu tuyệt mật này cần người có chức vị ít nhất là tòng tam tước mới được xem, Vương Bảo Nhạc vốn vẫn chưa đủ, nhưng nay hắn đã là Khu trưởng tân khu, thân phận địa vị đã khác hẳn nên hắn mới được đặc cách xem phần tài liệu này.
Tài liệu này nói về hang thần binh cùng với việc tại sao phải xây dựng thành trì và tạo ra tân khu ở đó. Hang thần binh là do Khổng Đạo phát hiện ra từ mấy năm trước, sau đó lại báo cáo với Sao Hỏa. Trước khi hắn phát hiện ra thì đến cả trận pháp Sao Hỏa cũng khó mà nhận ra được.
Sau khi Khổng Đạo báo cáo lên, dẫn đến Liên bang cực kì xem trọng, Vực chủ Sao Hỏa cũng tự mình xem xét nhiêu lần, cuối cùng hợp sức với cường giả của khắp Liên bang để tiến hành đợt khi thác bí mật đầu tiên.
Lần khai thác này khiến họ biết rõ đây là một cái hang cực sâu xuyên thằng vào lòng đất, dù dùng nhân lực, thần thông hoặc khoa học kỹ thuật cũng khó mà điều tra được độ sâu cụ thể của nó.
Lãn đó, cường giả Liên bang cũng không thể tiến vào nơi sâu nhất, sau khi đối kháng với vô số thú triều thì họ lại bị ngăn lại bởi một bức tường! Bức tường này về sau được gọi là tường thần binh!
Vách tường này vô cùng lạnh lẽo, mọi người liên thủ cũng khó mà đánh thủng được nó, trừ khi Tổng thống Liên bang cầm thần binh trong tay, nhưng họ cũng cảm nhận được trong bức tường này cũng tràn ngập sức mạnh thần binh, nếu như cưỡng chế đánh vỡ thì nhất định sẽ rơi vào cục diện thần binh đõi kháng với nhau.
Nếu vậy thì sẽ khiến Sao Hỏa sinh ra biến hóa cực lớn, thậm chí là vỡ nát cũng không chừng, một khi bùng nổ thì sẽ tạo thành thương vong nặng nề, dù Tổng thống Liên bang có thẫn binh trong tay cũng sẽ bị phản chấn, thần binh thì hẳn là không sao nhưng hẳn lại có nguy cơ bị đánh thành tro bụi.
Liên bang không thể gánh nổi cái giá này, Vực chủ Sao Hỏa cũng không chấp nhận được nên mới phải dừng lại...
"filepos0008267387">

Bạn cần đăng nhập để bình luận