Tam Thốn nhân Gian

Chương 418

Chương 418Chương 418
NGƯỜI TÀI GIỎI
Dõi mắt nhìn Lý Uyển Nhi rời đi, Vương Bảo Nhạc cảm thấy hơi đau đàu, bởi vì kẻ đứng sau vụ này khiến hắn rất khó giải quyết. Nhưng may mà tâm lý hắn vẫn khá bình tĩnh, thầm nghĩ giỏi cách mấy cũng chỉ là một tên minh nô mà thôi, từ cái tên này là có thể nhìn ra, trong mắt chị đẹp thì đối phương chỉ là nô tài, mình mới là chủ nhân.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn hẳn.
“Chẳng có gì to tát cả, không phải vẫn còn có chị đẹp đấy sao! Nếu thật sự không được thì mình sẽ nhờ chị đẹp ra tay trấn áp tên điêu nô đó!”
“Nhưng muốn nhờ chị đẹp ra tay thì vẫn phải bỏ công dỗ ngọt mới được.”
Vương Bảo Nhạc nghĩ vậy thì cảm thấy rất chí lý, đồng thời cũng cảm khái cuộc đời mình thật lắm gian truân, tất cả khó khán đều phải tự mình giải quyết, dẹp tan mọi trở ngại.
Trong lúc cảm khái, Vương Bảo Nhạc bắt đầu nghĩ xem nên đi dỗ chị đẹp kiểu gì, đúng lúc này, Lâm Thiên Hạo lại truyền âm tới, muốn bái kiến đề giao kết quả điêu tra trong hành động lần trước cùng với kết quả thẩm tra trong các khu.
Bởi vì Vương Bảo Nhạc thường xuyên bế quan nên chỗ ở của hắn cũng chẳng khác gì phòng làm việc nữa, chẳng mấy chốc thì Lâm Thiên Hạo đã đến nơi.
Lâm Thiên Hạo đi theo Vương Bảo Nhạc đã lâu, dần dà khác hẳn với lúc còn ở đạo viện. Hiện nay, hắn đã không còn kiêu ngạo và âm trầm như trước nữa mà ngày càng trầm ổn và lão luyện hơn.
Nhưng đây chỉ là hình tượng ở trước mặt Vương Bảo Nhạc mà thôi, thật ra, với người khác thì Lâm Thiên Hạo cũng chẳng nói gì
nhiều, mặt âm trâm của hắn cũng không hề mất đi mà thu hết vào trong khung khiến người ta như đối mặt với độc xà. Cũng do quan hệ giữa hắn và Vương Bảo Nhạc nên việc gìn giữ lợi ích của Vương Bảo Nhạc chẳng khác gì bảo đảm lợi ích cho mình. Thế nên, một loạt biệt danh dành cho hắn như chó săn, chó điên, rắn độc... thường xuyên xuất hiện trong lòng những kẻ bất mãn với Vương Bảo Nhạc.
Sau khi Lâm Thiên Hạo tới nơi, đầu tiên là rót cho Vương Bảo Nhạc một chén trà đưa tới trước mặt hắn. Đứng trước mặt Vương Bảo Nhạc, hắn không hề cảm giác mình làm thế này là không hợp với thân phận của mình, đây gần như đã trở thành bản năng của hắn. Thậm chí, hắn cũng không cho rằng đây là hành vi nịnh nọt mà cảm thấy thân là cấp dưới, phải lấy cả sinh mạng ra để báo đáp cho vị cấp trên mà mình yêu quý, châm trà rót nước là biểu đạt lòng tôn trọng của mình mà thôi.
Vương Bảo Nhạc cũng đã quen với việc này nên bưng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nghe Lâm Thiên Hạo báo cáo.
“Thành chủ, đêm qua điêu tra khắp khu vực kia cũng không thấy có gì bất thường...”
“Ngoài ra, bây giờ cũng đã có số liệu thống kê và kết quả điều tra cuối cùng của tất cả các khu, đây là bảng số liệu chi tiết...”
Lâm Thiên Hạo vừa báo cáo vừa đưa một tẩm thẻ ngọc lên cho Vương Bảo Nhạc.
“Sáu khu của tân thành có số lượng người tu luyện Trường Sinh công khác nhau, khu tự trị của Trần Mộc là đông nhất, Phương Tinh đứng thứ hai, sau đó là khu vực của ta và Khổng Đạo Khu trưởng, tiếp theo chính là Kim khu trưởng... Chỉ có khu vực của Ôn Hòe Khu trưởng là lạ nhất... Không có mống nào.”
Nói tới đây, vẻ mặt của Lâm Thiên Hạo rất lạ, sau khi biết việc này thì ngay cả hắn cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy khó mà tin nổi.
Vương Bảo Nhạc nghe xong cũng ngớ ra, sau khi xem xét số liệu trong thẻ ngọc xong, phát hiện đúng như Lâm Thiên Hạo đã nói. Khu vực khác ít thì có mấy chục nghìn, nhiêu thì hơn trám nghìn, chỉ có khu của Ôn Hòe là không có người nào.
Nếu nói không có người nào thì hơi quá, dù trên số liệu không ghi chép nhưng nếu có thì chắc chắn cũng cực kì ít, bằng không dù có khai man thì cũng không lộ liễu đến mức này.
“Chuyện gì đây? ôn Hòe này khá đấy chứ!” Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy tò mò, thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã xem thường Ôn Hòe rồi ư, nên lại liếc nhìn Lâm Thiên Hạo một cái.
Lâm Thiên Hạo vẫn bình tĩnh như thường, sau khi chần chừ một lúc thì nhỏ giọng nói.
“Ty chức có điêu tra sơ qua, nhưng... Liễu Đạo Bân Phó Khu trưởng muốn mời ngài tự mình đến đó thị sát một phen...”
Lâm Thiên Hạo đương nhiên biết rõ đáp án, dẫu sao hắn cũng phụ trách công tác thu thập tin tức, nếu đổi lại là lúc khác thì hắn nhất định sẽ không truyền đạt ý của Liễu Đạo Bân.
Nhưng nay... Hắn cảm thấy sau này mình nhất định phải để ý Liễu Đạo Bân một chút, đừng nên đắc tội hay làm chuyện gì ngu xuẩn thì hơn. Qua chuyện Lân này, hắn cũng xem như có cái nhìn mới về Liễu Đạo Bân.
“Ồ?”
Vương Bảo Nhạc lập tức mỉm cười, chợt nhớ ra nay Liễu Đạo Bân đã là trợ thủ của Ôn Hòe rồi. Giờ đối phương không trực tiếp truyền âm cho mình mà mượn thành tích lẫn này, thông qua trình tự chính quy để mời mình tới thị sát, Vương Bảo Nhạc đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn cũng muốn tự mình tới nhìn xem khu vực của
ôn Hòe trông thế nào nên hắn lập tức ra lệnh sắp xếp ổn thỏa. Nếu là thị sát chính thức thì đương nhiên sẽ có không ít người đi theo, lại phải báo trước cho ôn Hòe để hắn chuẩn bị tiếp đón.
Cứ thế, một lát sau, Vương Bảo Nhạc dẫn theo đoàn tháp tùng của Lâm Thiên Hạo, nối đuôi nhau đi tới khu tự trị của ôn Hòe. Vừa mới tới nơi đã phát hiện ôn Hòe và Liễu Đạo Bân đã đứng chờ sẵn từ lâu. Mới thấy bóng dáng Vương Bảo Nhạc xuất hiện, Ôn Hòe chưa kịp nói gì thì Liễu Đạo Bân đã nhào lên, từ xa đã ôm quyền cúi đầu, kích động hô to.
“Đạo Bân bái kiến Thành chủ!! Thành chủ, xin cho phép Đạo Bân nói một câu thật lòng mình, Tân này gặp ngài ta thật sự quá xúc động, không thể không nói, mong Thành chủ cho phép!”
Thanh âm của Liễu Đạo Bân vang vọng bốn phương, ôn Hòe đứng sau lưng vốn còn thầm mắng tên Liễu Đạo Bân này nhanh chân quá thể, định tranh thủ bái
kiến Vương Bảo Nhạc một phen, nhưng nghe Liễu Đạo Bân nói xong thì hắn chợt sững ra, vội nghĩ xem có phải mình lại bị tên Liễu Đạo Bân kia bắt thóp gì không, lẽ nào hắn định đi cáo trạng ư.
Vương Bảo Nhạc đang đi tới vốn còn đang mỉm cười, nghe Liễu Đạo Bân nói xong thì hai mắt lóe lên, ngay cả mấy người Lâm Thiên Hạo sau lưng hắn cũng đổi sắc.
“Đạo Bân, có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng đi!” Vương Bảo Nhạc nhanh chân bước tới trước mặt Liễu Đạo Bân, đỡ hán đứng dậy rồi ôn tồn nói.
Liễu Đạo Bân kích động vô cùng, thậm chí thân thể còn run rẩy, nhìn thẳng vào Vương Bảo Nhạc, cất giọng hùng hồn.
“Thành chủ, Đạo Bân chỉ muốn thỉnh tội với ngài, bởi vì khi nãy thấy ngài đi tới, Đạo Bân thật sự đã hơi ngơ ngác một lúc nên bái kiến muộn chút, thật sự là... Lâu ngày không gặp Thành chủ, nay được gặp lại, Đạo Bân bất chợt như thấy được một vị
thiên thần đẹp trai rạng ngời, đẹp hơn tất cả nhân loại trong Liên bang. Thầm nghĩ, người đẹp trai nhường ấy lại là Thành chủ của mình thì ta lại kích động không thôi nên mới thất lễ như thế, mong Thành chủ trách phạt!”
Liễu Đạo Bân vừa nói ra xong thì ôn Hòe trợn trừng hai mắt, hít sâu một hơi, nhìn Liễu Đạo Bân như thể mới gặp hắn Lân đầu. Không riêng gì ôn Hòe, ngay cả thủ hạ của hắn lẫn đám người Lâm Thiên Hạo nghe Liễu Đạo Bân nói xong thì đều trợn mắt há mồm, nhìn hắn chẳng khác gì thần nhân, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, lại có không ít người thầm mắng đúng là vô sỉ.
Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng phải ngớ ra, đến kẻ mặt dày như hắn mà cũng thấy mặt mình nóng lên, trong lòng lại sung sướng như muôn hoa nở rộ, nhưng hắn lại ra chiều nhíu mày, nhăn mặt, phê bình Liễu Đạo Bân một phen.
Liễu Đạo Bân vội tiếp nhận lời phê bình, trên mặt đãy vẻ thỏa mãn như thể cảm
thấy vinh hạnh khi bị Vương Bảo Nhạc phê bình. Thậm chí, sau khi Vương Bảo Nhạc nói xong thì hắn vẫn không quên nịnh nọt.
“Thành chủ nói đúng lắm! Thành chủ như trời tự xanh, như đất tự vàng, ngang có thiên cổ, dọc thì bát hoang, tiền đồ như biển*!! Chẳng qua là Đạo Bân vốn thẳng tính, không giấu được mấy lời thật lòng, nghĩ gì nên nói đó mà thôi.”
(*)Trích từ Thiếu Niên Trung Quốc Thuyết của Lương Khải Siêu.
Liễu Đạo Bân vừa nói xong thì đến Lâm Thiên Hạo cũng phải hít một hơi đầy khiếp sợ, sức uy hiếp của Liễu Đạo Bân mang tới cho hắn nay lại càng mạnh hơn. ôn Hòe cũng phải nhìn Liễu Đạo Bân vài Lân, trong lòng không biết phải mắng hắn như thế nào, đồng thời trong lòng cũng ghen ty, khó chịu, thầm nghĩ ta mới là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, ngươi vừa tới đã cướp hết quyền của ta, thế mà chẳng nói được câu nào hay ho như thế cho ta được mát lòng mát dạ...
Trong lòng u buồn quá đỗi, nhớ tới cảnh tượng của khu tự trị bây giờ, ôn Hòe lại càng khó chịu hơn, hắn thật sự không có mặt mũi nào để phụ trách dẫn Vương Bảo Nhạc đi thị sát nữa. Liễu Đạo Bân cũng chẳng nghĩ đến chuyện xin chỉ thị của ôn Hòe, chủ động đi theo sát bên người Vương Bảo Nhạc để giới thiệu về khu tự trị.
Cứ thế, sau màn dạo dẫu nịnh hót đầy khoa trương của Liễu Đạo Bân, đoàn người dần dần đi vào khu tự trị, mới đi không được bao lâu thì từng đợt hít khí đã truyền ra từ trong miệng họ, hai mắt thì trợn trừng lên.
Điêu khiến người ta rung động nhất chính là đường cái trong khu tự trị này có đặt hai bức tượng hai bên, hai bức tượng này... lại là tượng của Vương Bảo Nhạc!!
Vương Bảo Nhạc lại ngớ ra Lân nữa, nhìn Liễu Đạo Bân vẻ mặt sùng bái bên cạnh, lại nhìn kiến trúc xung quanh, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Im lặng đi thêm chút nữa thì đâu óc của hắn và tất cả những người đi theo Lân này đều mít đặc.
Thật ra, trong khu tự trị này có rất nhiêu tượng của Vương Bảo Nhạc, đủ kích cỡ từ to tới nhỏ... Gần như cứ cách vài trăm mét thì lại có một pho tượng, mỗi bức đều khác nhau, nhưng tư thế kiểu gì thì đều vô cùng oai hùng!
"filepos0009350257">

Bạn cần đăng nhập để bình luận