Tam Thốn nhân Gian

Chương 404

Chương 404Chương 404
ĐOẠN PHIM ĐEN
KÍT
LÚC này, ở tân thành Sao Hỏa, Vương Bảo Nhạc căng thẳng chú ý đến sự kiện Trác gia, vừa nhận được truyền âm của Khổng Đạo thì lập tức hiểu rõ nhân quả trong chuyện này, cũng biết Trần Mộc mới là chủ mun thật sự!
“Trân Mộc, ngươi đúng là ngày càng to gan mà!!”
Hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên. Lúc trước, hắn căn bản chỉ là gai mắt Trần Mộc nên mới bài xích hắn ta theo bản năng chứ chưa tới mức căm thù gì nên sau khi dằn mặt đối phương một phen thì hắn cũng chằng truy cứu nữa.
Nhưng nay cảm giác của hắn đối với Tràn Mộc đã thay đổi, dám động tới bạn của
Vương Bảo Nhạc hắn chẳng khác nào biến thành một cái gai trong lòng hắn. Chỉ cần thấy Trần Mộc là hắn lại nghĩ tới chuyện này nên cách giải quyết tốt nhất chính là đá hắn ta ra khỏi Sao Hỏa!
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng im lặng trước việc Trác Nhất Phàm nhờ Khổng Đạo gửi tin, bảo rằng mình sẽ đến Mặt Tráng lịch lãm, sau đó hắn lại thở dài một hơi. Mặc dù Vương Bảo Nhạc không biết Trác Nhất Phàm đã trải qua chuyện gì ở Trác gia nhưng chắc chắn nó đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với Trác Nhất Phàm. Hắn tôn trọng quyết định của Trác Nhất Phàm, dù sao thì trong kỷ Linh Nguyên này, mặc dù Trái Đất vẫn còn trật tự và quy tắc nhưng Vương Bảo Nhạc đi tới chính tam tước cũng ngày càng cảm nhận được rõ là cả Liên bang đều hướng tới pháp tắc cường giả vi tôn*.
(*) cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua.
cường giả này một mặt ám chỉ là địa vị mạnh, mặt khác là tu vi cao thâm, cả hai
hỗ trợ cho nhau, thiếu một thứ cũng không được, đồng thời bình thường đều là cái sau có thì cái trước cũng sẽ táng theo.
Kẻ mạnh làm vua, mạnh được yếu thua mới là thật sự pháp tắc mãi mãi không thay đổi của tu chân giới!
“Cuối cùng vẫn là tu vi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Mặt Trăng, hồi lâu sau mới thu hồi ánh mắt để liếc về phía khu tự trị của Trần Mộc. Vương Bảo Nhạc từ từ nheo mắt lại, trong mắt lóe lên u quang, giống như có Minh Khí mà người bình thường không thể phát hiện lượn lờ trong mắt hắn.
Lúc Vương Bảo Nhạc nhìn về phía khu tự trị của Trần Mộc, có lẽ là trùng hợp, đúng lúc Trần Mộc cũng ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía văn phòng của Vương Bảo Nhạc. Trong mắt của hắn chứa đầy tơ máu, thậm chí toàn thân thoạt nhìn vô cùng dữ tợn và điên cuồng.
“Vương Bảo Nhạc!!”
Trần Mộc gầm lên một tiếng, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà bóp nát thẻ ngọc trong tay.
Thẻ ngọc này chính là thứ Trác Nhất Tiên gửi tới sau khi hắn phái người đưa Trác Nhất Phàm qua. Giống như để chứng minh mình không lưu bản sao nên Trác Nhất Tiên mới đưa thẻ ngọc gốc sang cho Tràn Mộc.
Thẻ ngọc này chứa đoạn phim do Bộ Vực kỷ thu được ở động phủ của tên tà tu bị theo dõi lúc trước, sau này bị Trác Nhất Tiên lấy đi, đưa về gia tộc để phục hồi, dựa vào thủ đoạn của Trác gia, mặc dù không thể phục hồi toàn bộ như lúc chưa bị xóa nhưng vẫn có thể phục hồi được bảy tám phân.
Sau khi lấy được đoạn phim này thì Trần Mộc lập tức mở ra xem, vừa xem xong thì hẳn lại muốn bùng nổ. Đoạn đàu khá rõ ràng nên Trần Mộc nín thở theo dõi, thấy được gương mặt to như cái mâm của
Vương Bảo Nhạc và vẻ mặt bình tĩnh như không của Lý Uyển Nhi xuất hiện, cũng để ý thấy nơi họ đang ở là một gian mật thất.
Điêu này vốn đã khiến hắn khó chịu rồi, tuy nhiên, sau đó màn hình lại đen thui. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng hắn vẫn có thể nghe được giọng của Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi!
“Vương Bảo Nhạc, ngươi cởi đồ ra đi.”
Vừa nghe đến đây thì trán Trần Mộc đã nổi gân xanh như muốn phát điên lên, hắn đương nhiên nghe ra đây là giọng của Lý Uyển Nhi.
“Tiện nhân, ả lại còn chủ động nữa!!”
Trần Mộc cố nén xúc động muốn bóp nát thẻ ngọc, cắn răng nghe tiếp, chẳng bao lâu sau hắn lại nghe Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi nói tiếp.
"Lý Uyển Nhi, chác là sẽ có người tới cứu chúng ta thôi, cô... cô đừng nghĩ quẩn, chúng ta còn chưa tới lúc phát cuồng trước khi chết đâu."
"Rồi sao nữa? Cô làm hay ta làm? Tu vi của ta không cao như cô, không thấy gì cả, cô ở đâu thế?"
Hai câu này cũng xem như bình thường, mặc dù vậy vẫn khiến hai mắt hán vằn lên đầy tơ máu, nhưng câu tiếp theo mới khiến hắn tức giận gầm to.
Cụ thể là...
"Bây giờ, ngươi có thể phủ quần áo lên người chúng ta rồi đấy!"
Những lời này không thể nghĩ xa, nếu nghĩ sâu xa hơn thì sẽ liên tưởng tới cảnh cả hai đang khỏa thân. Hai chữ chúng ta kia chứng tỏ cả hai đang ôm nhau... điêu này khiến cho Trần Mộc điên cuồng quát tháo, nhưng đả kích lớn nhất lại là câu nói tiếp theo.
"Nếu như ngươi không muốn lúc được cứu xong nhưng trên người lại thiếu vài bộ phận dư thừa thì cứ tiếp tục đi!"
Nghe xong những lời này thì toàn thân
Trân Mộc run lên, đâu óc nhanh chóng xuất hiện cảnh tượng Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi trần truồng ôm chặt lấy nhau, Vương Bảo Nhạc lại còn làm mấy động tác càn rỡ nhưng Lý Uyển Nhi chỉ từ chối một câu cho có lệ như thế.
Nếu chỉ như thế thì thôi... nhưng nội dung bên trong thẻ ngọc đến đây thì đứt đoạn. Hàng phục chế thì khó mà được hoàn mỹ như lúc đàu, chỉ có thể phục chế được đến đây, còn chuyện tiếp theo, trừ Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi ra thì không ai biết được.
Điêu này vẫn khiến Trần Mộc cảm thấy như phát điên tới nơi, hồi lâu sau hắn mới làm bản thân tỉnh táo lại được, trong mắt đầy vẻ âm tàn.
Mặc dù hắn hiểu rõ đoạn phim này xảy ra trước khi mình có hôn ước với Lý Uyển Nhi, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được. Đồng thời, tuy hiểu rằng mục đích ban đầu của họ là sưởi ấm, thậm chí, nếu không làm vậy thì e là sẽ nguy hiểm đến
tính mạng nhưng hắn lại thấy thà Lý Uyển Nhi chết đi cho rồi, chết thì xem như không có chuyện gì nữa.
Điêu hắn quan tâm không phải sống chết của Lý Uyển Nhi mà là sự sỉ nhục do chuyện này mang tới cho mình!
“Con tiện nhân Lý Uyển Nhi kia, sau này ta sẽ nghĩ cách hành hạ ngươi sau. Chẳng phải ngươi sợ chết à? Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! cả tên Vương Bảo Nhạc kia nữa... đôi gian phu dâm phụ các ngươi cứ chờ đó cho ta. Mặc dù bây giờ ta không thể làm gì ngươi nhưng vẫn có thể động vào người bên cạnh ngươi, Trác Nhất Phàm chỉ là kẻ đầu tiên, phàm là người có quan hệ với ngươi thì ta đều sẽ xử lý!”
Trần Mộc cắn chặt răng nhìn chằm chầm vào nơi ở của Vương Bảo Nhạc, cách vô số kiến trúc và khoảng cách cực xa nhưng ánh mắt của cả hai giống như giao nhau.
Cùng lúc đó, người cảm thấy buồn bực còn có Lý Uyển Nhi. Mặc dù cô không ưa gì Tràn Mộc nhưng hôn ước đã định, cô thân
bất do kỷ, đồng thời cũng thấy đau đầu về việc của Vương Bảo Nhạc. Vì sự kiện phong tỏa lần trước mà quan hệ của cô và Vương Bảo Nhạc đã vô cùng căng thẳng, dù sao thì cô cũng lên tiếng uy hiếp hắn.
Quan hệ rắc rối và phức tạp này lan ra khắp tân thành, Vương Bảo Nhạc thu hồi ánh mắt, sau khi suy nghĩ một phen thì lập tức truyền âm cho Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu. Hắn không thể không chuẩn bị đề phòng nên phải mượn sức bốn đạo viện bảo vệ người nhà của mình.
Với thân phận và tầm quan trọng của Vương Bảo Nhạc đối với bốn đạo viện, bọn họ đương nhiên phải đảm bảo an toàn của người nhà hắn. Thật ra, Vương Bảo Nhạc vốn còn muốn đón cha mẹ đến Sao Hỏa, nhưng nơi này cũng không an toàn gì, hoàn cảnh lại xa lạ đối với cha mẹ hắn nên sau khi nghĩ kỹ, hắn vẫn quyết định bỏ ý định này.
Cùng lúc đó, chuyện của Trác Nhất Phàm cũng khiến Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu
phải im lặng tự cảnh tỉnh bản thân, ông nhìn ra được mặt cường thế của Vương Bảo Nhạc, cũng nhận ra khuyết điểm tính cách của mình. Làm người đứng đầu một tông, trong lòng Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu vẫn có tâm huyết ngút trời, ông tự hứa với bản thân sẽ không cho phép chuyện như thế xảy ra Lân nữa, Đạo viện Phiêu Miễu cũng nên tìm cơ hội để thể hiện sự tồn tại của mình mới được.
Sau khi chuyện Trác Nhất Phàm tạm kết thúc và bước vào giai đoạn đề phòng bất trắc, Vương Bảo Nhạc cũng nhớ kỹ chuyện phải xử lý Trần Mộc, nhưng hán hiểu rõ chuyện này phải xử lý theo nguyên tắc Liên bang, không thể sốt ruột được.
Hắn cũng biết, sở dĩ phải như thế là do tu vi của mình không đủ, nếu như mình là Kết Đan cảnh thì tất cả mọi chuyện sẽ khác hẳn.
“Tu luyện!!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, quay về chỗ của mình bát đầu tu hành. Hắn cảm
giác được mình đã sắp sửa đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, tiến vào đại viên mãn rồi.
Cùng lúc đó, trong vũ trụ bao la ở bên ngoài hệ Mặt Trời, có một cỗ quan tài đang ầm ầm lao tới. Thoạt nhìn, nó như đang bay giữa vũ trụ, nhưng xung quanh lại có không gian vặn vẹo tựa như đang bay giữa thời không, có lẽ khi đến Trái Đất thì đã là trăm nghìn nám sau, cũng có khi lại là trám nghìn nám trước!
Ở một bên khác của vũ trụ, cách hệ Mặt Trời không xa lắm, cùng một thời không với Trái Đất có một con sứa màu đen đang bơi vô định. Với phương hướng hiện tại của nó, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì dường như sẽ bơi ngang qua hệ Mặt Trời.
"filepos0009054586">

Bạn cần đăng nhập để bình luận