Tam Thốn nhân Gian

Chương 502

Chương 502Chương 502
MỘT LỜI KHÔNG HỢP
Thanh Hỏa đảo nằm ở phía Tây Bắc của sơn môn Thương Mang Đạo Cung, xung quanh có bảy tám hòn đảo nhỏ khác, xem như đảo lớn trong khu vực này Đồng thời, do bên trong đó linh mạch, lại trồng Thanh Hỏa thảo nên có thể liệt vào top 20 trong số mấy trám hòn đảo của Thương Mang Đạo Cung.
Ngoại trừ 10 hòn đảo đứng đầu đều bị Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung nắm giữ thì những hòn đảo như Thanh Hỏa đảo phần lớn đều bị đệ tử của ba vị trưởng lão và những tu sĩ Nguyên Anh kia nắm giữ, không để cho người khác dễ dàng cắm chân vào.
Vậy nên, lần này Phùng Thu Nhiên đưa ra ý muốn để Vương Bảo Nhạc độc hưởng tài nguyên trên Thanh Hỏa đảo mới bị Diệt Liệt Tử cực lực phản đối như thế. Cuối cùng, hai bên thỏa hiệp với nhau, để cho Vương Bảo Nhạc và Lương Long cùng chiếm cứ.
Tuy không nói rõ nhưng dù là Diệt Liệt Tử hay Phùng Thu Nhiên đều có ý để hai người này âm thầm đấu một trận với nhau. Diệt Liệt Tử rất có lòng tin với đệ tử của mình, một khi Lương Long chiếm thế, đè bẹp Vương Bảo Nhạc xuống sẽ giúp ích rất nhiêu cho kế hoạch đả kích Phùng Thu Nhiên của ông ta về sau.
Phùng Thu Nhiên cũng rất muốn giúp đệ tử Liên bang, nhất là Vương Bảo Nhạc nhanh chóng phát huy ở nơi này, chẳng những có thể giảm bớt áp lực của cô mà có thể khiến cho người trong phái có thêm niêm tin. Thật ra, mấy năm gần đây, thế cục đã có phần thay đổi, một vài người trong phe cô, thoạt nhìn thì đều nghe theo nhưng vẫn âm thầm sinh ra nghi vấn.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc không hiểu cụ thể về ván cờ song phương này nhưng từ nhỏ đã xem tự truyện quan lớn, lại trải qua hệ thống Liên bang hun đúc như hắn cũng chẳng xa lạ gì với chuyện nội bộ lục đục này, sau khi ngẫm kỹ thì cũng nhìn ra được chút mánh khóe.
Nhưng hắn vẫn giấu nhẹm không để lộ chút sơ hở nào, một đường đi theo chủ quản của Ngoại Sự các lướt nhanh giữa bầu trời. Đây là làn đâu tiên Vương Bảo Nhạc rời khỏi đảo chính của Thương Mang Đạo Cung sau khi tới đây. Trong lúc phi hành thì sóng nhiệt đập vào mặt, dung nham bên dưới cuồn cuộn chảy, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa bộc phát như bọt nước khiến cho lòng người sợ hãi. Đồng thời, bầu trời đỏ rực cùng với những hòn đảo nhỏ liên tục xuất hiện trước mặt vẫn khiến hai mát của Vương Bảo Nhạc lóe sáng.
Rõ ràng, hoàn cảnh ở nơi này vô cùng ác liệt, khác hẳn với Liên bang. Nếu không phải nơi này có linh khí nồng đậm kinh người thì Vương Bảo Nhạc sẽ thấy đây chẳng khác gì địa ngục trong truyền thuyết trên Trái Đất.
Lương Long bên cạnh lại liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhạc, trong mắt lại lộ ra vẻ xem thường trắng trợn. Hắn hừ một tiếng rồi nhìn chủ quản Ngoại Sự các ở phía trước, lúc này mới không lên tiếng mỉa mai, nhưng trong lòng đã quyết định, đến khi lên đảo kia, chờ người của Ngoại Sự các rời đi thì mình nhất định phải để cho tên thấp kém này biết, không phải ai cũng có thể tự xưng là tu sĩ!
Còn việc thắng bại ấy à, hắn ta cán bản không hề nghĩ là mình sẽ thua. Những tài nguyên và công pháp mà hắn ta được nhận bao lâu nay khiến hắn ta có đủ niêm tin, quan trọng nhất là mấy hôm trước hắn đã từ Kết Đan sơ kỳ đột phá tới Kết Đan trung kỳ rồi.
“Giết chết tên thấp kém này thì không được, nhưng phế tu vi, cắt đứt tứ chi của hắn thì vẫn dư sức!”
Lương Long nghĩ tới đây thì ánh mắt lạnh dần.
Vương Bảo Nhạc nghiêng đầu qua nhìn Lương Long, trong lòng thầm hừ lạnh. Chủ quản của Ngoại Sự các ở phía trước đương nhiên cũng hiểu rõ mâu thuẫn của hai người này, nhưng cũng chẳng muốn để ý làm gì, lúc này chỉ đẩy nhanh tốc độ mà thôi. Nửa canh giờ sau, ba người cuối cùng cũng tới nơi.
Trong biển lửa trước mặt họ lúc này xuất hiện một hòn đảo khổng lồ, diện tích của nó ước chừng cỡ một tòa thành trong đặc khu Sao Hỏa, chỉnh thể đen kịt, đồng thời có hơn một nửa khu vực bị bao phủ bởi thứ cỏ màu tím.
Đồng thời, trên hòn đảo này có ba ngọn núi, ngọn cao nhất ở giữa giống như một thanh lợi kiếm sắp đâm vào trời xanh, hai đỉnh kề bên thì giống như hộ vệ.
Còn chưa tới gần thì Vương Bảo Nhạc đã cảm nhận được linh khí vô cùng nồng đậm phát ra từ ngọn núi này, mức độ nồng đậm của linh khí ở đây đã gần với hòn đảo chính của Thương Mang Đạo Cung.
Trong lúc ba người tới gần, trên quảng trường của ngọn núi cao nhất trên Thanh Hỏa đảo này đã có hơn mười tu sĩ cung kính đứng đó chờ sẵn. Trong số những người này, có năm vị tu sĩ Trúc Cơ, số còn lại đều là Chân Tức cảnh, cả đám giống như đã chờ sẵn từ lâu. Đây đúng là tu sĩ Thương Mang Đạo Cung trên Thanh Hỏa đảo này.
Nhất là trong số này, có một người đàn ông trung niên râu cá trê với tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, rõ ràng là người đứng đầu ở đây, lúc này thấy ba người Vương Bảo Nhạc đang bay tới thì ông ta lập tức bước lên, cúi đàu với bàu trời.
“Đệ tử Chu Bưu, bái kiến Lý chủ quản!”
Sau khi ông ta lên tiếng thì những tu sĩ còn lại cũng lần lượt bái kiến, thanh âm vang vọng. Vị chủ quản Ngoại Sự các và hai người Vương Bảo Nhạc, Lương Long cũng đã đáp xuống ngay trước mặt những người kia.
Không để ý tới Chu Bưu, vị chủ quản Ngoại Sự các này chỉ nghiêng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc và Lương Long rồi lạnh lùng nói.
“Nơi này chính là Thanh Hỏa đảo! Từ giờ trở đi, hai người các ngươi chính là Đảo chủ của đảo này, không phân chính phụ!”
“Được rồi, lão phu chỉ phụ trách dẫn các ngươi tới đây mà thôi, những chuyện khác ta sẽ không tham dự, cáo từ!”
Nói đoạn, vị chủ quản Ngoại Sự các này lập tức xoay người bay đi xa như không muốn ở lại đây lâu hơn.
Gân như ngay khi chủ quản Ngoại Sự các vừa rời đi, ánh mắt của đám Chu Bưu lóe lên đảo qua giữa hai người Vương Bảo Nhạc thì tên Lương Long nọ đột nhiên xoay người lại, sát khí bừng bừng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Thấp...”
“Thấp em gái ngươi!”
Không đợi Lương Long nói xong thì Vương Bảo Nhạc đã hét lớn một tiếng, tốc độ bùng nổ, thân thể trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Lương Long, giơ tay phải lên tung ra một quyền!
Đúng là Toái Tinh Bạo!
Với tu vi Kết Đan của hắn mà thi triển Toái Tinh Bạo thì uy lực mạnh hơn hẳn trước đó! Lúc này, một quyền đánh ra lại bất ngờ như lũ quét, phát ra tiếng nổ mạnh rung trời, lại có từng tia chớp xuất hiện bên ngoài thân thể của Vương Bảo Nhạc lan ra xung quanh như muốn biến mọi thứ xung quanh thành lôi trì.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lương Long biến sắc. Hán ta vốn còn muốn mắng nhiếc thêm vài lời mới động thủ, nào ngờ lúc này Vương Bảo Nhạc lại quyết đoán như thế! Hắn ta vội vàng giơ tay phải lên phất một cái về phía trước, tu vi Kết Đan trung kỳ bộc phát từ trong cơ thể của hắn tạo thành một cơn gió lốc, cố ngăn cản Toái Tinh Bạo của Vương Bảo Nhạc.
Mới vừa mở miệng khiêu khích một chữ thì đã bị chặn họng ngược lại, đến lúc vội vàng ứng phó, chỉ trong chớp mắt thì một quyền của Vương Bảo Nhạc đã đánh lên gió lốc hộ thể của Lương Long, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi. Trong nháy mắt này, Lương Long đã biến sắc, ánh mắt hoảng sợ đầy vẻ không dám tin. Hắn ta cảm giác như mình giống như bị một ngọn núi nện trúng, toàn thân chấn động dữ dội, lục phủ ngũ tạng như đảo lộn. Gió lốc phòng hộ bên ngoài cơ thể của hắn ta lúc này cũng không chịu nổi, vặn vẹo như có thể bị đánh tan bất kỳ lúc nào khiến hắn ta không thể không lùi lại vài bước.
“Nhục thân kiểu gì thế này! Khí lực lớn thật!”
Mấy đòn giao thủ của cả hai cũng tạo thành sóng xung kích 'âm 'âm lan ra xung quanh như gió lốc, đám người Chu Bưu phải hít sâu một hơi, thất thanh nhanh chóng giải tán.
Bọn họ vốn thiên về Lương Long, dù sao thì Vương Bảo Nhạc cũng là ngoại lai, nhưng lúc này, sự mạnh mẽ do Vương Bảo Nhạc thể hiện lại khiến suy nghĩ của bọn họ lập tức dao động phần nào... Ở đâu đi nữa thì kẻ mạnh luôn là vua!
Chủ quản Ngoại Sự các trên trời còn chưa đi xa cũng phải khựng lại, sau khi nhìn thấy mọi chuyện ở dưới thì ông ta không ngăn cản mà nhanh chóng rời khỏi.
Tất cả vẫn chưa kết thúc, ngay khi Lương Long lùi lại thì Vương Bảo Nhạc nghiêng cổ qua trái, phát ra tiếng răng rắc, đồng thời chân phải của hắn đạp mạnh một cái, toàn thân phóng tới, bàn tay xoay một cái thì trong tay xuất hiện một cái loa lớn, khóe miệng nhếch lên cười gằn, hét thẳng vào mặt Lương Long đang hoảng sợ ở bên kia.
“Hôm đó, ở trong Thiên vấn điện thì ta đã muốn đánh ngươi rồi!”
Pháp Binh cấp bảy đỉnh phong được khởi động ở mức cao nhất, biến tiếng hét của Vương Bảo Nhạc thành sóng âm bùng nổ, thanh âm rền vang như thiên thần rống giận khiến cho biển lửa bên ngoài hòn đảo nổ tung từng đợt, đám người Chu Bưu thì hai tai đau đớn, hộc cả máu tươi.
Bọn họ còn như thế, càng không cân phải nói tới Lương Long đang đứng mũi chịu sào ở bên kia. sắc mặt của hắn ta lập tức tái mét, cảm thấy trước mắt như vặn vẹo trước sóng âm khủng bố này, một loại khí thế khiến hắn ta hoảng sợ đang ầm 'âm ập tới như dời non lấp bể.
Trong lúc sóng âm bộc phát, Vương Bảo Nhạc bấm niệm pháp quyết, từng đạo thiên lôi đột nhiên ngưng tụ bắn về phía Lương Long. Thậm chí, sau khi bấm niệm pháp quyết xong thì chân phải của hán cũng đá ra trong nháy mắt với tư thế vô cùng quỷ dị, bởi vì quá mạnh nên phát ra tiếng xé gió vù vù, mục tiêu... đúng là ở giữa hai chân của Lương Long.
"filepos0011011008">

Bạn cần đăng nhập để bình luận