Tam Thốn nhân Gian

Chương 449

Chương 449Chương 449
ĐÚNG LÀ ĐÃ TRÁCH OAN CON LỪA RỒI
Hai chữ Minh Nô lập tức khiến cho sát khí của người áo đen này bùng lên dữ dội. Nêu như không phải do hắn thật sự kiêng kỵ thân phận của Vương Bảo Nhạc cùng với sự khắc chê đến từ Minh Hỏa thì hắn nhất định sẽ ra tay trấn áp Vương Bảo Nhạc ngay lập tức, sau đó biến Vương Bảo Nhạc thành Minh Nô của mình!
Thật ra, sau khi biết rõ thân phận của Vương Bảo Nhạc thì suy nghĩ giết chết Vương Bảo Nhạc của hắn chưa từng thay đổi, trong lòng cũng thấy tiếc nuối và không cam lòng khi kê hoạch con rối thất bại. Thậm chí, hắn
còn đang nghĩ xem phải tiên hành đợt tập kích thứ hai kiểu gì.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra thì Vương Bảo Nhạc đã tự mình tới đây.
“Là ngươi đã gọi hấn tới đây!!”
Người áo đen nheo mắt lại, cúi đầu nhìn xuống cái hố sâu dưới chân, trong mắt đầy vẻ tức giận. Đồng thời hắn cũng không phải lên tiếng mà dùng ý thức truyền lại.
Đáp lại hắn là một luồng khói đen càng dày đặc cùng với cảm giác triệu hoán mãnh liệt hơn bao giờ hểt dành cho Vương Bảo Nhạc phát ra từ bên trong cái hố nọ, thanh âm vang vọng trong đầu của Vương Bảo Nhạc lúc này lại rõ ràng hơn hẳn!
“Minh Tử...”
“Giết chết hắn!”
Hô hấp của người áo đen trở nên dồn dập hơn, tay phải hư ảo giơ lên, tiêng triệu hoán này lập tức biến mẩt như
đã bị phong ấn. Lúc này, người áo đen cũng gầm nhẹ một tiếng như ra lệnh, sau khi hắn lên tiêng, hai mắt của đám hung thú trên quảng trường đều đỏ ngầu lên, gào rú lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc biên sắc, thân thể lóe lên, tránh được bảy tám con hung thú to lớn vừa phóng tới, nhưng trước đó hắn bị lá cây nọ đánh trọng thương, dù khả năng khôi phục vô cùng mạnh mẽ thì vẫn chưa thể khỏi ngay được. Hẳn vừa tránh né xong thì ngũ tạng lục phủ đều đau đớn dữ dội, khóe miệng rỉ máu, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh.
Sau khi tránh thoát thì lập tức bấm niệm pháp quyết, từng đạo thiên lôi ầm ầm bộc phát, đánh về phía bảy tám con hung thú nọ.
Tuy vậy, số lượng hung thú ở đây quá nhiều, bên trong lại có không ít hung thú Trúc Cơ, thậm chí là Kết Đan. Vương Bảo Nhạc còn cảm ứng được phía xa dường như có một cỗ dao
động khí tức mạnh mẽ hơn nữa giống như vốn đang say ngủ, nay lại sắp sửa tỉnh giấc vậy.
“Chị ơi, sao chị còn chưa tỉnh lại thê này!!”
Vương Bảo Nhạc sốt hết cả ruột. Hắn cảm giác hôm nay mình khá xúi quẩy, bị ba tu sĩ ngoài hành tỉnh đuổi giết thì thôi đi, vất vả lắm mới chạy thoát tới nơi này, thế mà vẫn gặp phải nguy cơ sinh tử.
Hắn cũng nhận ra, dường như người áo đen đó không dám tự mình ra tay. Dù vậy đi nữa thì số hung thú ở đây cũng dư sức ăn sạch Vương Bảo Nhạc, càng khỏi phải nói tới chuyện hắn còn đang bị thương.
Điều này khiên Vương Bảo Nhạc lo lẳng vô cùng, nhất là hắn không biết mình đang ở đâu... lại khó mà chạy thoát khỏi tầng thứ ba này. Cho dù rời khỏi đây để quay lại tầng hai được thì cũng sẽ đụng mặt ba tu sĩ ngoài hành tinh nọ.
có thể nói là hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, xung quanh chỉ toàn tuyệt cảnh, lên trời không có lối, xuống đất cũng chẳng còn đường.
“Không đúng, có đường xuống đất mà!!”
Vương Bảo Nhạc khựng lại, sát khí trong mắt bộc phát.
Hắn biết mình phải liều mạng một phen, bằng không thì sẽ thật sự chôn thây ở nơi này. Lúc này, con đường duy nhất ở trước mặt hắn chính là cái hố cách đó hơn trăm trượng!
Hắn tin vào trực giác của bản thân, trực giác nói cho hắn biết lời triệu hoán ở bên dưới cái hố đó không hề có ác ý với mình, là đối phương từng bước dẫn dắt mình tới đây, nếu hiện tại đã không còn đường lui thì cứ đi thẳng xuống dưới là được!!
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lấy cái loa Pháp Binh ra hét lớn một tiếng, tiếng hét này được Pháp Binh khuếch đại
tạo thành sóng âm ầm ầm quét ngang bốn phía như gió lốc khiến hơn mười con hung thú đang vọt tới biến thành máu thịt giàn giụa, nổ tung ngay tại chỗ.
Vương Bảo Nhạc cũng vì vận chuyên tu vi mà khiến vết thương nặng hơn, phun ra vài búng máu. Hắn bất chấp mọi thứ, bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, từng con muỗi đột nhiên bay ra, xông thẳng tới đám hung thú xung quanh.
Nhờ việc này, Vương Bảo Nhạc lại bộc phát tốc độ, hét lớn chạy về phía cái hố nọ.
Thấy mục tiêu của Vương Bảo Nhạc đúng là cái hố nọ, người áo đen lập tức muốn ngăn cản, nhưng hẳn ta không dám tới gần nên bấm niệm pháp quyết, đám hung thú xung quanh lập tức cuồng bạo hơn nữa, cả đám liều mạng xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc như không màng sống chết.
Tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, chỉ
trong thời gian ngắn, Vương Bảo Nhạc đã dùng Pháp Binh hơn năm lần, thân thể lắc lư, trước mắt dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn không hề dùng tới Minh Hỏa!
Hắn có cảm giác Minh Hỏa không phải cuồn cuộn không dứt, một khi dùng tới thì có thể sẽ tạo thành hiệu quả trấn áp, nhưng có thể ý đồ của người áo đen này chính là muốn dùng đám hung thú để tiêu hao Minh Hỏa của hắn.
Thực tế cũng đúng như vậy, người áo đen đó đang chờ Vương Bảo Nhạc dùng Minh Hỏa, sau đó làm cho đám hung thú đó kéo sức của hắn, chỉ có liên tục bộc phát và tiêu hao Minh Hỏa thì hắn mới dám ra tay. Nhưng nay thấy Vương Bảo Nhạc mãi vẫn không dùng tới thì hấn ta quắc mất hung tợn hơn, bất đắc dĩ không dám tới gần. Tuy nhiên, trong lúc hắn triệu hoán thì phía xa đã có nhiều khí tức mạnh mẽ và tiêng gầm rú đinh tai nhức óc khác đang nhanh chóng chạy
tới.
cùng lúc đó, đứa bé trai khi nãy vừa thấy Vương Bảo Nhạc thì đã tái mặt biến mất nay cũng xuất hiện cách đó không xa. Nó đầu tiên là nghi hoặc nhìn quanh một lúc đầy cảnh giác giống như đang tìm kiếm thân ảnh nào đó khiến nó vô cùng sợ hãi.
Sau khi không phát hiện thân ảnh nọ, thậm chí còn không cảm ứng được khí tức của đối phương, đứa bé trai này mới thầm thở phào một hơi như thể cảm thấy bản thân đang tự mình dọa mình, đứa bé trai này lại đanh mặt, lạnh lùng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Mỗi lần ta muốn thôn phệ tên này thì con yêu quái kia đều xuất hiện ngăn cản, có thể thấy được tên này rất quan trọng với nó... vậy thì hôm nay ta sẽ thôn phệ hắn trước, xem như lấy lại một chút vốn lẫn lời!”
Trong mắt của đứa bé trai này lóe ra hung quang, lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên cười lạnh như đã báo được thù, nháy mắt đã áp sát!
Sự xuất hiện của nó khiến người áo đen lập tức chú ý tới!
“Thằng đần này!”
Người áo đen thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không hề ngăn cản. Theo hắn ta thấy, trong ba khí linh thì mình là kẻ thông minh nhất, hai cái còn lại hoặc là lão già cổ hủ luôn say ngủ, hoặc là một thằng nhóc con ngu ngốc. Chẳng lẽ thằng ngốc này không nghe những gì mình và Vương Bảo Nhạc nói khi nãy hay sao mà con chủ động xông qua thê này.
“Thôi cũng được, cứ để nó đi tiêu hao Minh Hỏa của tên Vương Bảo Nhạc này vậy!”
Trong lúc ánh mắt của người áo đen lóe lên, đứa bé trai bị hắn mắng là ngu ngốc đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình để xuyên qua giữa đàn hung thú phát cuồng, xuất hiện ở sau lưng Vương Bảo Nhạc, khóe miệng nhếch lên đầy hưng phấn và kích động. Đứa bé trai này muốn xuyên qua người của Vương Bảo Nhạc để lấy đi lửa sinh mệnh của hắn.
Nhưng ngay khỉ nó tới gần thì cái hố vốn bị người áo đen trấn áp đột nhiên phát ra một tiếng gào lớn, một cỗ lực lượng kinh người bộc phát từ bên trong cái hố đó.
Nó xuyên thủng phong ấn của người áo đen khiến cho người áo đen phải lùi lại, thậm chí thân thể còn mơ hồ hơn. Người áo đen gào lớn đầy vẻ lo lắng và tức giận.
“Lão gia hỏa, ngươi làm nô tài suốt cả kỷ nguyên, khó khăn lẳm Minh Tông mới biên mất, chúng ta đã tự do rồi mà ngươi vẫn muốn tiếp tục làm nô
tài ư!! Lại còn không tiếc thiêu đốt cả bản nguyên của mình như thế’! Ngươi đúng là điên rồi!!”
“Ngươi muốn làm thì cứ làm, lão tử không làm!!”
Người áo đen tức giận quát to, cố gắng trấn áp lần nữa, nhưng trong lúc hai bên toàn lực chống lại nhau, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại lóe lên, Minh Hỏa trong cơ thể hấn lập tức bộc phát ngợp trời, không chút do dự!
Thân thể của hắn lóe lên một cái, phóng về phía cái hố nọ.
Ngay khi hắn vừa phóng đĩ cũng là lúc đứa bé trai nọ áp sát...
Đứa bé trai này đứng mũi chịu sào, đâm sầm vào bức tường lửa dữ dội do Minh Hỏa của Vương Bảo Nhạc tạo thành.
Đứa bé trai mở to hai mắt, căn bản không kịp tránh né nên bị Minh Hỏa đập vào mặt, phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể nhanh chóng bị ăn
mòn. Nó đau đớn lùi lại, thậm chí vì bảo vệ tính mạng, nó không thể không tách ra hơn nửa cơ thể của mình, lúc này mới thoát khỏi phạm vi của Minh Hỏa.
Đây cũng là vì Vương Bảo Nhạc đang nhanh chóng phóng tới chỗ cái hố, bằng không đứa bé trai này sẽ không dễ dàng thoát ra bằng cách bỏ đi hơn phân nửa thân thể như thê !
Sau khi tránh thoát, đứa bé trai này lập tức khóc rống lên, thân thể run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ hoảng sợ xưa nay chưa từng có, thậm chí trong lòng nó còn thầm biết ơn con lừa...
Nó cảm thấy có thể mình đã trách oan con lừa rồi, mỗi lần đối phương cắn mình đều không phải ác ý mà là tốt bụng ngăn cản, không để mình tự tìm đường chết...
Trong lúc đứa bé trai kia bỏ chạy, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe sáng, Minh Hỏa hoàn toàn bộc phát. Cũng
nhờ Minh Hỏa lan ra, tốc độ của hắn lại tăng mạnh như hóa thành một ngôi sao băng lao thẳng tới chỗ cái hố nọ. Nơi hắn đi qua, tất cả hung thú chắn đường đều gào lên thảm thiết, thân thể bị Minh Hỏa thiêu đốt hóa thành tro bụi.
Chương450
MINH MỘNG
Mà Minh Hỏa của Vương Bảo Nhạc cũng có hạn, trong quá trình lao tới cũng nhanh chóng yêu đi do bị đàn hung thú đông nghịt tiêu hao!
Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc lại nắm thời cơ cực kỳ chuẩn, dù Minh Hỏa bị tiêu hao, nhưng nhân lúc người áo đen bị kềm chê thì thân thể của hẳn đã nhảy thẳng vào bên trong cái hố nọ!!
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc nhảy vào bên trong cái hố, người áo đen gào to một tiếng đầy vẻ không cam lòng. Tiếng gào này vang vọng khắp tầng thứ ba của thê giới dưới lòng đất này khiến cho toàn bộ thành trì đều chấn động nhưng cuối cùng cũng chẳng ích gì!
“Lão gia hỏa kia, cho dù ngươi giúp hắn đi vào đó thì đã sao! Minh Tông đã biên mất, đám làm chủ vũ trụ năm đó đều đã chết hết, chết vô cùng thê thảm!”
“Không phải do ta không chấp nhận quá khứ mà là chúng ta cuối cùng đã được tự dọ, cần gì phải chôn cùng với Minh Tông kia chứ!”
“Chẳng lẽ ngươi không biết tồn tại đã hủy diệt Minh Tông nay đã thành người đứng đầu Tinh vực vị Ương rồi hay sao!!”
Người áo đen tức giận quát to, thậm chí cảm xúc dao động mãnh liệt còn khiên thân ảnh của hắn lộ ra, không phải một lão giả mặc áo đen, mà là... bên dưới lớp áo đen đó xuất hiện một gương mặt già nua, như thể chiếc áo đen này chính là bản thể của hẳn!
Đứa bé trai cũng hiện ra bên cạnh người áo đen, trong mắt đầy vẻ ngơ ngác. Dường như nó cũng không hiểu lắm về những chuyện đang diễn ra.
Nó hết nhìn người áo đen lại nhìn sang cái hố nọ giống như không hiểu tại sao người áo đen lại nói như vậy.
“Đồ ngu ngốc!!”
Người áo đen thấy bộ dạng của đứa bé trai như thế thì lại càng giận hơn, nhưng lời của hắn lại khiến đứa bé trai bực mình.
“Đồ áo rách, ngươi mắng ai hả!”
“Ta mắng ngươi đấy, đồ đèn cũ! Suốt ngày cứ ra vẻ nai tơ thì vui lắm à!”
Tầng thứ ba của thế giới dưới lòng đất, người áo đen và đứa bé trai tức giận mắng mỏ lẫn nhau, thậm chí chỉ chốc lát đã bắt đầu động thủ cấu xé nhau. Đám hung thú sẵn có và vừa chạy tới đều ngơ ngác nhìn hai vị chúa tể trong lòng mình đang bay trên trời nhưng không con nào dám xen vào, chỉ có thể cúi đầu im lặng chờ đợi.
Cũng chính lúc này, dòng xoáy đã từng đưa quan tài trong tinh vực cấm
kỵ đã bị bụi thời gian phủ kín, bị người đời quên lãng, xem như chưa từng tồn tại ở nơi vũ trụ cách xa hệ Mặt Trời kia, lúc này lại dần phát ra một tiêng thở dài.
Sau khi tiếng thở dài vang lên, một gương mặt khổng lồ có thể sánh với dòng xoáy tinh không bắt đầu xuất hiện, ánh mắt nhìn về phía hệ Mặt Trời, hồi lâu sau lại thở dài rồi nhắm mắt lại. Một cỗ ý chí thuộc về hẳn dùng một cách thức nào đó để lan ra, hòa vào vũ trụ...
Cũng lúc đó, trong tầng thứ hai của thế giới dưới lòng đất này, ba tu sĩ ngoài hành tinh chia nhau ra tìm kiếm lối ra nhưng dù tìm kiếm cỡ nào thì cũng không thấy lối ra đâu cả.
Vất vả lắm mới tìm được một chỗ yếu ớt nhất, nhưng ngay khi bọn họ cố gắng đánh thủng nơi này để xông ra thì toàn bộ thê giới dưới lòng đất đột nhiên chấn động, bầu trời biến ảo như gió nổi mây giăng. Tất cả những điểm yếu ớt nhất đều bị gia cố lại,
thậm chí cả hồn hải ở tầng thứ nhất hay thi thể ở tầng thứ hai đều mất đi khả năng hành động, đứng im không thể cục cựa.
Hồn hải lặng im, mộ địa yên bình... thậm chí, ngay cả đám hung thú vốn đang cúi đầu ở tầng thứ ba cũng chấn động không dám nhúc nhích như có một cỗ ý chí kinh người dùng thủ đoạn khó diễn tả nào đó, lợi dụng Minh Khí ở đây để giáng lâm!
Tồn tại này quá sức cường hãn nên khi nó giáng lâm thì khiến cho chúng sinh như biến thành tượng gỗ!
Ngay cả đứa bé trai và người áo đen đang đánh nhau cũng biên sắc, thân thể run rẩy theo bản năng. Một cỗ ký ức và sợ hãi đã chôn sâu trong lòng bọn họ bao lâu nay lập tức bị gợi lên khi cỗ ý chí này giáng lâm. Đứa bé trai lập tức quỳ rạp xuống đất mà hét lớn.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, chủ nhân tha mạng...”
Trong lúc nó hét lên theo bản năng thì người áo đen cũng run rẩy dữ dội hơn, nhưng hắn ta không cầu xin tha thứ mà giật mình hét lớn với giọng điệu không dám tin.
“Ý chí này... Không thể nào... Không... Không thể nào như thê được! Hắn đã chết rồi, đã chết trong trận đại chiến năm đó rồi!!”
Trong lúc đứa bé trai quỳ xuống xin tha, người áo đen điên cuồng gào to không tin nổi, ý chí giáng lâm xuống dường như không để ý gì tới họ, chỉ lặng lẽ lướt qua bọn họ rồi tiến vào bên trong cái hố nọ!
Vương Bảo Nhạc lúc này cũng đang ngơ ngác. Hắn không cảm nhận được cỗ ý chí mạnh mẽ này giáng lâm, thậm chí hắn cũng không cảm giác được tồn tại đã triệu hoán mình, cứ như kể từ sau khi vào đây thì tất cả đều biến mất.
Bên trong cái hố đó cũng không có gì khác, chỉ có một mảnh hư vô tối đen!
Nơi Vương Bảo Nhạc đang đứng là một chiếc thuyền nan, một chiếc thuyền nan cô độc đang từ từ tiến tới trước giữa hư vô này... Chiếc thuyền nan này độc một màu đen như có thể hòa làm một với hư vô, phát ra khí tức tang thương và cổ xưa. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cúi đầu xuống thì cũng nhìn thấy quần áo trên người mình lúc này đã thay đổi, biên thành một chiếc áo khoác đen vô cùng quen mắt!
Ngoài ra, trước mặt hẳn còn đặt một mái chèo, nói đúng hơn là một mái chèo có đèn, trên đỉnh mái chèo có gắn một chiếc đèn được vải bố xanh bao bọc!
Thuyền nan, áo đen, mái chèo...
Ngay khi nhìn thấy những thứ này, Vương Bảo Nhạc bất giác nhớ đến bức họa mà mình nhìn thấy ở phòng thí nghiệm của Triệu Phẩm Phương trong chủ thành Sao Hỏa...
Tất cả mọi thứ khiến Vương Bảo Nhạc ngơ ngác, suy nghĩ của hắn cũng bị hư vô tĩnh lặng xung quanh biến thành mơ hồ, dần dần, theo con thuyền từ từ tiến về phía trước. Khung cảnh yên lặng xung quanh khiên mí mắt của Vương Bảo Nhạc trĩu nặng, hấn ngồi xuống, dựa vào mạn thuyền như say ngủ.
Trong giấc ngủ như không ngủ này, hắn loáng thoáng nghe thấy phía trước vọng đến một bài ca dao. Bài ca dao này không phải do trẻ con mà là một giọng nói dù già nua nhưng lại vô cùng ôn hòa đọc lên, vang vọng bên tai rồi theo hắn vào giấc mơ.
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại...”
“Muốn biết người kiếp trước, phải xem kẻ kiếp này...”
“Muốn hay quả lai sinh, nhìn điều đời này đã tạo...”
Bài ca dao này quang vọng, dần trở thành toàn bộ trong ý thức của Vương Bảo Nhạc. Đầu của hấn từ từ nghiêng qua, mí mắt run run như muốn mở ra nhưng lại bị cơn buồn ngủ níu lấy, mãi cho đến khi hoàn toàn mất hết ý thức...
Ngay khi ý thức của hắn hoàn toàn say ngủ, ý chí giáng lâm xuống như xuất hiện bên cạnh con thuyền nan này, mơ hồ hóa thành thân ảnh hư ảo của một lão giả. Ông đứng trên thuyền, cúi đầu nhìn Vương Bảo Nhạc, trong mắt đầy vẻ cảm khái và ôn hòa.
“Hạt giống duy nhất của thế gian này sao... Hoặc có lẽ đây cũng là luân hồi...”
“Thôi vậy...”
Lão giả thở dài, giơ tay phải lên điểm nhẹ vào mi tâm của Vương Bảo Nhạc, miệng thì thào.
‘Minh Mộng...’
Vương Bảo Nhạc cảm giác như mình đã có một giấc mộng, một giấc mộng mà hắn cũng không biết phải hình dung thế nào. Thế giới trong giấc mộng này tràn ngập ánh sáng chói mắt khiến hắn không muốn tỉnh lại.
Không biết bao lâu sau, hắn lại nghe thấy tiếng ca dao quen thuộc, thanh âm vẫn ôn hòa và thân thiết như thế, ban đầu thì có vẻ xa xôi, dần dần biên thành vang vọng bên tai khiến hắn mở bừng mắt ra.
vẫn là trên thuyền nan, xung quanh lại không phải hư vô mà là... vũ trụ!!
Vũ trụ mênh mông vô tận, có thể thấy biết bao dải sao sáng ở phía xa, biết bao trần ai chưa từng thấy, thậm chí còn có từng viên thiên thạch xoay tròn bay ngang qua.
Những thứ xa lạ này khiến Vương Bảo Nhạc thoáng giật mình, đồng thời cũng thấy lão giả mặc áo đen, tay cầm mái chèo có đèn đang đưa lưng về phía mình!
"filepos0009977802">

Bạn cần đăng nhập để bình luận