Tam Thốn nhân Gian

Chương 485

Chương 485Chương 485
THƯƠNG MANG ĐẠO CUNG
Trên đường Vương Bảo Nhạc quay về Sao Hỏa, truyền thông của Liên bang vẫn còn đang chúc mừng Thái thượng Trưởng lão Lý Hành Văn của Đạo viện Phiêu Miễu đột phá Nguyên Anh, tiếng mừng vui cười nói vang khắp Liên bang.
Cùng lúc đó, dân chúng Liên bang rất ít người biết, ngày thứ tư sau khi Lý Hành Văn đột phá thì Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước cũng chọn bể quan. Đồng thời, toàn bộ đô thành cũng mở ra phòng hộ để đề phòng bất trắc. Mặc dù Lý Hành Ván đang ở trong Đạo viện Phiêu Miễu nhưng ông vẫn luôn chú ý tới chuyện ở đô thành, nếu nơi đó có gió thổi cỏ lay thì ông có thể tới đó đầu tiên để hộ pháp cho Đoan Mộc Tước.
Nếu như Đoan Mộc Tước cũng có thể đột phá thì Liên bang mới xem như chính thức bước vào thời đại Nguyên Anh. Quan trọng nhất là nếu hai người bọn họ có thể liên tiếp đột phá thì chứng tỏ... những người khác cũng sẽ có cơ hội.
Ví như... nghị viên trưởng, ví như Vực chủ Sao Hỏa, ví như thái thượng trưởng lão của ba đạo viện còn lại, cũng như Tinh Hà Lạc Nhật Tông, Vũ Hóa Tiên Thiên Tông, thậm chí là cả Ngũ Thế Thiên Tộc.
Dù sao thì Đoan Mộc Tước cũng xem như lứa thứ hai, mà thế hệ trước đã trải qua thay đổi thiên địa, hạo kiếp hung thú, có thể xem như giết ra từ tận thế như Lý Hành Ván, dù là tâm chí hay tư chất đều xem như thiên kiêu một đời!
Người như thế không nên chôn chân ở Kết Đan cảnh!
Vậy nên, vẫn có vài người cũng bế quan như Đoan Mộc Tước, ai nấy đều khao khát chuyện đột phá tu vi, bước vào Nguyên Anh cảnh!
Chỉ là... chuyện này quá khó, chẳng những cần có thời gian mà còn cần cả cơ duyên. Tuy thời đại tu hành đã đến, bất kỳ người nào đi tới đỉnh cao đều có cơ duyên nhất định của mình, nhưng cơ duyên cũng chia ra làm lớn với nhỏ.
Nhưng đây cũng không phải chuyện mà Vương Bảo Nhạc để ý tới. Sau khi khí cầu quay về Sao Hỏa thì hắn lập tức quay về đặc khu. Mãi cho tới khi đặt chân vào đặc khu, dường như sinh ra liên hệ với Minh Khí ở dưới lòng đất, xác định tất cả đều ổn thỏa thì Vương Bảo Nhạc mới thở phào một hơi.
Sau đó hắn lại đau đàu, tuy Minh Khí rất mạnh nhưng lại bị hư hại nặng, nếu không sửa chữa ổn thỏa thì lại không thể lấy nó ra. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc có cảm giác giống như có người đưa bức ảnh đẹp trai banh vũ trụ lúc hắn gầy đi ra trước mặt hắn, hắn có thể thấy và cảm nhận được, nhưng chính bản thân hắn lại không thể gầy xuống được.
Vương Bảo Nhạc thở dài liên tục, trong thời gian hắn rời đi, đặc khu cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Lý Uyển Nhi vẫn đang bế quan, mấy người Lâm Thiên Hạo cũng được chia chỗ hẳn hoi, cố định mỗi tháng một người thay phiên quản lý đặc khu. Những người khác giống như bị chuyện Lý Hành Văn đột phá làm cho hưng phấn, sau đó lại trơ mắt nhìn Vương Bảo Nhạc đột phá nên ai nấy cũng bắt đầu bế quan.
Không chỉ vậy, dường như sau khi Lý Hành Ván đột phá xong thì toàn bộ tu sĩ Liên bang đều bị kích thích, tạo thành một làn sóng tu hành.
Thế nên, sau khi quay lại Sao Hỏa và suy nghĩ hồi lâu, Vương Bảo Nhạc cũng quyết định tu luyện Minh Pháp của mình. Nhưng ngay khi hắn định sẽ vào trong hang thần binh tu luyện thì Liên bang đột nhiên tuyên bố một chuyện trong lúc làn sóng tu hành vừa mới trỗi dậy Lân nữa.
Trùng kiến Sao Thủy!
Sau khi trải qua trận hạo kiếp nọ, trên Sao Thủy đã trở thành phế tích, cả ngôi sao như già đi, đại thương nguyên khí. Trong lúc toàn dân đang hưng phấn bừng bừng, Liên bang vừa đưa ra chuyện này đã nhận được sự ủng hộ cực lớn.
Đồng thời, chuyện này cũng giống như một tín hiệu, khiến cho thủ lĩnh của tất cả thế lực trong Liên bang đều giật mình không thôi. Rõ ràng bọn họ đã biết được chân tướng của việc trùng kiến Sao Thủy này chứ không giống dân chúng bình thường.
“Truyền tống trận trên Sao Thủy... sắp bắt dẫu xây dựng rồi.”
Đây là suy nghĩ đàu tiên xuất hiện trong lòng của thủ lĩnh các thế lực trong Liên bang ngay sau khi thấy tuyên bố trùng kiến Sao Thủy.
Thực tế cũng đúng như họ nghĩ, sau khi tin tức này được tuyên bố một ngày thì Vương Bảo Nhạc lập tức nhận được truyền âm của Vực chủ Sao Hỏa. Trong truyền âm, Vực chủ Sao Hỏa đã gửi cho hắn rất nhiêu bản vẽ, bảo hắn chế tạo ra tất cả những linh kiện được vẽ trên đó trong thời gian quy định. Những tài nguyên cần thiết để chế tạo những linh kiện này sẽ do Sao Hỏa cung cấp toàn bộ.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc giật mình không thôi, cũng cảm giác được sắp có mưa gió kéo đến, lại liên tưởng tới lời mà Thái thượng Trưởng lão và Tông chủ đã nói và việc Liên bang muốn trùng kiến Sao Thủy, trong lòng hắn lập tức có suy đoán nên vội vàng hỏi lại Vực chủ Sao Hỏa.
Vực chủ Sao Hỏa im lặng một chút như đang cân nhắc xem có thể nói cho hắn biết hay không, hồi lâu sau, cô mới hít sâu một hơi, toàn lực vận chuyển đại trận Sao Hỏa. Cũng không biết cô đã làm gì mà khiến cho truyền âm của hai người bọn họ như bị mã hóa, ngăn cản mọi khả năng bị người khác nghe lén, sau đó mới từ tốn lên tiếng.
“Chắc ngươi cũng biết chuyện Liên bang tuyên bố sẽ trùng kiến Sao Thủy rồi chứ gì, nhưng... đây chỉ là làm mặt ngoài mà thôi. Mục đích thật sự trong việc trùng kiến Sao Thủy chính là để xây dựng một truyền tống trận lớn ở đó!”
“Thực ra, truyền tống trận này đã được xây dựng từ trước rồi, nhưng lúc trước vừa thiếu nhiều tài liệu, lại chưa tới lúc nên tiến độ khá chậm, thêm chuyện trải qua hạo kiếp nên nó chỉ còn lại cái khung mà thôi.”
“Nhưng nay thời cơ đã tới nên Liên bang cũng đẩy nhanh tiến độ, muốn chính thức xây dựng đại trận truyền tống nối liên với... cổ kiếm đồng xanh!”
“Nên không chỉ ngươi, thực ra tất cả pháp binh sư của Liên bang đều nhận được nhiệm vụ chế tạo linh kiện, cuối cùng chỗ linh kiện này sẽ được gom về một chỗ, tạo thành... truyền tống trận!”
Nghe Vực chủ Sao Hỏa nói vậy, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc trở nên nghiêm túc hơn hẳn, đàu óc nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên hỏi.
“Kế hoạch bách tử Liên bang thì sao?”
“Có một số việc, với quýên hạn của ngươi thì đủ để biết được, nhưng cách thông báo cho ngươi phải đặc biệt cẩn thận, nhất là không thể nói thẳng ra ở trên Trái Đất... Đương nhiên, làm thế này thì có vẻ quan trọng hóa vấn đề, hoặc lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng không ai dám đánh cược cả vì đây không phải chuyện riêng của bất kỳ ai, mà là một lần mạo hiểm sinh tử của cả Liên bang, cả vãn minh và nhân loại!”
Vực chủ Sao Hỏa không đáp thẳng nhưng những lời này cũng giải thích nguyên nhân mà cả Thái thượng Trưởng lão lẫn Tông chủ đều không nói rõ ràng khi Vương Bảo Nhạc ở Đạo viện Phiêu Miễu trước kia.
Càng như vậy thì hai mắt của Vương Bảo Nhạc lại càng lóe sáng hơn. Hắn không nói gì mà chờ Vực chủ Sao Hỏa giải thích.
Có vẻ như Vực chủ Sao Hỏa rất hài lòng với sự trầm ổn của Vương Bảo Nhạc lúc gặp chuyện, cô im lặng một lúc, theo bản năng hạ giọng nói.
“Bảo Nhạc à, chuyện tiếp theo ta nói cho ngươi biết chính là tuyệt mật nội bộ hàng đàu, trừ khi chín phần mười tòng nhất tước đổ lên của Liên bang đồng ý cho phép thì mới được tiết lộ...”
“Hơn bốn mươi năm trước, vũ trụ kịch biến, một thanh cổ kiếm đồng xanh bay vào hệ Mặt Trời, chỉ riêng uy áp của nó đã khiến cho vũ trụ chấn động, cuối cùng thanh kiếm này lại đâm vào Mặt Trời, xuyên qua hơn phân nửa mũi kiếm!”
“Thanh kiếm này vỡ nát hơn phân nửa, rơi vào bên trong hệ Mặt Trời mới tạo thành kỷ Linh Nguyên khiến tất cả năng lượng trong Liên bang mất đi hiệu lực, xuất hiện nền văn minh tu hành, nhưng thực ra... thanh cổ kiếm đồng xanh này đến từ một nền ván minh tu hành ngoài hành tinh. Trình độ của nơi đó cao hơn chúng ta rất nhiêu, thậm chí thanh kiếm này... chỉ là một tông môn trong nền văn minh đó mà thôi!”
“Nói đúng hơn thì đây là một chiếc thuyền cứu hộ, bọn họ cũng là chạy nạn ra, nhưng trên đường đi gặp phải sự cố nên mới rơi vào trong hệ Mặt Trời!”
“Trên cổ kiếm đến nay vẫn còn người sống, số lượng lại không hề ít!”
Vực chủ Sao Hỏa nói tới đây thì hô hấp của Vương Bảo Nhạc đã dồn dập hơn, nhưng hắn cũng không bất ngờ gì mấy, chỉ hít sâu vài hơi chờ Vực chủ Sao Hỏa nói tiếp.
“Dựa theo tin tức mà Liên bang biết được thì tông môn trên cổ kiếm đồng xanh này tên là... Thương Mang Đạo Cung!”
“Trải qua tai nạn đó thì Thương Mang Đạo Cung này cũng bị tổn thất nhân số khá nhiều, sau đó lại bị chia làm ba thế lực do ba vị đại năng có suy nghĩ khác nhau nắm giữ!”
“Một thế lực trong đó được chúng ta gọi là phái Hắc Ám. Chủ trương của bọn họ chính là rời khỏi đây, đi tìm mục tiêu vốn có mà tông môn bọn họ đã đặt ra từ trước, nhưng vì cổ kiếm bị hỏng quá nặng nên bọn họ muốn cướp đoạt hết thảy tài nguyên trong hệ Mặt Trời để sửa chữa cổ kiếm, hoàn thành mục đích của mình!”
“Một khi bọn họ nắm quýên chính thì sẽ là hạo kiếp đối với Liên bang ta. Một khi tất cả Tinh Nguyên trong hệ Mặt Trời mất đi, ngay cả năng lượng trong Mặt Trời cũng bị rút sạch thì hệ Mặt Trời của chúng ta sẽ biến thành phế tích. Khi đó, con đường khá khẩm nhất của chúng ta cũng chỉ là trở thành nô bộc cho tông môn của họ mà thôi!”
"filepos0010681695">

Bạn cần đăng nhập để bình luận