Tam Thốn nhân Gian

Chương 423

Chương 423Chương 423
KET MINH
ííĩ ý Uyển Nhi!
Cú tát này làm cho má phải của Trần Mộc sưng vù lên, đánh thẳng vào nội tâm của hắn ta, dường như cũng khiến cho quan hệ của Ngũ Thế Thiên Tộc và hội nghị viên xuất hiện dấu hiệu rạn nứt!
Nhưng kẻ bị Vực chủ Sao Hỏa đánh giá là đầu to óc quả nho như Trần Mộc lúc này cũng chẳng màng đến quan hệ giữa gia tộc và hội nghị viên nữa vì hẳn đã bị lửa giận làm cho mụ đầu. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị thiệt thòi bao giờ, càng không cần nói tới chuyện bị người ta thẳng tay tát mặt thế này, nhưng cô gái này dám đánh hắn, lại còn vì tên Vương Bảo Nhạc kia mà đánh hắn. Điều này khiến hai mắt của Trần Mộc đỏ ngầu lên, nhìn chàm chàm vào Lý Uyển Nhi. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này hắn chỉ muốn giết chết Lý Uyển Nhi mà thôi!
Tiếc là tu vi của hắn không bằng Lý Uyển Nhi, hiện tại, ánh mắt của Lý Uyển Nhi cũng vô cùng lạnh lẽo, còn lóe lên tia sáng khiến Trần Mộc cảm thấy nguy hiểm.
;NÓ muốn giết mình!!
Trần Mộc giật mình tỉnh táo lại, hô hấp trở nên gấp gáp. Hắn cảm nhận được sát khí phát ra từ trên người Lý Uyển Nhi. Thật ra, Lý Uyển Nhi lúc này đúng là đang nghĩ như thế, theo cô thấy, chỉ cần tên Trần Mộc này chết đi thì cha cô cũng không thể ép cô kết hôn với tên này được.
Một khi hắn chết đi thì mọi việc xem như được giải quyết, mình cũng không cần đau đầu nữa.
Một khi hắn chết đi thì tất cả mọi vẩn đề đều không còn nữa, mình cũng bớt việc phải lo.
Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Lý Uyển Nhi khiến ánh mắt cô ngày càng nguy hiểm hơn. Trần Mộc giật mình, hoảng sợ lùi lại, còn lấy một thẻ ngọc ra cảnh giác đề phòng Lý Uyển Nhi. Hắn lập tức chạy ra khỏi văn phòng của Lý Uyển Nhi, sau khi bước ra thì cắm đầu chạy hộc tốc, không dám quay lại nhìn.
Lý Uyển Nhi không hề đuổi giết hắn, cô chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn Trần Mộc chật vật bỏ chạy như chó nhà có tang, ánh sáng nguy hiểm trong mắt chẳng những không biến mất mà còn rõ ràng hơn. Thật ra, đây mới đúng là cô, năm đó Kim Đa Minh chỉ trêu ghẹo một chút mà suýt chút nữa cô đã thiến hắn, đủ hiểu tính cách của cô cường thế ra sao.
Sở dĩ, trước đây không ít lần cô nhường nhịn Trần Mộc cũng là vì cha cô đã nhấn mạnh, dặn dò và cảnh cáo nhiêu lần khiến cô phải nhịn nhục đến tận bây giờ vì cái gọi là đại cục ấy.
Nhưng nay cô không muốn nhịn nữa, dù tính cách của Lý Uyển Nhi khá bộc tuệch nhưng lại không phải kẻ lỗ mãng, ngu ngốc. Cô biết rõ giết người thì dễ thôi nhưng phải giết thế nào để không ảnh hưởng tới bản thân mới là chuyện khó.
Vậy nên, cô không ra tay ngay mà ngồi trên ghế, vừa xoa mi tâm vừa trầm tư suy nghĩ, lên kế hoạch giết người!
Lúc này, Trần Mộc đang bị Lý Uyển Nhi nghĩ cách giết chết cũng một đường bỏ chạy, tim đập loạn xạ vì sợ hãi, tuy nhiên, hắn cũng điên cuồng và tức giận, nhanh chóng quay về khu vực của mình. Mãi đến khi về đây hắn mới cảm thấy an toàn đôi chút, lại nhịn không được mà mắng to.
“Ả tiện nhân, phường đĩ thõa, Lý Uyển Nhi, ngươi lại dám động sát cơ với ta, Vương Bảo Nhạc là một con lợn thì ngươi cũng không khác gì mấy!!”
Trần Mộc thở hồng hộc, muốn lấy nhẫn truyền âm ra liên lạc với gia tộc, nhưng sau khi lẩy nhẫn truyền âm ra thì hắn lại cố nhịn. Hắn biết rõ, dù gia tộc biết chuyện Lý Uyển Nhi tằng tịu với Vương Bảo Nhạc thì cũng sẽ không làm gì cả.
Đối với gia tộc thì cả hắn lẫn Lý Uyển Nhi đều không quan trọng, thứ quan trọng chính là kết minh với hội nghị viên. Trân Mộc hiểu rõ, nếu gia tộc có hay tin thì nhất định cũng sẽ bắt mình bỏ qua, thậm chí còn cảnh cáo và ép mình lập tức đi xin lỗi Lý Uyển Nhi.
Phía hội nghị viên cũng sẽ làm vậy, mục đích của hai bên chính là muốn chuyện liên hôn kết minh được tiến hành thuận lợi, dù sao cũng đang có không ít thế lực phản đối chuyện này nên cả hai chỉ mới đính hôn chứ chưa kết hôn ngay
Hoàn cảnh trong Liên bang rất vi diệu, đang đứng ở thế cân bằng, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải cẩn thận, bằng không sẽ dễ dàng rước phải hậu quả khó mà lường được. Dựa theo kế hoạch của nghị viên trưởng và Trần gia, đính hôn chừng vài tháng hoặc một năm thì sẽ cân bằng các thế lực khác khiến cho phẫn lớn đều chấp nhận thì sẽ kết hôn.
Đồng thời, nếu như trong quá trình này xảy ra vấn đề gì, mặc dù hai bên đều không muốn nhưng kiểu gì cũng phải chừa lại đường lui cho bản thân. Có điêu, nếu không phải thật sự hết cách thì hai bên sẽ không làm như thế.
Trần Mộc biết rõ những việc này nên chỉ có thể nghiến ráng nghiến lợi, nhưng hắn không cách nào nhịn nổi chuyện này nên nheo mắt ngồi đó suy nghĩ, sau đó hạ quyết tâm, lập tức liên lạc với gia tộc.
Hắn không nói mâu thuẫn của mình với Lý Uyển Nhi ra mà hỏi kết quả kiểm tra chiếc trống nhỏ do tên thủ hạ cũ đại diện cho chủ nhân gì đó đưa cho hắn.
Sau khi lấy được chiếc trống đó thì Trần Mộc đã cảm ứng được khí tức tà ác cực kì cường hãn bên trong nó nên bí mật đưa về gia tộc để nghiên cứu, đồng thời cũng báo lại chuyện này, chờ gia tộc định đoạt.
Lúc này, sau khi hắn hỏi dò thì gia tộc cũng cho kết quả. Thật ra, mấy ngày nay toàn bộ Trần gia đều nghiên cứu chiếc trống nhỏ này, thậm chí còn mời lão tổ Trần gia ra mặt. Nay họ cũng hiểu phần nào về thân phận của người tặng chiếc trống, đối phương nhất định có liên quan tới hang thần binh.
Đồng thời, bọn họ cũng nhìn ra hai điểm lợi và hại trong ĩân hợp tác này, quan trọng nhất là qua bao lần kiểm tra, bọn họ xác định chiếc trống này thật sự đúng là hạch tâm khống chế loại con rối nào đó!
Mặc dù không biết là con rối gì nhưng uy lực đúng là Kết Đan đại viên mãn!
Điêu này cũng khiến Trần gia sinh ra hứng thú, dù sao thì lão tổ Trần gia cũng mới là Kết Đan đại viên mãn, nếu có con rối này thì thực lực của Trân gia sẽ tăng lên gấp bội!
Cho nên, sau khi bàn bạc, đúng lúc Trần Mộc liên hệ hỏi thăm, cha của hắn ra mặt cho hắn một đáp án!
“Mộc Nhi, việc hợp tác này... có thể làm, nhưng cần phải giữ bí mật. Một khi xảy ra vấn đề gì thì đó là hành vi cá nhân của con, không liên quan gì tới gia tộc cả!”
“Nhưng lão tổ bảo ta nhắn cho con, nếu như con thành công nắm giữ được con rối Kết Đan đại viên mãn đó, việc này lại trót lọt êm xuôi thì con chính là gia chủ đời tiếp theo của Trần gia, thậm chí trong hội trưởng lão của thiên tộc cũng sẽ có ghế của con!”
Trần Mộc nghe nửa câu đầu thì trong lòng giật thót, nhưng nghe xong nửa câu sau thì hô hấp cũng dồn dập hẳn lên, hai mắt đầy tơ máu và sáng rực. Hán biết, sau khi trở thành gia chủ thì mình sẽ nắm quyền to ra sao, cũng hiểu rõ, nếu như mình giành được chỗ trong hội trưởng lão của thiên tộc thì sẽ có địa vị thế nào. Có thể nói, đây chính là cao tầng tuyệt đối của toàn bộ Ngũ Thế Thiên Tộc, thậm chí, hắn sẽ có quýên lực ngang hàng với cả nghị viên trưởng.
Điêu này khiến Trần Mộc trở nên điên cuồng, sau khi trao đổi thêm với cha mình một lúc, biết được lai lịch của chiếc trống nhỏ thì hắn mới kết thúc truyền âm.
Đặt nhẫn truyền âm xuống xong, Trần Mộc hít sâu một hơi, cơn giận và sát ý dâng trào vì chuyện của Lý Uyển Nhi nay cũng được phóng thích ra hoàn toàn, không thèm che giấu, dứt khoát cho ra quyết định.
“Hợp tác với tồn tại chưa biết của hang thần binh thì đã sao!”
“Cho dù hắn là tà ma thì ta cũng mặc kệ, chỉ cần thành công thì ta có thể giành được một tương lai huy hoàng, chuyện này đáng để đánh cược!”
Hai mắt Trần Mộc lóe sáng, sau khi có quyết định thì hắn lập tức thông báo với gia tộc, tiếp đó chờ đợi vài ngày... Khi chiếc trống nhỏ này được người bên gia tộc đưa tới, đêm hôm đó, Trân Mộc đang hưng phấn phát điên bắt đầu gõ trống.
Trong nháy mắt, khi chiếc trống bị gõ vang thì mật thất của hắn đột nhiên trở nên lạnh buốt như có gió rét vô hình xuất hiện, thổi tung mọi thứ, cũng làm cho vách tường xung quanh đóng báng chỉ trong chớp mắt, sương giá ngày càng dày, cuối cùng khiến cho toàn bộ mật thất hóa thành hãm băng!
Nhưng hàn báng này chỉ toàn màu đen, còn lộ ra khí tức âm lãnh.
“Ta đồng ý kết minh, nhưng sao ngươi có thể đảm bảo ta có thể nhận được và khống chế con rối Kết Đan đại viên mãn đó? Ta muốn lấy con rối trước đã!”
Thân thể Trần Mộc rét run nhưng vì tương lai ngày sau nên hắn cán răng, trầm giọng nói.
Trong lúc giọng hắn vang vọng khắp mật thất, trên mặt tường đóng kín báng lại xuất hiện một đạo thân ảnh mơ hồ, thân ảnh đó như xuất hiện trong lớp báng. Đó là một người mặc áo đen, không thấy rõ mặt mũi, nhưng ngay khi người này xuất hiện thì Trần Mộc sợ tới mức nín thở vì hắn cảm nhận được một cỗ uy áp đáng sợ đang ập thẳng xuống người mình.
Toàn thân hắn run lên, nhịn không được mà lùi lại vài bước, trong mắt đẫy vẻ hoảng sợ. Không chờ hắn nói tiếp thì trong bức tường băng kia lại phát ra giọng nói trầm khàn và già nua của người áo đen nọ.
“Con rối đó cần chính ngươi tự chế tạo, lão phu có thể truyền thụ cách luyện chế cho ngươi... Còn chuyện đảm bảo việc khống chế nó thì cũng dễ thôi, ngươi hãy dùng máu tươi của mình để nuôi dưỡng chiếc trống đó, nó sẽ thuộc về ngươi, cũng là hạch tâm của con rối...”
“Nhưng vì một vài nguyên nhân nên ngươi chỉ có thể chế tác con rối ở đây... Yêu cầu của lão phu chỉ có một... Ngày hoàn thành con rối, ngươi phải giết chết Vương Bảo Nhạc!”
"filepos0009448652">

Bạn cần đăng nhập để bình luận