Tam Thốn nhân Gian

Chương 491

Chương 491Chương 491
LIÊN BANG ĐIỀU LÊNH
Khác với việc triệu tập thế lực khắp nơi tới xem lễ khi Lý Hành Ván tấn chức, quá trình tấn chức của Đoan Mộc Tước có vẻ khiêm tốn hơn nhiêu. Nhưng dù có khiêm tốn hơn nữa thì linh khí trái đất chấn động khi tấn thăng thành công vẫn sẽ khiến các thế lực khắp nơi phát hiện, tuyên bố chính thức của Ván phòng Tổng thống cũng xác nhận việc này. Nhất thời, toàn Liên bang đều mừng vui khôn xiết, vô cùng rầm rộ!
Trên thực tế, việc Lý Hành Ván và Đoan Mộc Tước Lân lượt đột phá đã đại biểu cho nền văn minh tu hành của Liên bang... có thể thực sự xem như chính thức từ Kết Đan bước vào Nguyên Anh.
Mà nỗi chờ mong đối với Nguyên Anh lúc này trở đi cũng đã trở thành quan tâm hàng đầu của toàn bộ dân chúng Liên bang... Ai sẽ là người tiếp theo tấn chức đây?
Cùng với việc Đoan Mộc Tước tấn thăng và toàn bộ dân chúng sôi sục, người cảm thụ trực quan nhất ở chỗ Vương Bảo Nhạc lại đến từ Vực chủ Sao Hỏa. Mọi người bắt đầu đẩy nhanh việc chế tạo linh kiện cho truyền thống trận.
Vương Bảo Nhạc cảm nhận được việc xây dựng truyền tống trận được đẩy nhanh, làm cho hắn nhận ra rằng kế hoạch bách tử Liên bang đã gần trong gang tấc!
“Trước đó tốc độ xây dựng rất chậm chạp... Nhưng bây giờ lại táng tốc rõ rệt như vậy...”
Vương Bảo Nhạc vốn đang bế quan, sau khi kết thúc truyền âm với Vực chủ Sao Hỏa thì ngồi một chỗ như đang suy tư điều gì. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lại cầm lấy nhẫn truyền âm liên lạc với Thái thượng Trưởng lão, sau vài câu chào xã giao thì bắt đầu hỏi về thời gian triển khai kế hoạch bách tử Liên bang.
Lý Hành Văn lúc này đã rời khỏi Sao Hỏa và về tới Đạo viện Phiêu Miễu ở Trái Đất. Sau khi nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc, ông không tránh trọng tâm câu chuyện như trước nữa, chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói thẳng.
“Bảo Nhạc, kế hoạch bách tử Liên bang đã sắp bắt đầu triển khai rồi. Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng phải chuẩn bị tốt. Sở dĩ, trước kia việc xây dựng kéo dài như thế chủ yếu là do... Liên bang không có lòng tin!”
“Mặc dù việc xây dựng truyền tống trận có thể làm cho Liên bang có được nhiêu chỗ tốt, nhưng cũng có tai họa ngầm. Đến khi ta và Đoan Mộc Tước đều tấn tháng tới Nguyên Anh thì mới có sự nắm chắc nhất định. Đây cũng coi như có thêm một lá bài tẩy khác ngoài đòn sát thủ là bom phản linh. Đây mới là mấu chốt trong việc đẩy nhanh tốc độ xây dựng truyền tống trận.”
“Nhưng chuyện khác thì ngươi không cần lo lắng. Hiện tại, việc quan trọng nhất của ngươi chính là nhanh chóng chuẩn bị... Chậm nhất là khoảng ba tháng sẽ bắt đầu truyền tống nhóm đầu tiên đi!”
Nghe Thái thượng Trưởng lão nói vậy, hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn. Một lúc sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, hai mắt hắn lóe sáng, Vương Bảo Nhạc đã có quyết định về việc đổ bộ cổ kiếm đồng xanh, đi thì nhất định phải đi, phần vì hắn cần công pháp, ngoài ra hắn cũng nhiêu tài nguyên hơn nữa.
Chính là tài nguyên cần có để sửa chữa phục hồi Minh Chu hoàn toàn. Nếu ngày nào đó mình có thể sửa Minh Chu, lấy ra khỏi Sao Hỏa để mang theo bên người, uy lực của nó đủ để tiêu diệt cả hành tinh.
Khát vọng này như trở thành hình ảnh xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc thì tâm tình của hán lại kích động không thôi, cảm giác mong chờ cũng dâng trào mãnh liệt.
“Nhất định phải sửa Minh Chu hoàn chỉnh mới được!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Hắn biết, hôm nay muốn tìm được tài nguyên để sửa chữa Minh Chu ở Sao Hỏa mà thì quá khó, chỉ có lên cổ kiếm đồng xanh kia thì họa may có thể làm được.
Ngoài ra, còn có một yếu tố cực kì quan trọng nữa, đó chính là nghĩa vụ và trách nhiệm!
Hắn biết rõ với thân phận tòng nhị tước của mình thì thực tế có thể không đi, nhưng nếu đã là bách tử Liên bang thì phải có nghĩa vụ tham gia kế hoạch này. Hắn hiểu rõ, kế hoạch Tân này cũng là một lần cơ duyên đối với bách tử Liên bang.
Đồng thời, nó còn đại biểu cho kinh nghiệm, sẽ giúp ích nhiêu cho việc thăng tước vị sau này. Nhất là khi nghĩ tới chuyện có một ngày nào đó trong tương lai, bản thân có thể dựa vào phần lý lịch lúc lên cổ kiếm đồng xanh để trở thành Tổng thống Liên bang thì tim của Vương Bảo Nhạc lại đập rộn lên.
Ngoài ra, thân là tu sĩ trong kỷ Linh Nguyên, Vương Bảo Nhạc cũng rất tò mò cũng và có tâm trạng khó nói rõ thành lời về cổ kiếm đồng xanh đã đâm vào Mặt Trời và là nơi khởi nguồn của vãn minh tu hành ở Trái Đất.
Trong lúc trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc lại sờ chiếc mặt nạ trong ngực. Mặc dù lâu rồi chị đẹp không có động tĩnh gì nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn nhớ chuyện từng thấy bức tượng của chị đẹp ở mảnh vỡ nằm trong quê hương Linh Tức.
“Nếu như đã quyết định sẽ đi thì phải chuẩn bị tốt. Dù sao thì mình vẫn không biết gì về cổ kiếm đồng xanh đó, nhưng chắc chắn nơi đó sẽ có nhiều nguy hiểm.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, nhớ tới câu “ngươi có sợ chết không” mà Thái thượng Trưởng lão đã hỏi mình.
Nhớ tới câu nói này, Vương Bảo Nhạc lại cười một tiếng, sâu trong mắt có ánh sáng lạnh lóe lên. Hắn tu hành đến nay, mặc dù thời gian không nhiêu nhưng lại trải qua bao Lân sinh tử. Bất kể là tại bí cảnh Mặt Tráng hay Lân bị ba tên tu sĩ ngoài hành tinh truy sát cũng thế, tất cả đều là cửu tử nhất sinh, chỉ cần sơ sẩy chút thôi cũng sẽ hình thẫn câu diệt.
Có thể nói, Vương Bảo Nhạc không phải loại tu sĩ trong nhà kính mà là trưởng thành từ chiến đấu sinh tử. Mặc dù có thể không bằng tu sĩ ma đạo ở mặt giết chóc, nhưng nếu nói về mức độ tàn nhẫn thì hắn tự tin mình không thua bất cứ kẻ nào.
“Trong thời gian ba tháng mà muốn tu vi đột phá thì đúng là hơi phi thực tế. Dù sao thì mình vẫn chưa có công pháp chính thức để tu luyện, vậy thì trong ba tháng này chỉ có thể luyện chế Pháp Binh thôi!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát tạm dừng việc tu luyện, lấy pháp bảo của mình ra khỏi túi trữ vật.
Số lượng pháp bảo của hắn khá nhiêu, ngoại trừ những món thuộc về bản thân hắn ra, số còn lại đều là chiến lợi phẩm thu được từ ba tên tu sĩ ngoài hành tinh.
“Phải tranh thủ nâng cấp tất cả pháp bảo của mình thành Pháp Binh trong ba tháng này mới được!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi rồi phất tay, có mấy con muỗi bay ra, vo ve quanh hắn.
“Quan trọng nhất chính là phải xem có thể nâng cấp pháp bảo bản mệnh thành Pháp Binh hay không!”
Vương Bảo Nhạc vẫn luôn đặt rất nhiều chờ mong cho vỏ kiếm trong cơ thể, nay đã có quyết định thì hắn lập tức bắt tay vào luyện chế pháp bảo của mình.
Tài nguyên càn có để nâng cấp pháp bảo lại không phải vấn đề gì khó với Vương Bảo Nhạc. Hắn chỉ cần nói một tiếng thì Kim Đa Minh sẽ giải quyết toàn bộ giúp hắn.
Sau khi trải qua giai đoạn quảng cáo tới tấp, bản thân đặc khu cũng thật sự giúp ích rất nhiêu cho việc an dưỡng và tu luyện nên tiếng tăm của nó ở cứ lên như diều gặp gió, du khách nườm nượp tới lui mỗi ngày. Nhất là các thể lực khắp nơi cũng nhìn ra tiềm chất của đặc khu nên cũng đầu tư vào đây.
Điêu này làm cho đặc khu Sao Hỏa trở thành nơi hội tụ của biết bao người, Vương Bảo Nhạc lại giao việc này cho đám người Kim Đa Minh nên lợi ích bọn họ nhận được từ đây thật sự rất lớn, tập đoàn Tam Nguyệt cũng nhờ đó mà thu lợi rất nhiêu. Thế nên, Vương Bảo Nhạc chỉ cần nói tên số tài nguyên cần thiết cho việc nâng cấp pháp bảo thì Kim Đa Minh sẽ lập tức liên hệ với tập đoàn, chưa đầy ba ngày là có thể đưa tới không thiếu món nào.
Sau khi tài nguyên được đưa tới, Vương Bảo Nhạc bắt đàu nâng cấp pháp bảo của mình trong lần bế quan này. Nhất là hắn có Minh Đan nên việc thu hoạch tàn niệm thần linh trở nên vô cùng đơn giản. Gần như ngày nào hán đều có thể thần du đi vào hư không, thấy được tàn niệm thẫn linh thì lập tức thả Minh Hỏa ra mà bắt.
Đồng thời, bàn tay Dẩn Hồn mà hán nắm giữ cũng giúp cho việc thu hoạch tàn niệm thần linh trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết.
Thời gian cứ trôi qua như thế, chẳng bao lâu đã hết hai tháng. Trong thời gian này, Kim Đa Minh lại đưa thêm một đống tài nguyên tới để hỗ trợ Vương Bảo Nhạc. Nếu là lúc khác, nói không chừng Vương Bảo Nhạc sẽ bán khoăn phần nào, nhưng hiện tại mục tiêu của hắn là cổ kiếm đồng xanh nên đã nhận hết toàn bộ, tiếp tục kế hoạch nâng cấp và luyện chế Pháp Binh của mình.
Khi còn gẫn nửa tháng là tới thời hạn ba tháng đó thì truyền tống trận trên Sao Thủy rốt cuộc cũng được xây dựng xong. Việc này cũng không được Liên bang tuyên truyền rộng rãi mà chỉ phát một lệnh điều động cho mỗi vị bách tử Liên bang ban đầu.
Trong điều lệnh này cũng không nói gì nhiêu, chỉ có một câu: Nửa tháng sau tập kết tại Sao Thủy, kế hoạch bách tử Liên bang chính thức bắt đầu!
Việc này lập tức làm cho các bách tử Liên bang chấn động. Mặc dù trước đó bọn họ ít nhiêu gì cũng biết một chút nhưng khi thời khắc bát đầu thực sự đến thì trong lòng họ lại tràn đầy bất an và căng thẳng. Mà việc này cũng khó mà giữ bí mật được nên chẳng mấy chốc bên truyền thông phát hiện ra manh mối và tuyên bố việc kế hoạch bách tử Liên bang được bắt đầu ra ngoài trong sự ngầm đồng ý của Liên bang.
Nhiêu người tò mò nên thăm dò thử thì tìm được những ván bản của Liên bang có nhắc đến kế hoạch bách tử Liên bang năm đó. Trong văn bản đã nói rõ, kế hoạch bách tử Liên bang chỉ là một mắt xích trong rất nhiêu kế hoạch, mà tất cả những kế hoạch này đều chỉ để phục vụ một mục đích là đổ bộ cổ kiểm đồng xanh!
Trong khoảng thời gian ngắn, dân chúng Liên bang lại xôn xao lãn nữa, đủ loại tin tức không ngừng được truyền ra làm cho toàn bộ Liên bang đều sôi trào bàn tán.
Cũng chính vào lúc này, Liên bang đã đưa ra tuyên bố chính thức!
“Triệu tập bách tử hội tụ tại Sao Thủy làm nhóm tu sĩ đầu tiên đển cổ kiếm đồng xanh, sau đó sẽ tiến hành tuyển chọn nhóm bách tử Liên bang thứ hai. Từ nay về sau, mỗi năm sẽ tuyển chọn và truyền tống một Lân. Mục tiêu là trong vòng ba mươi năm, truyền tống ba nghìn tu sĩ vào cổ kiếm đồng xanh!”
"filepos0010799553">

Bạn cần đăng nhập để bình luận