Tam Thốn nhân Gian

Chương 516

Chương 516Chương 516
TIẾNG CẦU CỨU
Nếu như hình dung khu vực chuôi kiếm của cổ kiếm đồng xanh là ôn hòa thì phần thân kiếm vùi sâu vào trong Mặt Trời chỉ có thể nói là cuồng bạo.
Thế giới bên trong tàng phòng hộ này, biển lửa không còn là màu đỏ nữa mà biến thành màu đen. Biển lửa màu đen này có nhiệt độ cao hơn hẳn ở khu vực chuôi kiếm. Thậm chí, chỉ cần Vương Bảo Nhạc thử cảm nhận một chút thôi thì đã biến sắc. Theo suy đoán của hắn, dù là bản thân mình vào đây... trừ khi có thêm linh chu, bằng không e là chằng thể trụ nổi hơn một nén nhang trong biển lửa này.
Đúng là kinh khủng mà!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi nhưng hắn hiểu rõ mức độ cường hãn của nhục thể bản thân nên trong lòng lại càng giật mình hơn, cũng để ý thấy trong biển lửa này không hề có mặt đất gì, ngay cả trên bầu trời cũng chỉ có biển lửa mà thôi.
Mặc dù không mênh mông vô tận như biển lửa bên dưới nhưng vẫn có từng dòng dung nham nóng chảy xuôi trên trời như những dòng sông, đủ khiến đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại. Nhất là những nơi mà ánh mắt có thể nhìn tới, dù là bầu trời hay mặt đất đều bị biển lửa phủ kín khiến người ta như bước vào chốn địa ngục thật sự.
Ngoài ra, nơi này còn có rất nhiêu mảnh vỡ và bụi bặm. Thậm chí, vừa mới tiến vào tầng phòng hộ thì Vương Bảo Nhạc nhìn thấy một tòa lầu các to như ngọn núi đã biến thành phế tích đang trôi lững lờ trên dòng dung nham ở phía xa, sau đó đâm sầm vào một mảnh vỡ của pho tượng nào đó. Hai bên va chạm khiến cho biển lửa
xung quanh dậy sóng, cũng tạo thành từng dao động cực mạnh khiến cho đất trời như rung chuyển. Dù Vương Bảo Nhạc đứng cách đó khá xa cũng cảm nhận được sóng nhiệt ập vào mắt, mái tóc của hắn cũng phát ra mùi cháy khét.
Vương Bảo Nhạc hoảng sợ vội vàng lùi lại phía sau. Hắn không lập tức tiến lên mà chỉ đứng im tại chỗ để làm quen dần với nhiệt độ của nơi này. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng dõi mắt theo dõi xung quanh, dần dần, chẳng những hắn thấy được rất nhiêu phế tích lầu các mà còn thấy vô số mảnh vỡ của ngọn núi, thậm chí còn có rất nhiêu thi thể.
Những thi thể này phần lớn đều không còn nguyên vẹn. Trong số này có tu sĩ, cũng có... người của tộc Vị Ương mà Vương Bảo Nhạc từng nhìn thấy ở quê hương Linh Tức năm xưa.
Mặc dù hắn không tới gần nhưng cũng nhìn ra trên những thi thể này không còn bảo vật hay túi trữ vật gì nữa, cũng có dấu vết bị lục lọi. Rõ ràng mấy năm nay trong Thương Mang Đạo Cung cũng có không ít người tới đây tìm kiếm, mà những người có thể tới đây phần lớn đều có tu vi cao thâm, lại thường xuyên đi theo nhóm.
Quan sát chừng một canh giờ, Vương Bảo Nhạc xác định thân thể của mình đã hoàn toàn quen với nhiệt độ ở khu vực thân kiếm, lúc này mới cảnh giác cao độ, cẩn thận bay về phía trước, một đường tránh né những dòng sông dung nham kia, di chuyển giữa mấy khu vực khe hở, đồng thời cũng để ý đến những thay đổi xung quanh, tìm kiếm lệnh bài thân phận hoặc đồ trữ vật.
Thời gian dần trôi, mới đó đã hơn bốn canh giờ, Vương Bảo Nhạc bay cũng không nhanh, chủ yếu là quan sát và tìm kiếm, đến nay vẫn chưa gặp phải nguy cơ nào lớn. Trong mấy canh giờ tìm kiếm này, hán cũng thấy thứ có nhiêu nhất bên trong
biển dung nham nóng chảy bên dưới chính là phế tích lâu các cùng với mảnh vỡ của các pho tượng và núi đá.
Giống như tất cả mọi thứ ở đây đã sụp đổ trong một đợt hạo kiếp, mặc dù sự tồn tại của biển lửa đã bao trùm rất nhiêu dấu vết giao chiến xưa kia, nhưng nơi này vẫn có từng đợt uy áp khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy lòng mình chấn động.
Nhất là có vài nơi thoạt nhìn không có nguy hiểm gì, cũng chẳng có sông lửa nhưng Vương Bảo Nhạc tận mắt nhìn thấy ở những khu vực đó thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vệt đen kỳ lạ. Vệt đen đó vừa hiện ra sẽ khiến cho không gian như bị cắt rách, tạo thành một lỗ hổng khổng lồ, bên trong lại có gió lốc và sóng nhiệt kinh người đột nhiên phả ra.
Gió lốc này cực kỳ mạnh, chỉ căn sơ sẩy để bị ảnh hưởng tới thì thân thể nhất định sẽ trọng thương, Vương Bảo Nhạc nhìn mà phải hít sâu một hơi, càng cảm thấy nơi này đáng sợ hơn.
Ngoài ra, trong quá trình Vương Bảo Nhạc cẩn thận tiến lên thì hắn còn thấy được vài ngọn núi ở giữa bầu trời. Những ngọn núi này đều lơ lửng giữa không trung, xiêu xiêu vẹo vẹo, đồng thời còn có vài ngọn bị chổng ngược.
Có ngọn núi trụi lủi, cái lại gồ ghề, giống như đã từng bị pháp thuật đánh trúng, còn một số ngọn giữ được vài kiến trúc bên trên. Nhưng phàm là như vậy thì Vương Bảo Nhạc lại càng không dám tới gần, bởi vì từ xa hắn đã cảm giác được trên những ngọn núi nguyên vẹn đó sở hữu cấm chế khiến hắn phải run sợ.
Vương Bảo Nhạc cũng đã đẩy vài ngọn núi bình thường qua để thử cường độ của những cấm chế này, phát hiện núi đá vừa mới chạm vào đó thì đã lẳng lặng hóa thành tro bụi.
Điêu này làm cho da đầu của Vương Bảo Nhạc run lên, cũng chính thức hiểu được tại sao điểm chiến công của lệnh bài thân phận lại cao như thế. Muốn kiếm được
lệnh bài ở nơi này thật sự quá khó, mà may mán lại chiếm nhân tố rất lớn.
Nhưng đây vẫn chưa phải điểm đáng sợ nhất của khu vực thân kiếm, sau khi trầm ngâm thì Vương Bảo Nhạc đã dừng lại ở đây vài canh giờ. Tiếp theo, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng khiến cho tâm thân của hắn phải chấn động dữ dội làn nữa.
Hắn tận mắt nhìn thấy khu vực phía trước vốn chỉ có biển dung nham nóng chảy, nhưng không biết bị sức mạnh nào dẫn dắt mà chỉ ngay một giây sau, phạm vi chừng trám trượng lập tức trở nên mờ ảo, tiếp theo cả khu vực này lại bị thay đổi, xuất hiện mảnh vỡ khổng lồ của ngọn núi nào đó.
Loại thay đổi này không có quy tắc hay giờ giấc cố định, Vương Bảo Nhạc để ý vài lần, rốt cuộc cũng xác định được hai điêu. Một là, hoàn cảnh ở nơi này sẽ bất ngờ thay đổi chứ không cố định, thỉnh thoảng xuất hiện biến hóa như bị truyền tống.
Điểm còn lại chính là ngoại trừ dịch chuyển bất quy tắc ra, biển lửa ở đây thỉnh thoảng còn tự động sụp xuống. Theo sự thay đổi kỳ lạ đó là những hài cốt và kiến trúc vốn chìm bên dưới biển lửa lại hiện lên.
Mỗi lần như thế thì xung quanh nó đều có rất nhiêu khe hở không gian xuất hiện, thậm chí còn có thể tạo thành gió lốc cực nóng khiến cho toàn bộ khu vực thân kiếm này tràn ngập nguy cơ.
Vương Bảo Nhạc lại càng cảnh giác hơn, liên tục kêu gọi chị đẹp nhưng hồi lâu mà vẫn không nghe chị đẹp đáp lại. Trong lòng hắn dần sinh ý chùn bước, thầm nghĩ hay là quay về tìm thêm vài người nữa cùng nhau đi thám dò thì tốt hơn nên hắn muốn lùi lại để quay về theo đường cũ, toan rời khỏi nơi này... Nhưng bỗng nhiên, biển lửa bên cạnh hắn phun trào, dung nham chảy bắn ra xung quanh, Vương Bảo Nhạc lập tức tránh né, đang muốn đi đường vòng thì một cảm giác nguy cơ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện khiến cho hai mắt của hắn lóe
lên, chân phải giơ lên, toàn thân xoay tròn như một con quay, quét một cú về phía sau lưng.
Ầm một tiếng, Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn thấy một sinh vật hình người, toàn thân có lửa mạnh bốc lên đang gào to, bị một cước của mình đá lùi lại hơn mười trượng.
“Thứ gì thế này!?”
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, một cước vừa rồi hắn đã dùng toàn lực nhưng chỉ có thể làm cho sinh vật hỏa diễm hình người kia lùi lại mà thôi.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì sinh vật hỏa diễm hình người kia há miệng, để lộ những cái răng nhọn hoắt, trong mắt đẫy vẻ hung tàn và điên cuồng, nháy mắt vọt tới, thậm chí khi nó tới gân thì có một cỗ khí tức nóng rực phát ra, 'âm ầm cuốn đến như gió lốc.
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, mặc dù hán không biết đây là thứ gì nhưng bản năng cho hắn biết không thể dây dưa ở đây quá lâu. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, phi kiếm ba màu lập tức bay ra, xuyên thấu qua cơ thể của sinh vật hỏa diễm hình người kia ngay khi nó tới gần.
Ầm một tiếng, thân thể của sinh vật hỏa diễm hình người kia nổ tung, bên trong không có máu thịt mà chỉ hóa thành vô sổ tảng đá màu đỏ, rơi vãi xuống biển lửa.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, thân thể nhảy lên, nhanh chóng chạy theo đường cũ. Mấy canh giờ tiếp theo, sau hai lần bị sinh vật cùng loại tập kích, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy tầng phòng hộ ở phía xa, nhìn thấy bầu trời yên bình và ôn hòa ở bên ngoài.
Nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc muốn táng tốc lao ra thì hắn chợt giật mình, lấy một tấm thẻ ngọc ra khỏi vòng tay trữ vật. Tấm thẻ ngọc đó đang rung lên dữ dội, đúng là cục vực linh võng mà bách tử Liên bang dùng để truyền âm.
Lúc này, trong nhóm có một bách tử Liên bang đến từ hội nghị viên đang cầu cứu.
“Có ai ở trong thân kiếm hay không? Ta bị nhốt rồi, cứu ta với!”
Bách tử Liên bang cùng đi vào Thương Mang Đạo Cung đều hiểu rõ, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực nên ở một mức độ nào đó thì tất cả vô cùng đoàn kết. Vương Bảo Nhạc vừa thấy tin tức này thì chợt dừng bước.
Mà thẻ ngọc cục vực linh võng cũng có hạn chế phạm vi, theo nguyên lý, nếu mọi người ở cùng một khu vực thì có thể nhìn thấy tin tức của nhau, nếu cách quá xa thì chỉ những người ở cùng một khu vực mới có thể nhận được tin nhắn của đối phương.
Ví như hiện tại, trong nhóm vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng cầu cứu đầy tuyệt vọng của bách tử Liên bang nọ là vang liên hồi.
"filepos0011279351">

Bạn cần đăng nhập để bình luận