Tam Thốn nhân Gian

Chương 518

Chương 518Chương 518
HÁT CHO TA!
Nếu đổi lại là kẻ nhát gan sợ ma nào khác thì lúc này nhất định sẽ run như cầy sấy, dù không đến mức hét toáng lên thì cũng phải run rẩy lùi lại thật nhanh, nhưng cả cô gái áo trắng này lẫn đám quỷ con bên cạnh cô ta đều không thể nào ngờ, người mà họ phải đối mặt lúc này căn bản không hề sợ hãi cái gọi là hồn thể quỷ dị. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn nhíu mày ra chiều thiểu kiên nhẫn.
Ngay khi nữ quỷ áo trắng xông tới, Vương Bảo Nhạc quắc mắt một cái, giơ chân phải lên đá một cú qua không chút chần chừ.
Một cước đá lên người nữ quỷ áo trắng lại có thể bỏ qua hồn thể, giống hệt như đá vào chân thân khiến cho nữ quỷ này hét thảm một tiếng, thân thể bị đá bay ngược ra sau hơn mười trượng.
“Có chút bản lĩnh này mà cũng đòi giả thần giả quỷ à?”
Vương Bảo Nhạc hừ lạnh một tiếng, giơ tay phải lên thi triển Minh Pháp Dẩn Hồn. Trong bàn tay của hắn lập tức xuất hiện mấy cái bóng chồng lên nhau, cái bóng chồng này hóa thành một bàn tay quỷ đen kịt âm trâm, quỷ thủ này vừa xuất hiện thì khí tức lạnh lẽo xung quanh lại dữ dội hơn trước đó. Nếu gió lạnh xuất hiện cùng nữ quỷ này giống như lệ quỷ thì khí tức phát ra trên người Vương Bảo Nhạc lúc này chính là quỷ vương.
Dẩn Hồn thủ của hắn trảo một cái, ngũ quan vốn không đầy đủ của nữ quỷ áo trắng này bị đá cho huyễn hóa ra, trên mặt đầy vẻ không dám tin. Cô ta hét lớn một tiếng toan bỏ trốn nhưng tất cả đã muộn, chỉ trong nháy mắt thân thể của cô ta đã bị Dần Hồn thủ của Vương Bảo Nhạc bắt được.
Nữ quỷ hư ảo này chẳng thể nào thoát ra được, bị Vương Bảo Nhạc bóp cổ kéo tới trước mặt.
“Giả thằn giả quỷ thì thôi đi, lại còn dám giở trò trước mặt vương gia gia của ngươi à?”
Vương Bảo Nhạc trừng mắt, ném nữ quỷ xuống đất, giống như còn chưa hả giận nên nhấc chân đá thêm vài cái lên người nữ quỷ này khiến cô ta kêu la thảm thiết hơn.
Tu vi vốn ngang với Kết Đan đại viên mãn của cô ta ở trước mặt Vương Bảo Nhạc lại yếu ớt chẳng đáng nhắc tới, cán bản chẳng thể phát huy được gì, hệt như gặp phải thiên địch.
Khí tức có thể khiến cho tất cả kẻ sống sợ hãi trên người cô ta cũng không có tác dụng gì với Vương Bảo Nhạc... Vương Bảo Nhạc thân là Minh Tử, lúc ở trong Minh Mộng hắn đã làm việc với biết bao vong hồn, không đến ngàn vạn thì cũng mấy trăm vạn. Trong số đó có rất nhiều quỷ hồn
mạnh hơn cả nữ quỷ áo trắng này, thậm chí đồ sát một vài thế giới cũng có nhưng đứng trước mặt Vương Bảo Nhạc thì tất cả đều vô cùng ngoan ngoãn, không dám làm bậy.
Minh Tông là con quái vật khổng lồ chịu trách nhiệm dẫn lối linh hồn, Vương Bảo Nhạc thân là Minh Tử, nếu bị mấy con tiểu quỷ như thế hù dọa thì có khi mấy lão tổ đã qua đời của Minh Tông sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất.
Lúc này, trong cơn mưa bạo lực của Vương Bảo Nhạc giáng xuống liên tục, tiếng hét thảm của nữ quỷ kia lại càng thê lương hơn, thậm chí còn bắt đàu khóc lóc, cầu xin tha thứ, nhưng tất cả đều vô ích. cảnh tượng thay đổi quá nhanh và đầy bất ngờ khiến cho bảy tiểu quỷ bên kia đều há hốc mồm, có hai ba đứa bị dọa khóc òa lên.
Đây là khóc thật chứ không phải tiếng rên rỉ quỷ dị mà chúng nó cố ý tạo ra khi nãy, nhưng tiếng khóc này hơi khó nghe nên Vương Bảo Nhạc tức giận trừng mắt.
“Câm miệng lại, còn khóc nữa thì ta sẽ ăn các ngươi đấy, hát lên cho ta!”
Hắn vừa quát xong thì hai tiểu quỷ đang khóc lập tức run rẩy, nín ngay tắp lự. Chúng nó run run không dám khóc nữa, muốn chạy nhưng lại không dám chạy, chỉ có thể nhìn mẹ mình bị Vương Bảo Nhạc đấm đá đến mức sắp sửa hồn phi phách tán.
Thế nên, cả đám run rẩy bắt đầu hát.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con đói quá...”
“Ngón tay của mẹ không ngon, con đói lắm, con vẫn muốn án nữa...”
“Đừng đánh con, đừng giết con mà, đừng lột da của con. Mẹ ơi, con đau quá...”
Giọng của bảy tiểu quỷ đều run rầy. Làn đầu tiên chúng nó biết tiếng hát của mình khủng khiếp đến thế, tự hát mà còn suýt bị dọa hết hồn.
Vương Bảo Nhạc nghe mà thấy phiền nên khoát tay lên, bảy tiểu quỷ tranh thủ lùi lại, trốn đi mất dạng. Trong tâm linh non nớt của chúng nó lúc này đã đưa Vương Bảo Nhạc lên hàng ma thần, vô cùng đáng sợ.
Sau khi bảy tiểu quỷ bỏ chạy thì Vương Bảo Nhạc lại đá thêm mấy cú, đến khi nữ quỷ áo trắng này đã hôn mê, thân thể sắp biến mất thì hắn mới kéo cô ta lên, trừng mắt hừ một tiếng.
“Lân đầu tiên ta thấy được quỷ hồn nhỏ như ngươi dám chường ra trước mặt ta đấy! Cũng được, ta cố mà ăn ngươi vậy!”
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng mở miệng, lúc ở trong Minh Mộng hắn từng gặp một vài đệ tử Minh Tông lén án quỷ hồn rồi. Minh Tông lớn như thế, thỉnh thoảng ăn vài cái cũng chẳng ai hỏi tới, huống hồ gì có tra ra cũng vô dụng, dù sao Minh Tông cũng kẻ chấp pháp linh hồn mà.
Mặc dù hắn chưa từng án bao giờ, nhưng cũng biết rõ pháp môn đó. Nhất là hiện tại thiếu thốn đồ ăn vặt, mấy tháng nay Vương Bảo Nhạc thường xuyên đói bụng tỉnh giấc nửa đêm, nay thấy nữ quỷ này, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt rồi liếm môi vài cái.
Vương Bảo Nhạc cố dằn xúc động nuốt chửng nữ quỷ này xuống. Hắn cảm thấy trước tiên nên kiểm tra xung quanh cho thỏa đáng, đành phải thu hồi cô ta trước, sau đó đi tới bên cạnh thi thể của Phương Mộc, kiểm tra xong xuôi thì sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng.
Với những gì Minh Tông biết về quỷ hồn, Vương Bảo Nhạc vừa kiểm tra xong đã nhìn ra được Phương Mộc này không phải bị hồn thể giết chết mà chết vì bị sưu hồn. Toàn thân của hắn không có vết thương nào khác, rõ ràng đã bị người ta áp chế bất ngờ, sau khi cưỡng chế sưu hồn thì não không chịu được nên nổ mất, hồn phi phách diệt.
Thủ đoạn này có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, Vương Bảo Nhạc im lặng kiểm tra một phen, sau đó đưa thi thể của Phương Mộc đi. Dù sao cũng là bách tử Liên bang, mặc dù đã chết nhưng không thể để hắn chôn thây nơi đất khách được.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc rất khó chịu, mặc dù khi tới cổ kiếm đồng xanh này, mọi người đều chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng nay tận mắt nhìn thấy cái chết của đồng hương vẫn khiến Vương Bảo Nhạc thầm thở dài.
Tuy vậy, hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía giáp xác trùng màu vàng kia, thân thể nhoáng lên một cái đã đi tới bên cạnh đó, sau khi xem xét thì phát hiện bên trong có hai cái xác khác.
Một cái xác trong đó là của đàn ông trung niên, mặc đạo bào Thương Mang Đạo Cung, quần áo đã bị tổn hại nặng, cũng chết rất lâu, khí tức tử vong trên người vô cùng đậm. Đồng thời, dù đã chết nhưng dao động phát ra từ trên người hắn vẫn
khiến cho Vương Bảo Nhạc phải giật mình.
Mà cái xác cùng đồng quy vu tận với hắn không phải tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung mà là người của tộc Vị Ương, có ba đầu sáu tay.
Rõ ràng khi còn sống cả hai đã trải qua một trận đại chiến ở đây, cuối cùng ôm nhau cùng chết, mà giáp xác trùng này chính là khí càu của một trong hai người, sau khi cả hai bỏ mạng thì giáp xác trùng cũng rơi xuống đây, chôn trong bãi đất này.
Sau khi phẫn lục địa này di chuyển và biến hóa thì nó mới trồi lên khỏi biển lửa. Có lẽ qua một thời gian nữa thì tất cả mọi thứ sẽ biến mất trong lần biến hóa tiếp theo.
Mà đồ trữ vật của cả hai cũng không còn nữa, càng khỏi phải nói tới thứ như lệnh bài thân phận... Vương Bảo Nhạc không tin chúng đã bị hủy diệt, hắn chắc chắn những thứ đó đã bị người ta lẩy đi.
Kẻ lấy chúng đi có thể chính là hung thủ đã giết chết Phương Mộc.
“Giết chết Phương Mộc, lại bày ra cái bẫy ở đây...” Vương Bảo Nhạc tìm kiếm một phen nhưng không thu hoạch được gì. Sau khi rời khỏi giáp xác trùng, hắn lại lôi nữ quỷ đã hôn mê kia ra, bóp cổ cô ta lắc vài cái. Nữ quỷ lập tức tỉnh lại, sau khi nhìn rõ Vương Bảo Nhạc thì cô ta lập tức hét lớn, thân thể run rẩy.
“Còn la lối nữa thì ta sẽ ăn ngươi đấy!”
Vương Bảo Nhạc lạnh lùng nói.
Nữ quỷ này lập tức ngậm miệng lại, mặc dù vẫn còn run rẩy nhưng lại không dám hó hé nữa.
“Nói đi, nơi này đã có chuyện gì hả?”
Vương Bảo Nhạc nhìn thẳng vào nữ quỷ áo trắng, bình tĩnh hỏi. Dù giọng điệu của hắn rất bình thường nhưng lọt vào tai của nữ quỷ lại khiến cô ta run rẩy lần nữa, lập tức truyền ý thức qua, không dám giấu giếm.
“Tộc Vị Ương... điêu khiển... Dụ tới... Giết ngươi...”
Hửm?3
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì đồng tử co rụt lại, bẫm niệm pháp quyết, một đạo Minh Hỏa bay vào mi tâm của nữ quỷ này, sau đó lại bay về. Đây là một tiểu pháp thuật mà Vương Bảo Nhạc học được lúc ở Minh Tông, có thể kiểm tra lời vong hồn nói là thật hay giả. Sau khi hỏi cặn kẽ thì sắc mặt của hắn lại càng đen hơn, xem như hiểu rõ, đây là một kẻ thuộc tộc Vị Ương còn sống đã điêu khiển nữ quỷ này tới đây, mục đích là để giết chết mình.
Nhưng rõ ràng tên tộc Vị Ương đó không ngờ mình là Minh Tử, chẳng sợ vong hồn.
Vô số suy nghĩ lướt qua trong đâu Vương Bảo Nhạc, tuy chỉ biết được một chút manh mối, thần trí của nữ quỷ áo trắng này cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được vũng nước trong Thương Mang Đạo Cung và cổ kiếm đồng xanh này rất sâu.
Lại có cả tộc Vị Ương còn sống ở đây ư?!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, quyết định vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn nên muốn xử lý nữ quỷ, nhưng đúng lúc này...
Bảy tiểu quỷ vốn đã bỏ trốn nay lại run rẩy, sợ sệt xuất hiện trên bãi đất ở phía xa.
"filepos0011318111">

Bạn cần đăng nhập để bình luận