Tam Thốn nhân Gian

Chương 417

Chương 417Chương 417
CHỮA THƯƠNG
Mưc độ nồng đậm của minh khí trong cơ thể Lý Uyển Nhi khiến Vương Bảo Nhạc vừa hấp thu vừa giật mình bởi vì nó quá mức dày đặc. Có thể nói, nếu như xử lý muộn thêm chút nữa thì Lý Uyển Nhi đã biến thành một cái xác rồi!
Nói cái xác cũng không đúng lắm, lý ra phải nói là hoạt tử nhân, thậm chí rất có thể sẽ bị người ta điều khiển, không thể nào nghịch chuyển được!
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc đanh mặt, vô cùng ngưng trọng. Hắn không chỉ muốn cứu Lý Uyển Nhi mà còn muốn biết rốt cuộc Lý Uyển Nhi đã gặp phải chuyện gì, đồng thời hắn cũng muốn biết đây là trường hợp đặc biệt hay còn trường hợp tương tự nào khác nữa... Liệu đây có phải kế hoạch tiếp theo của kẻ chủ mưu kia hay không?
Có thể nói, sóng này vừa lặn thì sóng sau đã ập tới. Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, vận chuyển phệ chủng nhanh hơn, nhưng do minh khí trong cơ thể Lý Uyển Nhi đã nồng đậm đến mức gần như đặc sệt, quan trọng hơn hết là thân thể của cô đã suy yếu quá mức, không thể chống chọi nổi quá trình hấp thu của phệ chủng trong thời gian dài nên khó mà khiến nó khôi phục lại trong thời gian ngắn. Hiện tại, chỉ có thể hấp thu một lúc thì ngừng lại lấy sức, sau đó lại tiếp tục, kéo dài liên tục mẩy ngày như thế mới có thể xóa đi tai họa ngầm và bù đắp hao tổn cán cơ của cô.
Mặc dù không thể một lần giải trừ tận gốc nhưng giúp cô tỉnh lại, khôi phục thần trí thì vẫn được nên sau khi Vương Bảo Nhạc liên tục hấp thu và chữa thương, chừng một nén nhang thì thân thể Lý Uyển Nhi chợt nhúc nhích, lông mi run rẩy, từ từ mở mắt ra.
Ngay khi vừa mở mắt ra thì cô lập tức nhìn thấy Vương Bảo Nhạc bởi vì khoảng cách của hai người lúc này quá gần, mà Vương Bảo Nhạc lại đang sốt ruột chữa thương cho cô nên không nghĩ gì nhiêu, cơ hồ đặt Lý Uyển Nhi nằm trên đùi mình.
Vừa mở mắt ra, thấy rõ tư thế thân mật giữa mình và Vương Bảo Nhạc thì Lý Uyển Nhi im lặng một lúc, bình tĩnh nhích người ngồi dậy, sau đó lùi ra sau một chút, biến thành ngồi đối diện với Vương Bảo Nhạc, mãi đến lúc này thì trong mắt cô mới ánh lên vẻ phức tạp.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Bảo Nhạc nhìn Lý Uyển Nhi một cái, cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện khác, chỉ trầm giọng hỏi ngay.
Lý Uyển Nhi rủ mắt xuống một lúc như suy nghĩ gì đó, tiếp theo lại kiểm tra thân thể của mình rồi nói nguyên do ra.
“Lúc trước vì nghiệm chứng Trường Sinh công nên ta đã tự tu luyện một thời gian ngắn, mặc dù đã nhanh chóng dừng lại nhưng không biết tại sao tốc độ tu luyện công pháp này của ta lại như thế...”
“Ta chỉ mới tu luyện có hai ngày thì đã lên được một tầng khác...”
Lý Uyển Nhi nhíu mày, cô thật sự không hiểu tại sao lại thế.
“Tầng khác?”
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra.
Hắn không tu Trường Sinh công, chỉ nghiên cứu sơ khẩu quyết của nó nên điểm này hắn không hiểu rõ ràng và cụ thể như người đã tự mình thể nghiệm như Lý Uyển Nhi.
“Trường Sinh công này chỉ lưu truýên một phần mà thôi. Nếu như tu luyện tới cực hạn thì có thể tự động đột phá tới phần thứ hai, nhưng công pháp của phàn thứ hai này lại không có.”
“Đồng thời, một khi tu luyện tới phần thứ hai thì tất cả khí tức đều sẽ nội liễm*, không có bất kỳ điểm dị thường nào...”
(*) Nội liễm: Ẩn mình, thu mình.
Lý Uyển Nhi giải thích rõ.
Nghe cô nói vậy, Vương Bảo Nhạc lại nhíu mày lần nữa.
“Tại sao cô không nói sớm một chút, cô có biết là nếu lúc nãy ta cứu muộn một chút thì bây giờ, có lẽ... Cô đã không còn là chính mình nữa rồi!”
Lý Uyển Nhi im lặng không đáp.
Vương Bảo Nhạc nhìn Lý Uyển Nhi quật cường như thế, cuối cùng đành phải thở dài. Dù đối phương không nói gì nhưng hắn cũng hiểu rõ nguyên nhân, đương nhiên là do quan hệ của bọn họ hiện nay khá căng thẳng và xa cách, thậm chí còn có thể xem như đối thủ. Với tính cách của Lý Uyển Nhi thì sao có thể nhờ mình giúp đỡ được, chắc là cô ấy muốn tự mình hóa giải.
Thật ra, đúng như Vương Bảo Nhạc đoán, Lý Uyển Nhi vốn không muốn nhờ Vương Bảo Nhạc giúp đỡ. Cô muốn dùng tu vi của mình áp chế, ngoài ra còn mượn cả pháp khí mà Vương Bảo Nhạc đã luyện chế để âm thầm tự xua tan tà khí.
Nhưng thử suốt mấy ngày, cuối cùng chẳng những thất bại mà tình huống còn nghiêm trọng hơn, nhất là tối hôm nay, trong lúc cô đang thử xua tan tà khí thì lại cảm giác được một cỗ triệu hoán!
Cỗ triệu hoán kia khiến cô như mất đi quyền khống chế thân thể nhưng nhờ có ý chí kinh người nên cô miễn cưỡng giành lại quyền khống chế, cuối cùng phát hiện mình giống như một cái vỏ chứa đẫy acid, nó không ngừng ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cô, khiến cô trở nên suy yếu. Lúc này, cô cũng tự biết là mình không thể nào hóa giải được, trong lúc nguy cấp, đành phải đến tìm Vương Bảo Nhạc xin giúp đỡ.
Đối với người thích tự lập như cô thì đây là một chuyện vô cùng khó khán, cô lại không biết phải mở miệng thế nào với Vương Bảo Nhạc nên chỉ có thể im lặng. Tuy vậy, cô cũng biết chừng mực, sau khi im lặng một lúc thì đột nhiên mở miệng.
“Trước khi hôn mê, ta có cảm nhận được một cỗ triệu hoán. Nhân lúc còn tỉnh táo, ta đã phái người đi tới nơi triệu hoán nhưng chỉ có phương hướng đại khái, không biết có tìm được tới cán nguyên hay không.”
“Chuyện này cô không cần phải lo nữa, chú ý đến bản thân mình đi đã.”
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lập tức lấy nhẫn truyền âm ra sắp xếp, cuối cùng mới nhìn Lý Uyển Nhi.
“Thương thế của cô rất nặng, không thể chữa khỏi trong vòng một ngày được, chắc cần cỡ nửa tháng, bây giờ chúng ta tiếp tục thôi.”
Cảm ơn!
Lý Uyển Nhi cúi đàu xuống, thỏ thẻ đáp.
Bọn họ lại tiếp tục quá trình chữa thương, lúc trước Lý Uyển Nhi hôn mê bất tỉnh nên không có cảm giác gì nhiêu, nhưng nay lại vô cùng tỉnh táo, cũng khiến mặt cô ửng đỏ, thân thể run nhẹ lên. Vương Bảo Nhạc cũng không khỏi sinh ra cảm giác khác thường.
Bởi vì minh khí không chỉ ẩn chứa trong cơ thể Lý Uyển Nhi mà còn hòa vào huyết nhục toàn thân, thậm chí đã sắp hòa làm một thể. Cho nên, Vương Bảo Nhạc vì muốn gia tăng hiệu quả chữa thương mà phải chạm vào khắp người Lý Uyển Nhi, sau đó dùng phệ chủng hút hết minh khí trong huyết nhục ra...
Tuy cách một lớp quần áo nhưng dần dần, tiếng thở hổn hển của Lý Uyển Nhi lại vang lên trong mật thất tương đối yên tĩnh, trống ngực của Vương Bảo Nhạc cũng dồn dập hơn, chợt nhớ tới cảnh hai người sưởi ấm cho nhau trong mật thất của tà tu lúc trước.
Tình hình bây giờ còn kích thích hơn cả lúc trước, dù sao thì trong mật thất tà tu tối đen như mực, nhưng trong mật thất của Vương Bảo Nhạc lúc này thì lại đèn đuốc sáng trưng...
Thấy Lý Uyển Nhi nhắm mắt, cảm giác được thân thể của cô run rẩy, Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, tim lại đập rộn lên, trong lòng nhịn không được mà sinh ra mấy suy nghĩ bậy bạ...
Hình như Lý Uyển Nhi cũng phát giác, cô chợt mở mắt ra, cắn chặt môi, nhìn chằm chàm vào Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi...”
“Ồn ào quá, đang chữa thương, đừng có nói nhiêu!”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, vỗ mạnh lên mông Lý Uyển Nhi một cái, cảm giác co giãn căng mẩy, đồng thời hán lại nhíu mày một cái.
Bị Vương Bảo Nhạc vừa vỗ mông vừa quát như thế, Lý Uyển Nhi vốn định cảnh cáo hắn đừng có thừa dịp sờ mó mình cũng phải giật mình, cô chần chừ một lúc, Vương Bảo Nhạc đành phải thở dài, phất tay tắt đèn trong mật thất.
“Mong là như thế có thể khiến cô bình tĩnh một chút, ta chỉ đang chữa thương cho cô thôi!”
Vương Bảo Nhạc mặt dày quen rồi, dù tim đập rộn ràng, miệng đắng lưỡi khô, dù đã tắt đèn nhưng vẫn quen tật ra vẻ nghiêm trang.
Cũng không rõ là do xung quanh tối đen hay là bị Vương Bảo Nhạc lừa, Lý Uyển Nhi lại im lặng, dù hô hấp vẫn dồn dập nhưng cũng không lên tiếng nữa, thậm chí có vẻ như còn ngầm đồng ý...
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình là một trang quân tử nên vẫn nghiêm túc chữa thương vô cùng kĩ càng, có điều thời gian hơi lâu một chút. Hắn cảm thấy đây là do tinh thần trách nhiệm của mình quá cao,
cứ thế, sau khi tiến hành chữa trị cho Lý Uyển Nhi từ đầu đến chân xong thì đã hơn một canh giờ.
Trong quá trình Vương Bảo Nhạc chữa thương cho Lý Uyển Nhi, tu sĩ mà họ phái đi đã tiến hành tìm kiếm trong khu vực được chỉ định nhưng lại không thu hoạch được gì.
Tuy nhiên, ở một nơi khác, trong khu tự trị của Trần Mộc, lúc này đang có hơn một nghìn người mặt không biểu tình đứng đó. Trên người bọn họ đều không có minh khí phát ra nhưng nếu Vương Bảo Nhạc ở đây, chạm vào thân thể họ và cảm ứng thì nhất định sẽ giật mình phát hiện mỗi người đều giống như Lý Uyển Nhi, minh khí nội liễm, chẳng khác nào như một đống bom minh khí!
Phía trước mặt bọn họ lại có một trận pháp khổng Lô, người áo đen kia đứng bên cạnh trận pháp, thản nhiên mở miệng.
Bắt đầu đi!
Sau khi hắn lên tiếng, hơn một nghìn người này lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt trống rỗng đột nhiên trở nên điên cuồng, cả đám từ từ đi vào trong trận pháp, mỗi người tiến vào thì thân thể lập tức bị trận pháp thôn phệ và hấp thu, biến mất hoàn toàn...
Mãi cho tới khi hơn một nghìn người này đều biến mất trong trận pháp, bị nó thôn phệ hết thì ở giữa trận pháp lại ngưng tụ ra một đoàn ánh sáng màu lam. Nếu nhìn kỹ thì ánh sáng này giống như một hạt giống.
Căm lấy hạt giống trong tay, người áo đen ngó nghiêng một chút, ra chiêu tiếc nuối, nhưng cuối cùng lại mỉm cười.
“Tiếc là thời gian quá cấp bách nên chỉ ngưng tụ được có một hạt, nhưng... để tiêu diệt minh tử thì chắc là đã đủ rồi!”
“Tiếp theo chính là chọn một kẻ hợp tác để thực hiện...”
"filepos0009330498">

Bạn cần đăng nhập để bình luận