Tam Thốn nhân Gian

Chương 442

Chương 442Chương 442
KÍCH ĐẤU
Gần như ngay khi cả ba người này xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc đã có kết luận, dù là bộ áo giáp kỳ lạ hay đôi mắt đỏ rực kia đều nói rõ bọn họ không phải tu sĩ Liên bang!
Thân phận khỏi cần phải nói cũng đã rõ.
“Hung thủ trong sự kiện Sao Thủy, tu sĩ của nền văn minh ngoài hành tinh!”
Vương Bảo Nhạc vốn đang vô cùng giật mình, nay ý thức được thân phận của đối phương cùng nguy cơ của bản thân mình thì hắn lại bình tĩnh hẳn ra. Hắn biểt rõ, lần này đúng là nguy cơ lớn nhất mà mình từng gặp từ trước tới nay, chỉ cần một sai lầm nhỏ nhất cũng sẽ khiến mình thần hình
câu diệt. Cũng may là dường như bọn họ chỉ muốn bắt sống mình, mặc dù họ đã trấn áp thân thể mình nhưng không trấn áp được ý thức, có lẽ, do bọn họ đã quá mức tự tin, cũng có thể do nguyên nhân khác, tóm lại lúc này dù thân thể Vương Bảo Nhạc không thể cử động nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.
Ý thức tỉnh táo khiên hắn có thể thi triển được đòn sát thủ của mình trong lúc nguy cấp này! Nhưng thời cơ vận dụng tuyệt chiêu này vô cùng quan trọng nên dù cảm giác nguy cơ sinh tử vô cùng mãnh liệt nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Thực ra, hẳn cũng không đợi lâu, gần như ngay khi tất cả suy nghĩ xuất hiện trong đầu thì một người trong sô ba tu sĩ ngoài hành tĩnh này đã đi về phía Vương Bảo Nhạc, tay phải giơ lên chộp về phía hắn!
Hai người khác căn bản không để ý
tới bên phía Vương Bảo Nhạc, theo họ thấy thì đây chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, dù trong cơ thể có Thanh Liên không rõ trình độ, nhưng vậy thì đã sao chứ, hắn vẫn chỉ là Trúc Cơ mà thôi.
Vậy nên sự chú ý của cả hai người đều đặt ở sâu bên dưới hang thần binh như đang xem xét gì đó.
Tất cả nói thì rất dài dòng nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt. Ngay khi hai người khác đang nhìn về phía bên dưới hang thần binh thì trong lòng Vương Bảo Nhạc đã thầm hét to.
“Minh chí...”
Lúc hai chữ này vang vọng trong đầu Vương Bảo Nhạc thì bầu trời của Sao Hỏa chợt ầm ầm đổi sắc, tầng mây quay cuồng, một cỗ ý chí như truyền đến từ sâu bên trong vũ trụ chớp mất giáng xuống, rơi lên người Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi ý chí này hàng lâm, tu sĩ Nguyên Anh đang muốn chộp lấy
Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến sắc. Một cỗ cảm giác nguy cơ không cách nào tả được lập tức khiến đồng tử của hắn co rụt lại, theo bản năng lùi lại thật nhanh, còn giật mình hét lớn.
“Ai đó!!”
Chẳng những hắn hoảng sợ mà tu sĩ trên mặt có con rết cùng với vị Nguyên Anh thứ ba đang nhìn xuống sâu bên dưới hang thần binh mà trầm tư cũng cảm nhận được cỗ khí tức khiến mình hoảng sợ này, không khỏi hít sâu một hơi rồi đồng loạt lùi lại.
“Chuyện gì thế này!!”
“Cỗ ý chí này...”
Khỉ bọn họ hoảng sợ lùi lại, trong thân thể của Vương Bảo Nhạc lại vang lên tiếng răng rắc. Thứ trấn áp khiên thân thể hắn cứng lại nay lập tức bị hủy, thân thể Vương Bảo Nhạc cũng khôi phục khả năng hành động, hắn lập tức thử điều khiển trận pháp để cảnh báo cho bên ngoài!
Một khi hắn cảnh báo thành công thì đám Lý Uyển Nhi bên ngoài sẽ có chuẩn bị, Vực chủ Sao Hỏa cũng sẽ biết rõ nơi này có vấn đề thông qua biến hóa của trận pháp tân thành.
Dù đối với Vương Bảo Nhạc thì nó vẫn tồn tại nguy cơ vô cùng mãnh liệt nhưng đây đã là cách tốt nhất rồi.
Nhưng ngay khi thân thể Vương Bảo Nhạc khôi phục hành động, toan điều khiển trận pháp để cảnh báo thì ánh mắt của tu sĩ Nguyên Anh trên mặt có con rết kia lóe lên. Mặc dù chưa hết kinh ngạc và lấy làm nghi hoặc, nhưng hắn vẫn bấm niệm pháp quyết, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái la bàn hư ảo. La bàn này lập tức phát ra ánh sáng chói lóa, nhanh hơn hẳn tốc độ Vương Bảo Nhạc khống chế trận pháp, chỉ trong sát na* đã tạo thành một bức tường ngăn cách, cản không cho Vương Bảo Nhạc kết nối với trận pháp!!
(*) Sát na: sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn
nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.
Đây là một loại thần thông mà Vương Bảo Nhạc không biết, sự mạnh mẽ của nó cũng khiên Vương Bảo Nhạc tái mặt, cảm nhận được liên lạc của mình và trận pháp đã bị cắt đứt trong nháy mắt.
“Chết tiệt!”
Vương Bảo Nhạc tái mặt, không kịp suy nghĩ nhiều nữa, thân thể lóe lên muốn lao ra, đồng thời lại mặc niệm đạo kinh lần nữa. Khi ý chí sâu trong vũ trụ bộc phát thì Vương Bảo Nhạc cũng bùng nổ tốc độ nhanh nhất.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Trúc Cơ mà thôi... Lúc hẳn muốn xông ra khỏi hang thần binh thì ba Nguyên Anh cũng đã lấy lại tinh thần, dù vẫn sợ hãi ý chí kia, nhưng cũng ý thức được đây chỉ là giả nên một người trong sô đó hừ lạnh, giơ tay lên, một cỗ sức mạnh không cách nào chống đỡ lập
tức bộc phát, ầm ầm đè xuống chỗ Vương Bảo Nhạc.
Thân thể Vương Bảo Nhạc run lên dữ dội, phun một búng máu tươi, quần áo rách nát, để lộ ra nội giáp Pháp Bỉnh cấp tám bên trong. Lúc này, nội giáp cũng đã vỡ ra, nhờ có nó nên giúp Vương Bảo Nhạc không bỏ mạng trước một kích này, nhưng lục phủ ngũ tạng đều bị ảnh hưởng. May mà có sinh cơ cuồn cuộn nhanh chóng chữa trị, nhưng dù vậy thì vẫn khiến hắn liên tục hộc máu, ý thức dao động dữ dội.
“Lại có cả nội giáp cơ à!! Tên tiểu tử này lạ lắm, cùng nhau ra tay trấn áp hắn cái đã!”
“Thân mang Thanh Liên, lại có thể bộc phát được ý chí đáng sợ cỡ này... lại còn tu luyện ở nơi đây, rất có thể kẻ này là khí vận chi tử ở nền văn minh này đấy!!”
Tu sĩ trên mặt có con rết lên tiếng, cũng chớp mắt tiếp cận vương Bảo
Nhạc, hai người khác cũng vậy. Dù bọn họ là Nguyên Anh còn Vương Bảo Nhạc chỉ là Trúc Cơ, nhưng lúc này ba người cũng không quan tâm thân phận hay gì nữa.
Sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, giá trị mà Vương Bảo Nhạc thể hiện ra đã cao hơn hẳn ban đầu.
Ba người đồng thời ra tay, đừng nói là Vương Bảo Nhạc, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng khó mà chống lại nổi, nguy cơ sinh tử lại bộc phát lần nữa. Trong mắt Vương Bảo Nhạc không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng, tu vi chênh lệch quá lớn khiến hắn căn bản không có khả năng phản kháng, làm được đến cỡ này đã là cực hạn của hắn rồi.
Hẳn biết rõ, chỉ cần bị đánh trúng thì hắn chết là cái chắc!
Trong lúc nguy hiểm bộc phát, khi ba người kia thuấn dĩ tới, trên người Vương Bảo Nhạc đột nhiên có ánh sáng lóe lên, mặt nạ màu đen chủ
động bay ra. Ngay khi vừa xuất hiện thì trên đó phát ra ánh sáng màu đen, tia sáng này vô cùng chói mắt, tạo thành một thân ảnh hư ảo, đúng là chị đẹp của Vương Bảo Nhạc!
Vừa xuất hiện, chị đẹp nghiêm mặt, giơ tay phải lên chỉ về phía ba người kia một cái như có vô số tầng lưới hư ảo đột nhiên xuất hiện, bao trùm lấy ba người, tạo thành ngăn cản.
Rõ ràng cũng không thể ngăn cản được lâu, chị đẹp có thể làm được điều này đã là cực hạn của mình rồi. Thậm chí thân ảnh của chị đẹp còn mờ ảo hơn, thanh âm lo lẳng của chị đẹp vang lên trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“Chạy mau đi!!”
Gần như ngay khi chị đẹp lên tiếng thì Vương Bảo Nhạc đã nhanh chóng lùi lại. Hắn biết rõ mình khó mà ra khỏi hang thần binh để xông ra ngoài, cho dù chạy ra được thì cũng không ích gì...
Hắn căn bản không thể nào kéo dài thời gian được tới khi mấy người Vực chủ chạy tới cứu viện được, thậm chí sau khi rời đây còn tạo thành hạo kiếp khó lường đối với tân thành.
Dựa vào hành vi ngăn cản Vương Bảo Nhạc báo động trước đó của bọn họ, Vương Bảo Nhạc biết rõ bọn họ cũng sợ sẽ bị lộ, trừ khi bị phát hiện, bằng không bọn họ sẽ không chủ động tiến hành tàn sát và hủy diệt tân thành!
Vậy thì Vương Bảo Nhạc không còn lựa chọn nào khác nữa! Hiện tại trước mặt hắn chỉ có duy nhất một con đường!
Ấy chính là hang thần binh!!
Chị đẹp lại từng nói Minh Khí này là của mình, vậy thì mình cứ đánh cược một lần!
Sau khi những suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cắn răng rời khỏi lối ra, xoay người chạy thẳng xuống dưới hang
thần binh, thậm chí còn bộc phát tốc độ cao nhất, ầm ầm lao tới, đến gần bức tường bên dưới.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi chạy đi đâu thế hả!?”
Khi Vương Bảo Nhạc bộc phát tốc độ thì thanh âm lo lắng của chị đẹp lại vang lên trong đầu hắn.
“Chị đẹp, chị có thể khống chế Minh Khí một chút để nó mở ra cho em chui vào không?”
“Ta...”
Chị đẹp há hốc mồm.
Khỉ đang phóng tới cuối hang thần binh, trong đầu Vương Bảo Nhạc đang lo lắng trao đổi với chị đẹp của hắn thì ba vị tu sĩ của nền văn minh ngoài hành tinh cũng đồng loạt ra tay, cuối cùng cũng đánh thủng được cái lưới lớn do chị đẹp tạo ra.
“Trên người tên tiểu tử này có nhiều bí mật thật đấy!”
“Đây là khí linh gì thê này, đã yếu đến thế mà có thể dùng một ngón tay để kéo chân chúng ta đến vài giây!”
Ba tu sĩ này thở hổn hển, trong mắt đầy vẻ tham lam, những thủ đoạn Vương Bảo Nhạc tung ra trong thời gian ngắn này đủ để khiến bọn họ thèm thuồng.
Thê nên, cả ba người lập tức đuổi theo, tốc độ của bọn họ quá nhanh, triển khai thuấn di. Lúc bọn họ sắp sửa đuổi kịp, Vương Bảo Nhạc không kịp trao đổi với chị đẹp thêm nữa. Hắn hét lớn một tiếng, phệ chủng trong cơ thể đột nhiên bộc phát, toàn lực hút mạnh về phía bức tường ngăn cản khiến tốc độ của hắn lại tăng nhanh, trực tiếp hóa thành tàn ảnh, thậm chí thân thể như không chịu nổi tốc độ này, có thể bị nứt toác ra bất kỳ lúc nào.
Cùng lúc đó, hắn cố chịu đựng đau đớn, trực tiếp ném ra Pháp Binh phi kiếm cấp bảy, miệng hét lớn.
“Nổ!!”
Pháp Binh cấp bảy nổ tung sẽ tạo thành sóng xung kích cực mạnh trong hang thần binh này, trừ khi ra tay ngăn cản và áp chế, bằng không nhất định sẽ ảnh hưởng tới trận pháp khiến cho bên ngoài phát hiện và gián tiếp tạo thành tác dụng cảnh báo.
Vương Bảo Nhạc đang đánh cược, hắn cược ba người này không muốn để lộ nên sẽ không mặc kệ Pháp Binh tự nổ mà ra tay áp chế. Một khi họ trấn áp thì sẽ cho Vương Bảo Nhạc có thêm thời gian, dù chỉ mấy giây đi nữa thì cũng vô cùng quý giá đối với Vương Bảo Nhạc!
"filepos0009824860">

Bạn cần đăng nhập để bình luận