Tam Thốn nhân Gian

Chương 480

Chương 480Chương 480
Vương Bảo Nhạc cầm nhẫn truyền âm cảm thấy xấu hổ không thôi, sau đó tranh thủ rời khỏi đại điện của Đan Đạo các, đến ngọn núi chính của Tông chủ trên đảo Thượng Viện.
Đến đây, hắn thấy được Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu đang khoanh chân ngồi đó. Sau khi quan sát sắc mặt của Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu thật kỹ thì Vương Bảo Nhạc sáng suốt không nhắc tới hai chữ Tiểu Triệu nữa mà ngồi bên cạnh ông, hỏi về công pháp Kết Đan.
“Bảo Nhạc à, công pháp Kết Đan đầy đủ của Đạo viện Phiêu Miễu tổng cộng có bảy mươi chín bộ, dựa theo trình độ chia ra làm bốn loại là Ất Giáp Bính Đinh, trong đó, Giáp có bảy bộ, Ất có mười chín bộ...”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nhìn Vương Bảo Nhạc rồi lấy một tấm thẻ ngọc đưa qua.
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, tranh thủ đón lấy rồi xem thử.
Thẻ ngọc này không ghi chép kỹ về quá trình tu luyện công pháp mà chỉ giới thiệu sơ lược về ưu điểm và khuyết điểm, không chỉ công pháp hoàn chỉnh mà cũng miêu tả sơ qua về khá nhiêu tàn quyển.
Nhưng chẳng mấy chốc thì Vương Bảo Nhạc đã nhíu mày lại, thực tế, sau khi xem xong thì hắn cảm thấy toàn bộ bảy mươi chín bộ công pháp đầy đủ này đều rất tầm thường. Ngay cả bảy bộ giáp cũng chẳng huýên diệu được đến đâu, so với Minh Pháp của hắn thì không có cửa rồi, nhưng so với Lôi Đạo Sơ Thiên thì cũng kém xa.
Chỉ có hai bộ là xem như không tệ, nhưng một bộ là Vân Vụ Chi Pháp, thiên về tốc độ và hư ảo. Đây là công pháp trấn tông của Đạo viện Phiêu Miễu, cũng là công pháp mà phần lớn các trưởng lão Kết Đan của Đạo viện Phiêu Miễu sẽ tu luyện.
Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì nó lại không hợp cho lắm, một phần là do hắn Trúc Cơ ngưng tụ Lôi Đan, phẫn còn lại là từ khi Vương Bảo Nhạc tu luyện đến nay đã có kiểu chiến đấu của riêng mình, ấy chính là bá đạo xưa nay chưa từng có, khá mâu thuẫn với Vân Vụ Chi Pháp này.
Bộ còn lại thì là Ngộ Đạo Chi Pháp mà Thái thượng Trưởng lão tự mình nghĩ ra, Vương Bảo Nhạc chỉ nhìn lướt đã loại thẳng, hắn không muốn trở thành Ngộ Đạo nhất mạch.
Thể nên, việc lựa chọn lại có khó khán không nhỏ. Những tàn pháp kia tuy có vài cái cũng được, nhưng ít nhiêu gì cũng có phẫn khiếm khuyết, không phải lựa chọn thích hợp nhất.
Đồng thời, phần lớn công pháp mà Vương Bảo Nhạc đã xem trong Minh Mộng đều có liên quan tới Minh Pháp, những cái không liên quan thì cũng là công pháp Linh Tiên cảnh đổ lên khiến Vương Bảo Nhạc thoáng nhíu mày.
“Tông chủ, thứ ta tu luyện ở Trúc Cơ là Lôi Đạo Sơ Thiên, chẳng lẽ không có Lôi Đạo Trung Thiên à?”
Có một câu Vương Bảo Nhạc chưa nói, ấy chính là... nếu như không có thì tại sao lại để hắn tu luyện Lôi Đạo Sơ Thiên.
“Lôi Đạo chi pháp là lấy được từ mảnh vỡ Lôi Vực của đạo viện, đương nhiên là có Trung Thiên rồi.”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu vẫn bình tĩnh như thường, lấy một tấm thẻ ngọc ra từ túi trữ vật đưa cho Vương Bảo Nhạc, thứ bên trong đó ghi chép đúng là Lôi Đạo Trung Thiên.
Vương Bảo Nhạc nhận lấy xong thì xem thử, trên mặt đẫy vẻ khó hiểu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu. Hắn thật sự không hiểu, nếu đã có Lôi Đạo Trung Thiên, thoạt nhìn công pháp này cũng không tệ lắm, nhưng tại sao Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lại đưa ra sau cùng thế này.
Nhìn ra được vẻ nghi hoặc của Vương Bảo Nhạc, Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lắc đầu thở dài.
“Bảo Nhạc, vốn dựa theo quy hoạch đối với ngươi, lúc trước cho ngươi tu luyện Lôi Đạo Sơ Thiên cũng chính là vì để ngươi Kết Đan xong thì có thể tiếp tục tu luyện Lôi Đạo Trung Thiên. Dù đạo viện không có Hậu Thiên, nhưng nếu thật sự có một ngày ngươi thành tựu Nguyên Anh... có muốn đổi công pháp cũng sẽ không khó khăn gì.”
“Nhưng không ngờ ngươi lại Kết Đan nhanh như thế, chiến lực lại vô cùng kinh người. Tuy Lôi Đạo Trung Thiên không hề tằm thường, nhưng lại không phải thứ thích hợp nhất dành cho ngươi, thậm chí rất có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng và hạn chế tốc độ tu luyện, cũng như chiến lực của ngươi!”
“Nên lão phu mới chần chừ không đưa ra ngay.”
Nghe Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nói vậy, Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, sau đó lại đặt thẻ ngọc Lôi Đạo Trung Thiên xuống mà nhìn Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu. Hắn cảm thấy, nếu như Tông chủ đã mở miệng thì đương nhiên đã thương lượng với Thái thượng Trưởng lão rồi, vậy ắt hẳn đạo viện cũng đã có lựa chọn cho công pháp của mình.
“Công pháp của Đạo viện Phiêu Miễu ta đã có thể xem như đứng đàu Liên bang rồi, nhưng đây cũng chỉ là với Liên bang mà thôi. Dựa theo phán đoán của Thái thượng Trưởng lão và ta thì mấy công pháp này... e chẳng là gì với những nền vãn minh tu chân lớn khác!”
“Thứ có giá trị thật sự chính là những tàn pháp đó, nhưng giá trị này lại khó có thể phô bày được...”
Thấy Vương Bảo Nhạc im lặng không hề nóng vội như thể, Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lại mỉm cười.
“Nhưng ngươi thân là bách tử Liên bang, có lẽ chờ một thời gian nữa sẽ có cơ hội nhận được công pháp vượt xa nền văn minh tu hành của Liên bang!”
Nói tới đây, Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu giơ tay phải chỉ lên trời.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn về phía thanh cổ kiếm đồng xanh kinh tâm động phách đã đâm xuyên vầng thái dương kia!
Kết hợp với những lời Thái thượng Trưởng lão đã nói khi nãy, trong lòng Vương Bảo Nhạc đã có phán đoán rõ ràng hơn, ấy chính là... sắp tới đây, kế hoạch bách tử Liên bang sẽ chính thức khởi động, theo đó chính là kế hoạch đổ bộ cổ kiếm đồng xanh cũng sẽ được triển khai toàn diện!
Rõ ràng, chỉ lấy được mảnh vỡ của nó thôi cũng khiến Liên bang hình thành nền văn minh tu chân. Công pháp và tài nguyên trên cổ kiếm đồng xanh đó là một cơ duyên tạo hóa lớn không tưởng tượng nổi với bất kỳ tu sĩ nào trong Liên bang!
“Lôi Đạo Trung Thiên thì ngươi cứ cầm lấy trước đi. Nếu như có thể... ta vẫn mong ngươi có thể tu luyện được công pháp chính thức dành cho thiên kiêu, sẽ không bị tụt lại phía sau những hậu bối trong các nền ván minh khác ngoài vũ trụ ngay từ điểm xuất phát!” Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nói lời thấm thìa, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt tràn đầy chờ mong. Có vài lời ông không nói với Vương Bảo Nhạc, Thái thượng Trưởng lão cũng vậy, nhưng toàn bộ Đạo viện Phiêu Miễu đều có chung một suy nghĩ, ấy chính là Vương Bảo Nhạc chính là hy vọng giúp Đạo viện Phiêu Miễu chính thức vùng lên trong tương lai, sẽ là một trong những trụ cột của Đạo viện Phiêu Miễu sau Lý Hành Vãn.
Mặc dù không biết nhận thức chung của cao tầng Đạo viện Phiêu Miễu, nhưng lúc này cũng đã có một vài suy đoán và nhận thức riêng, hắn trầm ngâm một lúc rồi thu hồi Lôi Đạo Trung Thiên, sau đó cáo từ Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu toan rời khỏi, lúc này Tông chủ lại như thuận miệng nói.
“Bảo Nhạc, không biết Thái thượng Trưởng lão có nói với ngươi hay không, sắp tới ngươi tạm thời đừng về Sao Hỏa, cứ ở lại tông môn đi... Bởi vì lão nhân gia ngài sắp đột phá rồi!”
“Là người đầu tiên đột phá Kết Đan, bước vào Nguyên Anh trên Trái Đất này. Lúc lão nhân gia ngài đột phá sẽ có người của các thế lực khác tới xem. Đồng thời, dựa theo phán đoán của lão nhân gia ngài ấy thì lúc đột phá sẽ có linh khí kinh người bị dẫn tới, nó sẽ là tạo hóa đối với các đệ tử.”
“Nhất là đối với những người Kết Đan cảnh như chúng ta, nó sẽ là một cơ hội giúp chúng ta tham khảo và minh ngộ!”
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì đồng tử co rụt lại. Hắn không hề kinh ngạc khi hay tin Thái thượng Trưởng lão sắp đột phá, vì chính bản thân hắn cũng đã nhìn ra một hai. Nhưng mấy chữ “người đầu tiên đột phá Kết Đan, bước vào Nguyên Anh” mà Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nói lại khiến hắn giật nảy mình.
‘Người đầu tiên?;
Vương Bảo Nhạc nghi hoặc hỏi lại. Hắn nhớ rõ lúc trước, sau khi hạo kiếp Sao Thủy diễn ra, dù đang bế quan nhưng hắn vẫn chú ý nghe tuyên ngôn của Tổng thống Liên bang, biết đến vị lão giả tu sĩ Nguyên Anh đã ra ngoài vũ trụ tìm kiếm tu sĩ ngoài hành tinh.
“Đúng vậy... Người... Trái Đất đầu tiên!!”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái đầy thâm ý giống như có phần cố kỵ khi ở Trái Đất nên không nói nhiều.
Nhưng ám hiệu của ông cũng gần như nói rõ, nếu Vương Bảo Nhạc còn không hiểu thì không thể nào trở thành tòng nhị tước trong thời gian ngắn như thế được. Gần như chỉ trong nháy mắt thì hai mắt của hắn đã lóe sáng, trong lòng có được một đáp án khiến hắn không kinh ngạc gì lắm.
“Có lẽ... vị kia tới từ cổ kiếm đồng xanh!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong lòng trầm ngâm, sau đó lại ôm quyền cúi đầu với Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu rồi xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi, Vương Bảo Nhạc đi dạo bên trong đạo viện, miệng luôn mỉm cười chào hỏi các sư đệ, sư muội đi ngang qua. Nếu đổi lại là lúc khác thì có lẽ hắn sẽ trêu chọc vài câu, nhưng nay trong lòng có muôn vàn suy nghĩ. Dù lần này quay về hắn không biết được bao nhiêu nhưng vẫn nhìn ra được vài điều.
“Có lẽ vị tu sĩ Nguyên Anh đến từ cổ kiếm đồng xanh kia cũng không có ác ý gì, bằng không, với thực lực của Liên bang thì khó mà chống lại được...”
“Nhưng chuyện này cũng thú vị lắm, lúc trước sau khi đưa ra kế hoạch bách tử Liên bang xong thì vẫn không có tin tức gì, nay việc nghiên cứu và chế tạo bom phản linh của Triệu Phẩm Phương đại sư đã có đột phá, Thái thượng Trưởng lão cũng sắp sửa đột phá tu vi...”
“Lúc này, lại có ý định khởi động kế hoạch bách tử Liên bang...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, nếu nghĩ chuyện này theo cách bình thường, tuy có manh mối, nhưng vẫn không rõ ràng lắm. Tuy vậy, nếu kết hợp với kinh nghiệm đọc tự truyện quan lớn thì lập tức rõ ràng hơn hẳn.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang suy tư thì phía xa lại vọng tới một tiếng gầm đầy hưng phấn và kích động, lại có tiếng a a vang vọng khắp nơi, cắt đứt mạch suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc.
Nghe tiếng kêu quen thuộc này, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một con vượn Kim cương có cánh vừa vọt ra khỏi đám mây, phóng nhanh về phía mình.
Tiểu Kim!!
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ cười lớn, thân thể lóe lên một cái, trực tiếp đạp không bay về phía nó.
"filepos0010585714">

Bạn cần đăng nhập để bình luận