Tam Thốn nhân Gian

Chương 513

Chương 513Chương 513
CƯỠNG CHẾ THU MUA
Không để ý tới những xôn xao trong nhóm chat nữa, Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ thu hồi thẻ ngọc, sau khi thấy xung quanh không có ai thì hắn đột nhiên giơ tay ôm tim, xị mặt ra.
“Tại sao tim ta lại đau thế này... Sáu ngàn chiến công ơi!”
Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng, cho dù hắn kiếm chiến công khá dễ nhưng vẫn thấy xót ruột vì sáu ngàn chiến công này.
“Vì Liên bang, vì văn minh, ta quyết không từ nan!” Vương Bảo Nhạc cố dằn cơn đau tim, tự an ủi bản thân, nhưng hẳn lại phát hiện mấy câu an ủi này chẳng có tác dụng gì cả, nên lại nhìn quanh một vòng, sau khi phát hiện không có ai thì mới cắn ráng một cái.
“Vì giấc mơ trở thành Tổng thống Liên bang!”
Nói vậy xong thì Vương Bảo Nhạc mới cảm thấy đỡ đau tim hơn một chút. Khi quay về Thanh Hỏa đảo, nhìn điểm chiến công chỉ còn gần hai ngàn của mình, hắn lại cảm khái Lân nữa.
“May mà ta nhịn được nên chỉ truyền tống có ba bộ công pháp... Tiếp theo phải bắt đầu để dành chiến công tiếp rồi, mong là tông môn đừng có cướp vụ làm ăn này đi ngay ngày mai...”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy cáng thằng bởi vì chiến công trong túi hao hết khiến hắn cảm thấy hốt hoảng.
Bách tử Liên bang đương nhiên không biết tâm trạng thật sự của Vương Bảo Nhạc nên ai nấy đều liên tục Chat trong nhóm để thể hiện độ giật mình của mình. Lý Di im lặng không nói gì, dù cô ta biết mối làm ăn của Vương Bảo Nhạc rất tốt nhưng không tin đối phương có thể một Lân lấy ra ba bộ công pháp.
“Tính cả phí truyền tống thì tròn sáu ngàn chiến công, ta không tin tên béo đó giàu như thế!”
Lý Di cắn răng, dựa vào quan hệ mà mình vừa thành lập được để thăm dò, sau khi hỏi thám được đúng là Vương Bảo Nhạc đã truyền tống ba miếng thẻ ngọc trong truyền tống trận ở Thương Mang Đạo Cung thì bắt đầu phát cuồng.
“Ta không tin ở đây ngươi vẫn có thể mạnh hơn ta, đồ mập chết tiệt!”
Hô hấp của Lý Di trở nên hỗn loạn, sau khi nghiến răng nghiến lợi thì chuẩn bị ra sức kiếm chiến công, nhất định phải nhờ vào Thương Mang Đạo Cung này để vượt qua Vương Bảo Nhạc.
Cứ thế, thời gian lại trôi qua, mười ngày sau, trong nỗi thấp thỏm lo âu và xót ruột của Vương Bảo Nhạc, hắn lại để dành được đến tám ngàn chiến công, lúc này hắn cũng yên tâm hơn phần nào.
Cũng chính lúc này, Vương Bảo Nhạc bắt đầu nhận ra dấu hiệu không ổn. Hắn phát hiện mấy hôm nay bên ngoài Thanh Hỏa đảo của mình xuất hiện một số người tới ghi chép và quan sát chứ không phải để thuê linh chu, đồng thời Tạ Hải Dương cũng tranh thủ truyền âm cho Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, cao tầng của tông môn đã cho ra quyết sách rồi. Mẩy ngày nữa sẽ bắt đầu thu mua, ngươi phải có chuẩn bị đấy...”
Vương Bảo Nhạc giật thót, dù biết sớm muộn gì cũng tới ngày nay nhưng hắn vẫn thấy không nỡ. Tuy vậy, hắn vẫn hiểu rõ mình không cách nào xoay chuyển được chuyện này. Mối làm ăn một tháng kiếm được hai vạn điểm chiến công thế này, tông môn có thể cho hắn làm tới bây giờ cũng là châm chước lắm rồi, không thể kéo dài được lâu hơn nữa.
Vân Phiêu Tử cũng truyền âm cho Vương Bảo Nhạc, rõ ràng hắn không có thế lực lớn như Tạ Hải Dương, một canh giờ trước khi tông môn tuyên bố quyết định thì hắn mới biết được tin này, muộn hơn Tạ Hải Dương hai ngày, sau khi hay tin cũng lập tức báo cho Vương Bảo Nhạc biết.
Vân Phiêu Tử vừa truyền âm không bao lâu, Vương Bảo Nhạc vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đã nhận được thông báo của tông môn...
Không phải bàn bạc mà là thông báo! Rõ ràng không cho Vương Bảo Nhạc có cơ hội cò kè, dù hắn có muốn hay không thì nhất đinh nhải tuân theo.
Trong thông báo này chỉ có một câu.
“Lập tức dừng ngay việc cho thuê linh chu và nộp phối phương luyện chế lên, được cấp một vạn hai ngàn điểm chiến công đền bù tổn thất!”
Nhìn thấy thông báo này, Vương Bảo Nhạc phải nhướng mày, trong mắt lộ ra tia sâu xa bởi vì phàn đền bù của tông môn khiến người ta phải suy nghĩ. Dựa theo ước định của Vương Bảo Nhạc và Tạ Hải Dương, trong vòng một vạn thì đều phải đưa hết cho hắn.
Đồng thời, còn có cổ phần của Vân Phiêu Tử, tính sơ thì cũng chừng hai ngàn, cơ bản phần đền bù này chưa vào tay thì đã phải chia hết cho người ta. Nếu nói trong vụ này không có gì mờ ám thì chết Vương Bảo Nhạc cũng không tin.
Nhưng hắn hiểu rõ dù có mờ ám gì thì mình cũng không thiệt thòi, hắn càng hiểu rõ kết quả của việc tham lam hoặc lòng tham không đáy là gì nên chỉ nhíu mày một cái rồi thôi.
Sau đó, hắn lập tức dừng việc kinh doanh lại không chút trù trừ, đồng thời cũng giao nộp phối phương lên. Hôm sau, khi một vạn hai ngàn chiến công vào tay thì Vương Bảo Nhạc lập tức chuyển qua cho Tạ Hải Dương một vạn, lại đưa hai ngàn cho Vân Phiêu Tử.
Số lẻ còn dư ra Vương Bảo Nhạc cũng chẳng so đo với Vân Phiêu Tử làm gì. Điều này khiến Vân Phiêu Tử cảm thấy băn khoán, nên mới truyền âm tới.
“Bảo Nhạc, chuyện này... Aiz, dù sao ngươi cũng không phải tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung, bằng không thì giá cả thu mua lần này sẽ không như thế, chỉ chia phần cho ta và Tạ Hải Dương kia, mỗi ngươi là không.”
Vân Phiêu Tử cũng là người hiểu chuyện, chỉ thằng ra chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
“Không sao hết, mọi người đều là bạn với nhau, các ngươi kiếm được tiền thì ta cũng vui mà.”
Vương Bảo Nhạc cười đáp, giọng điệu cũng vô cùng chân thành. Tuy chiến công rất quan trọng nhưng Vương Bảo Nhạc biết mối quan hệ còn quan trọng hơn.
Vân Phiêu Tử cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra những gì Vương Bảo Nhạc nói là thật lòng hay giả dối nên thầm thở phào một hơi, đồng thời cũng thấy ngại ngùng, sau khi suy nghĩ thì hắn đột nhiên lên tiếng.
“Bảo Nhạc huynh đệ, nếu như ngươi muốn bán lại chỗ linh chu kia... thì ta cũng có thể liên hệ người bán đi. Nếu ngươi không vội thì ta đề nghị chờ thêm một thời gian nữa hãy xử lý. Chúng ta có thể bán lẻ từng chiếc, như thế thì có thể kêu giá cao hơn, cần bán gấp thì chắc sẽ hơi thấp...”
Vương Bảo Nhạc chỉ chờ có câu này mà thôi, chỗ chiến công hắn có hiện tại thoạt nhìn giống như chỉ có tám ngàn nhưng thực ra chỗ đáng giá nhất chính là đống linh chu thành phẩm kia.
vốn liếng của đống linh chu đó chừng hai vạn chiến công, mặc dù khả năng bán sát giá không cao lắm nhưng cho dù giảm 60-70% thì cũng đáng giá hơn một vạn chiến công.
Có điêu, Vương Bảo Nhạc không có con đường bán lại nên chỉ mỗi mình Tạ Hải Dương và Vân Phiêu Tử là có thể bán đi giúp hắn. Vương Bảo Nhạc mang theo mong chờ, lại bàn bạc với Vân Phiêu Tử một phen, sau khi kết thúc thì hắn như thuận miệng hỏi một câu.
“Đúng rồi, Vân Phiêu Tử này, Tạ Hải Dương này có thân phận gì ở tông môn thế?”
“Hắn ấy à, thuộc phe của Phùng trưởng lão. Mặc dù tu vi bình thường, nhưng mối quan hệ lại rộng, cũng có tí danh tiếng trong số đệ tử Thương Mang Đạo Cung, chuyên môn làm ăn buôn bán. Tuy ta không biết cụ thể ra sao nhưng đoán là chắc tên này có quan hệ dây mơ rễ má với vị cao tầng nào đó trong tông môn, có người đoán chắc là Xích Lân tiên bối.”
Nếu đổi lại là lúc khác thì Vân Phiêu Tử chắc chắn sẽ chần chừ cân nhắc, dù có nói ra thì cũng sẽ giữ lại ít nhiêu.
Dù sao thì việc này cũng liên quan đến nội bộ của Thương Mang Đạo Cung, nhưng sau vài lần qua lại với Vương Bảo Nhạc, hắn chẳng những kiếm được không ít tiên mà còn nợ nhân tình của Vương Bảo Nhạc nên mới nói hết những gì mình biết ra.
Sau khi nói thêm về một vài quan hệ nhân tế ở tông môn cho Vương Bảo Nhạc nghe thì Vân Phiêu Tử mới kết thúc trò chuyện, Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi xuống, nheo mắt lại trầm ngâm một lúc, sau đó lại nhìn chiến công của mình rồi thở dài.
Thực tế, doanh thu ngày hơn trăm chiến công trước đó khiến cuộc sống của hắn rất thoải mái, nhưng từ giờ trở đi hắn lại sắp quay về cảnh nghèo xác nghèo xơ, không thể không nghĩ tới việc tìm cách khác để kiếm chiến công.
Nhất là qua vài ngày sau, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn, Vương Bảo Nhạc cũng không còn lòng dạ nào mà tu luyện, đưa mắt nhìn tấm bia nhiệm vụ trong động phủ, cuối cùng trong mắt hắn ánh lên vẻ quyết đoán.
“Thôi vậy, đến phần thân kiếm xem thử có tìm được lệnh bài thân phận nào hay không. Đây mới là cách kiếm chiến công đúng đắn nhất, không ai có thể lay chuyển được!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì nhận nhiệm vụ này, sau khi sửa sang mọi thứ thì rời khỏi Thanh Hỏa đảo, vượt qua biển dung nham nóng chảy theo chỉ dẫn nhiệm vụ, từ khu vực chuôi kiếm đi thẳng về phía thân kiếm nằm giữa Mặt Trời!
Bởi vì đường xá xa xôi nên Vương Bảo Nhạc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài thời gian dài. Trong lúc điêu chỉnh phương hướng và di chuyển, thẻ ngọc chiến công của hán đột nhiên rung lên. Vương Bảo Nhạc kinh ngạc lấy ra xem thử thì bất ngờ không thôi bởi vì chiến công của hắn bỗng nhiên lại có hơn năm trăm điểm.
“Cái gì thế này?”
Vương Bảo Nhạc tò mò xem thử, phát hiện người chuyển chiến công cho mình là Tạ Hải Dương thì lại càng lấy làm khó hiểu nên truyền âm qua hỏi thẳng.
“Huynh đệ, ngươi nhận được rồi đúng không? Ha ha, ta vừa nhận một mối làm ăn, chia cho ngươi một nửa, còn lý do ấy à... chắc là ngươi sẽ biết ngay thôi.”
"filepos0011220835">

Bạn cần đăng nhập để bình luận