Tam Thốn nhân Gian

Chương 434

Chương 434Chương 434
XÔNG THẲNG TỚI CHỖ TRẦN MỘC

Thấy tất cả mọi người đều hiểu rõ trái phải, ít nhất thì trước mắt cũng không giận chó đánh mèo lên con lừa. Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý về mưu lược của mình, bất giác muốn đá con lừa thêm cái nữa nhưng nghe Lâm Thiên Hạo và Kim Đa Minh nói vậy xong thì hắn lại không dám đá.
Con rắn khổng lồ thật sự đã để lại ám ảnh tâm lý không nhỏ với hắn, sợ lỡ như đá một cái khiến con lừa biến thân thì biết phải làm sao bây giờ...
Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ, mình thân là chủ nhân, không nên bạo lực như thế, phải bảo vệ động vật nhỏ, thế là hắn thu hồi một cước này, sờ đầu con lừa đầy yêu thương.
Nhưng hẳn làm vậy thì lại dọa con lừa sợ hết hồn, khi nãy để ý thấy mọi người không còn nổi sát khí với mình thì nó mới yên tâm hơn một chút, nay thấy thái độ của Vương Bảo Nhạc như thê thì lại sợ ra mặt.
Vương Bảo Nhạc thấy rõ ràng vẻ mặt của nó, bất đắc dĩ chỉ có thể đá con lừa bay ra xa. Sau khi lộn vòng rồi đứng lên thì con lừa cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, trông có vẻ vô cùng vui sướng.
“Cái gì thế không biết!”
Vương Bảo Nhạc dở khóc dở cười.
Hắn nhận được truyền âm của Lý Uyển Nhi, hang mới trong khu tự trị của Phương Tinh nay đã bị trấn áp. có thể nói, đến nay thì nguy cơ của tân
thành đã được hóa giải hơn phân nửa.
Sở dĩ, chưa hóa giải hoàn toàn là vì vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu lần này. Mặc dù các tu sĩ xung quanh đã không còn ý giận chó đánh mèo với con lừa nữa nhưng sát khí trong lòng họ vẫn chưa giảm bớt. Họ cần trút giận, cần báo thù, điểm này cả Vương Bảo Nhạc lẫn mọi người đều hiểu rõ.
Nhưng kẻ chủ mưu lần này ẩn giấu quá kín, khó mà tìm ra. Trước đó, Vương Bảo Nhạc thông qua trận pháp vẫn không thể nào tìm được, nhưng tình hình hiện tại đã khác rồi.
“Cút Đi, tới đây!”
Ánh mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, lập tức nhìn về phía con lừa.
Con lừa thầm cảnh giác nhưng vẫn ra vẻ ngoan ngoãn, hí hửng chạy tới bên cạnh Vương Bảo Nhạc, ra sức vẫy đuôi thật mạnh, bộ dạng như nói ta rất ngoan, đừng có giết ta.
“Mày gặp chuyện ở nơi nào hả? có tìm ra được người khống chế mày là ai không?”
Vương Bảo Nhạc vỗ lên đầu con lừa rồi hỏi nhanh, mọi người cũng dồn mắt nhìn về phía nó. Con lừa chớp mắt vài cái, sau khi nghe Vương Bảo Nhạc hỏi xong thì tập trung suy nghĩ, dường như cảm giác được gì đó, nhất là mũi còn ra sức hít lấy hít để. Vương Bảo Nhạc nhìn mà phải nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ cha hay mẹ của con lừa này là một con hung thú họ chó hay sao.
Không để cho mọi người chờ lâu, chỉ chốc lát sau hai mắt của con lừa đã sáng lên, kêu to với Vương Bảo Nhạc một tiêng, sau đó nó lập tức chạy nhanh về một hướng.
Hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, sát khí cũng bốc cao ngùn ngụt, lập tức chạy theo con lừa.
Kim Đa Minh cũng vậy, vị Kêt Đan đã chết là người hộ đạo của hắn, lại luôn
yêu thương lo lẳng cho hẳn, lúc trước trông có vẻ như hắn đã bình tĩnh nhưng thực ra sát khí vẫn còn tích tụ trong lòng, nay cũng lập tức nối gót Vương Bảo Nhạc.
Khổng Đạo, Lâm Thiên Hạo cũng hận kẻ chủ mưu kia thấu xương, bọn họ cũng có thủ hạ đã chêt, lại còn tự nổ lá bài tẩy quý giá của mình, sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Thể nên, tẩt cả tu sĩ Trúc Cơ đổ lên đều rồng rấn nối đuôi nhau chạy đi như một đội quân.
Trong quá trình đuổi theo con lừa, hô hấp của Vương Bảo Nhạc cũng trở nên dồn dập hơn, sát khí khó mà át nổi, bởi vì hắn phát hiện hướng mà con lừa chạy tới chính là... khu tự trị của Trần Mộc!!
Không chỉ Vương Bảo Nhạc mà Lâm Thiên Hạo, Khổng Đạo và Kim Đa Minh cũng nhìn ra điểm này nhưng ba người chẳng những không rút lui mà sát khí lại còn mãnh liệt hơn.
Đoàn người như một thanh lợi kiếm nhuốm máu ầm ầm chạy qua giữa tân thành, trực tiếp xông vào khu tự trị của Trần Mộc. Mặc dù bên trong khu tự trị cũng có không ít tu sĩ của Ngũ Thê Thiên Tộc nhưng rõ ràng sô lượng đã ít đi rất nhiều. Đồng thời, sau khi nhìn thấy đám người Vương Bảo Nhạc, dù không rõ nguyên nhân cụ thể nhưng đều hiểu rõ nay tân thành đang gặp nguy cơ, ai nấy đều bị khí thế của đoàn người kia làm cho khiếp sợ lùi bước, không dám ngăn cản.
Dù vậy, không phải tất cả đều như thế, vẫn còn một số tu sĩ của Ngũ Thế Thiên Tộc nhìn thấy đám người Vương Bảo Nhạc xong thì biến sắc, bước lên hòng ngăn cản.
“Dừng lại, thiếu chủ có lệnh, nơi này không cho phép bất kỳ kẻ nào bước vào!!”
Bọn họ vừa lên tiếng, không đợi Vương Bảo Nhạc ra tay thì Kim Đa Minh đã hét lớn.
“Cút bà nó thiếu chủ đi!”
Hắn trực tiếp xông lên, Pháp Binh trong tay quét ngang, đám tu sĩ Ngũ Thê Thiên Tộc toan ngăn cản đều hét thảm, ầm ầm lùi lại.
“Trần Mộc, nếu như ngươi đúng là kẻ chủ mưu lần này thì Kim Đa Minh ta nhất định sẽ lột da của ngươi!!”
Hai mắt của Kim Đa Minh đỏ quạch, đám tu sĩ Ngũ Thế Thiên Tộc thấy vậy đều chần chừ không dám ra tay. Giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm của Vương Bảo Nhạc lại vang vọng bên tai.
“Chúng tu nghe lệnh, nơi này phàm là kẻ nào dám ngăn cản mọi người chấp pháp thì giết ngay tại chỗ!!”
Kim Đa Minh lạnh lùng ra tay chấn nhiếp đám tu sĩ Ngũ Thế Thiên Tộc ở đây nhưng không thể ngăn cản xúc động muốn bước lên trên ngăn cản của họ. Mặc dù Vương Bảo Nhạc không ra tay nhưng thân phận và uy vọng kia lại khiến giọng nói của hắn đầy sát khí rét lạnh khiến cho đám người Ngũ Thê Thiên Tộc ở đây đều chần chừ, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi lùi bước.
Thực ra, bọn họ chẳng sợ gì Kim Đa Minh nhưng sau sự kiện mặt trăng, trong Ngũ Thê Thiên Tộc lại có truyền thuyết nói Vương Bảo Nhạc giết chóc thành tính nên trong lòng bọn họ, Vương Bảo Nhạc lại có uy sát khó mà nói rõ.
Thê nên, sau khi hắn lên tiểng thì người của Ngũ Thê Thiên Tộc ở đây đều im lặng, không dám ra tay nữa, để mặc cho đám người Vương Bảo Nhạc nhanh chóng chạy thẳng tới chỗ Trần Mộc bê quan trong sự dẫn đường của con lừa.
Ngay khi bọn họ sắp tới gần nơi Trần Mộc bê quan, Trần Mộc như cảm ứng được một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt theo bản năng nên chợt mở bừng hai mắt, giãy giụa ngồi dậy, đầu óc hãy còn choáng váng không rõ ràng, nhưng chỉ chốc lát sau đã nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
“Vương Bảo Nhạc!!”
Trần Mộc gầm lên. Hẳn hận con lừa kia, nhưng hắn càng hận Vương Bảo Nhạc hơn, dù sao thì con lừa đó cũng là của Vương Bảo Nhạc... Dù hận ý ngút trời, hắn vẫn nghĩ tới hậu quả của chuyện lần này. Sự tình thành công thì thôi, nhưng nay lại thất bại, nếu bị tra ra con rối đó là do hắn điều khiển thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
“Không, sẽ không ai phát hiện ra là do mình...”
Trần Mộc tự an ủi bản thân, đồng thời vì hắn bị phản phệ quá mạnh nên sau khi tỉnh lại hai mắt vẫn còn mơ hồ, hơi thở dồn dập. Hắn lấy đan dược ra
uống, muốn đứng dậy chuẩn bị một phen, nhưng ngay khi hắn vừa đứng dậy thì lại có một tiếng nổ lớn vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Tiếng ầm ầm vang vọng như sấm rền khiên màng nhĩ của Trần Mộc như muốn đâm thủng. Hắn biên sắc lùi lại phía sau, trần nhà trên đỉnh đầu của hắn lúc này đã vỡ nát khiến mật thất bị lộ ra ngoài.
Ngay khi trần mật thất nổ tung, Kim Đa Minh xông vào trước tiên. Lỗ thủng này là do hắn dùng một kiếm bổ ra, lúc này đá vụn bay tán loạn, Vương Bảo Nhạc, Khổng Đạo, Lâm Thiên Hạo và tất cả tu sĩ Kêt Đan cũng lập tức xuất hiện trong căn mật thất đổ nát này!!
“Kim Đa Minh, ngươi muốn làm gì hả? Chẳng lẽ tập đoàn Tam Nguyệt của ngươi muốn khai chiến với Ngũ Thế Thiên Tộc của bọn ta à?”
Trần Mộc nhanh chóng tránh né nhưng bản thân vốn đang suy yếu
nên vẫn bị chấn cho hộc máu. Hắn đỡ lấy vách tường, trong lòng run rẩy nhưng lại cố gắng để mình không lộ vẻ hoảng sợ, thay vào đó là nghiêm mặt chất vấn, sau đó lập tức ra lệnh.
“Tu sĩ Ngũ Thê Thiên Tộc nghe lệnh!!”
Sau khi hắn lên tiếng, đám tu sĩ Ngũ Thế Thiên Tộc bị ngăn cản lúc nãy dù đã bị Vương Bảo Nhạc và mọi người dọa sợ nhưng vẫn lũ lượt kéo đến bao vây đám đông, lại có thêm tu sĩ Kết Đan của Ngũ Thê Thiên Tộc lập tức tới gần.
“Trần Mộc, ngươi muốn đại diện cho Ngũ Thế Thiên Tộc à? Cũng được, ngươi điều khiển con rối, tạo phản Liên bang, chuyện này Liên bang nhất định sẽ điều tra rõ ràng!!”
Kim Đa Minh nheo mắt cười gằn, giọng nói vô cùng lạnh lẽo nhưng trong lòng vẫn thấy chần chừ. Dù sao thì hắn cũng không có chứng cứ, mà chuyện này lại là do con lừa dẫn đường, bản thân Vương Bảo Nhạc và
Trần Mộc lại có mâu thuẫn với nhau nên khó loại trừ khả năng đây là Vương Bảo Nhạc mượn cơ hội để giết chết Trần Mộc.
“Nói bậy!!”
Trần Mộc nghe vậy thì lập tức quát to, hô hấp dồn dập, hai mắt đỏ ngầu trừng Kim Đa Minh, sau đó lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
"filepos0009655606">

Bạn cần đăng nhập để bình luận