Tam Thốn nhân Gian

Chương 523 TIỂU ĐỘI NAM

Chương 523 TIỂU ĐỘI NAMChương 523 TIỂU ĐỘI NAM
THẦN
Nhưng người có thể trở thành bách tử Liên bang thì tâm tính đều có phẫn hơn người nên cái chết của Phương Mộc này cũng không khiến mọi người lấn cấn quá lâu. Dù sao thì ai nấy cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước khi tới đây, cái chết của Phương Mộc chỉ khiến mọi người cảnh giác hơn mà thôi.
Vương Bảo Nhạc cũng không hề cảm thấy đau buồn gì nhiều, hắn vốn không quen thân với Phương Mộc, đồng thời cũng trải qua bao phen sinh tử, tuy không đến mức xem nhẹ cái chết, nhưng nếu đã đi lên con đường tu hành này thì khó mà tránh né được.
Dù sao thì tu hành vốn cũng là con đường chông gai, sống chết khó tránh, nếu đã chọn nó thì phải đi cho tiêu sái một chút.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bọn họ không quen thân. Nếu như người gặp chuyện là Trác Nhất Phàm, Triệu Nhã Mộng thậm chí là Khổng Đạo thì Vương Bảo Nhạc nhất định sẽ sa sút và nặng nề hơn bây giờ nhiêu. Thế nên, hắn lại truyền âm riêng cho ba người kia để dặn dò, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng thì còn đỡ, bọn họ không hề rời khỏi hòn đảo chỗ mình, lúc Khổng Đạo nhận được truyền âm của Vương Bảo Nhạc thì hắn đang lập nhóm cùng ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ với vài tu sĩ quen biết trong Thương Mang Đạo Cung nên lại càng cảnh giác hơn.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng thấy lo lắng cho Khổng Đạo mấy, hắn sinh ra trong biển hung thú, lúc hãy còn nhỏ yếu lại sinh tồn một mình nơi Sao Hỏa, ắt có điểm đặc biệt riêng của hắn. Nhất là sát khí của Khổng Đạo rất nặng, chẳng qua không thể hiện khi ở cùng với Vương Bảo Nhạc mà thôi.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc đoán trước, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tu sĩ Kết Đan thứ hai trong bách tử Liên bang nhất định sẽ là Khổng Đạo hoặc Triệu Nhã Mộng.
Sau khi báo về cái chết của Phương Mộc cho bách tử Liên bang hay, Vương Bảo Nhạc lại thở hắt ra một hơi, sau đó sửa sang lại đống đồ mình thu hoạch được, trong đầu nhịn không được mà nghĩ tới tấm lệnh bài màu tím mình nhìn thấy trước khi rời đi.
“Lệnh bài đệ tử hạch tâm, hai vạn chiến công đấy!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc lại hừng hực, sau khi suy nghĩ thật kỹ, lại nhìn số điểm chiến công chưa tới tám ngàn của mình hiện tại, trong mắt hắn dần lộ ra vẻ quyết đoán.
“Nhất định phải đi thêm chuyến nữa, bằng không thì mình lại không cam lòng. Nhưng nếu đi thì... phải chuẩn bị thật nhiều đan dược chữa thương mới được!” vương Bảo
Nhạc nghĩ tới đây thì lấy mớ lệnh bài thân phận mà mình thu hoạch được ra, hai mắt lóe sáng.
Hán lấy thẻ ngọc truyền âm ra liên hệ với Tạ Hải Dương hỏi thám về giá cả của những loại đan dược chữa thương cần thiết, sau đó lại vờ như thuận miệng hỏi về chuyện đổi lệnh bài thân phận.
“Lệnh bài thân phận á? Nếu như là đệ tử hạch tâm thì đúng là sẽ khiến tông môn chú ý và xem trọng, nhưng lệnh bài đệ tử ngoại môn thì chẳng ai để ý đâu, ta nhớ lẫn nhiêu nhất có người lấy ra tám mươi cái kia!”
“Đương nhiên, nếu lệnh bài đệ tử nội môn mà lấy ra một Lân hơn mười cái thì cũng sẽ khiến tông môn để ý nên rất nhiều người ở Thương Mang Đạo Cung đều sẽ lấy ra đổi lẻ tẻ, vì ai cũng có bí mật không muốn bị người khác biết mà.”
Tạ Hải Dương là kẻ buôn bán lõi đời, hắn vừa nghe Vương Bảo Nhạc hỏi dò thì đã có suy đoán, nghĩ tới mấy lần làm án được lòng đôi bên với nhau trước đó nên đã nói khá nhiêu những gì mình biết cho Vương Bảo Nhạc.
Cuối cùng hắn mới mỉm cười, đưa ra đ'ê nghị có thể dùng lệnh bài thân phận để đối lẩy đan dược hoặc vật phẩm đồng giá, báo rằng Vương Bảo Nhạc có thể tới giao dịch bất kỳ lúc nào.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì đặt thẻ ngọc xuống suy nghĩ, lại liên hệ với Vân Phiêu Tử.
Vân Phiêu Tử bên đó luôn cảm thấy bản thân thiếu nợ Vương Bảo Nhạc một phần nhân tình nên sau khi Vương Bảo Nhạc nói bóng gió thăm dò một phen thì hắn cũng đưa ra đáp án tương tự.
Cũng nhờ vậy mà Vương Bảo Nhạc cảm thấy an tâm hơn hẳn nên đứng dậy rời khỏi động phủ đi đến đảo chính của Thương Mang Đạo Cung lãn nữa, sau đó đi thẳng tới chỗ tấm bia đá nhiệm vụ.
Khi hắn đi tới chỗ tấm bia đá thì nơi này đã đông nghẹt người, thiết kế đổi đồ của Thương Mang Đạo Cung cũng xem như bảo mật cá nhân rất tốt, trừ khi có đủ quyền hạn nhất định, bằng không thì khó mà xem được người khác đổi bao nhiêu.
Thế nên, sau khi Vương Bảo Nhạc đứng đây chờ một lát, nhân lúc không có nhiều người chú ý tới, hắn đã lấy mười lăm tấm lệnh bài đệ tử ngoại môn ra đổi lấy một ngàn năm trăm chiến công, đợi thêm một lúc lại lấy ra thêm mười lăm tấm, tổng cộng đổi được ba ngàn chiến công. Sau đó, Vương Bảo Nhạc cũng không đổi nữa mà chọn cách rời đi, tiếp tục liên lạc với Tạ Hải Dương, dùng số lệnh bài đệ tử còn lại, bao gồm cả tấm lệnh bài đệ tử nội môn kia để đổi đan dược chữa thương số lượng lớn.
Lần trao đổi này tốn hết của Vương Bảo Nhạc hơn hai ngàn chiến công, đối với Tạ Hải Dương mà nói thì đây cũng là một con số không nhỏ nên hắn lại càng nhiệt tình với Vương Bảo Nhạc hơn, thậm chí còn giảm giá cho Vương Bảo Nhạc.
Sau khi xong xuôi, chiến công của Vương Bảo Nhạc đã hơn một vạn, trong tay cũng còn cả đống đồ chưa bán đi, đồng thời Vân Phiêu Tử bên kia cũng gửi tin sang báo là đang xúc tiến bán linh chu đi, sẽ có kết quả sớm thôi.
Vương Bảo Nhạc tính sơ qua một lượt thì cũng giật mình với số lượng tài phú mà mình đang có.
“Trong lúc không hay không biết gì thì mình đã giàu sụ như thế rồi!”
Vương Bảo Nhạc xoa bụng, cảm giác thỏa mãn dâng trào khiến tâm trạng của hắn tốt hằn lên. Chẳng qua Lân này hắn không định truyền tống công pháp nữa, hán muốn để dành thêm một ít nữa rồi truyền
tống một lần, như vậy thì mới khiến Liên bang chấn động được. Có thế thì tiện cho mình trở thành Tổng thống Liên bang mới sau khi quay về, kế thừa đại thống sau này.
“Xem ra nhất định phải đến thân kiếm thêm chuyến nữa rồi, chỉ có đi đến đó thì mới phát tài được!”
Sau khi hạ quyết định lần nữa, Vương Bảo Nhạc lấy thẻ ngọc truyền âm ra, định tìm thêm đồng đội.
Hắn biết rõ, sức của mỗi bản thân mình vẫn không đủ, đến nơi nguy hiểm như thân kiếm đó, chỉ khi đi cùng với bạn bè đáng tin thì mới có khả năng đạt được thu hoạch tốt nhất.
Nói tới người đáng tin cậy, Vương Bảo Nhạc không cần nghĩ ngợi gì đã liên lạc với Triệu Nhã Mộng đầu tiên.
Mặc dù Triệu Nhã Mộng có vẻ hờ hững và lờ Vương Bảo Nhạc thấy rõ, nhưng không chịu nổi trước thái độ nhiệt tình không đổi
của hắn, nhất là sau khi nghe Vương Bảo Nhạc nói về giá trị và chuyện động phủ trên ngọn núi ở phần thân kiếm đó thì người vốn lạnh nhạt như cô cũng phải giật mình, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
“Một động phủ đệ tử hạch tâm chưa từng được khai phá?”
Nếu như là người khác nói thì Triệu Nhã Mộng nhất định sẽ không tin, nhưng là Vương Bảo Nhạc nói ra... Cô trầm ngâm một lúc thì lập tức đồng ý.
“Thật ra, cấm chế cũng là một loại trận pháp, với tạo nghệ trận pháp của Triệu Nhã Mộng thì cô ấy sẽ giúp ích rất lớn. Ngoại trừ cô ấy ra, mình còn cần một người có thể yên tâm giao sau lưng ra...”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức liên lạc với Trác Nhất Phàm. Dù tu vi của Trác Nhất Phàm không đủ nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy tin tưởng còn quan trọng hơn.
Trác Nhất Phàm lập tức đồng ý không chút chần chừ trước đề nghị của Vương Bảo Nhạc, sau khi hẹn thời gian xong thì Vương Bảo Nhạc lại suy nghĩ một chút rồi liên hệ với Khổng Đạo, nhưng tiếc là không thể liên lạc được. Điêu này chứng tỏ Khổng Đạo đã rời khỏi phạm vi cục vực linh võng, cách Vương Bảo Nhạc rất xa.
“Thôi vậy, ba người cũng đủ rồi!”
Sau khi buông thẻ ngọc xuống, Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một chút rồi chuyển qua cho Triệu Nhã Mộng hai ngàn chiến công.
“Nhã Mộng, lần này căn phải phá giải trận pháp, cô xem càn gì thì chuẩn bị trước đi nhé!”
Sau khi nhận được chiến công, Triệu Nhã Mộng cũng không khách khí, lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Vương Bảo Nhạc không đưa chiến công cho Trác Nhất Phàm mà chỉ gửi một số đan dược do mình thu hoạch được qua, sau khi nói rõ dược hiệu thì hắn cũng quay về Thanh Hỏa đảo, chờ đến ngày hẹn.
Cứ thế, thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó đã qua năm ngày, cũng gẫn tới ngày hẹn của cả ba. Trong năm ngày này, Vương Bảo Nhạc vừa tu luyện để giữ phong độ tốt nhất, đồng thời cũng tính toán thành phẩm lần này.
“Hơn hai ngàn chiến công tiên đan dược, hai ngàn chiến công đưa cho Triệu Nhã Mộng chuẩn bị, lại thêm ba ngàn chiến công chi phí truyền tống qua lại, Tân này xem như bỏ ra bày ngàn chiến công tiên vốn!”
“Nhưng vẫn đáng giá, dù sao thì một tấm lệnh bài hạch tâm cũng trị giá hai vạn rồi, càng không cần phải nói tới những thứ khác, chỉ mong... nơi đó vẫn chưa bị dịch chuyển đi!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Trong thời gian này hẳn cũng điêu tra không ít tư liệu, biết rõ quá trình dịch chuyển ở khu vực thân kiếm kia nhanh thì năm ba ngày, muộn thì tới mấy tháng.
Mặc dù rất sốt ruột nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ có vài việc dù sốt ruột cũng vô dụng nên đành im lặng chờ đợi. Sáng hôm sau, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm lăn lượt tới Thanh Hỏa đảo tập trung. Ba người không lãng phí chút thời gian nào, lập tức bay hết tốc lực về phía truyền tống trận ở Trần Mục đảo.
Lần này, Vương Bảo Nhạc đã quen đường nên cũng dễ đi hơn, một đường kể lại những gì mình đã trải qua cho Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm nghe. Hai người kia nghe mà giật mình thon thót, có hiểu biết sâu sắc hơn về sự to gan của Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng có hiểu biết nhất định đối với khu vực thân kiếm mà mình chưa từng tới này.
Cứ thế, một đường chuyện trò trao đổi, sau năm lần truyền tống cả ba rốt cuộc cũng tới chỗ giao giới giữa thân kiếm và chuôi kiếm.
Chính là nơi này, từ đây đi vào chừng hơn mười dặm thì sẽ có một ngọn núi, mong là chưa bị ai phát hiện hoặc di chuyển đến nơi khác, bằng không chúng ta phải đến nơi khác để thăm dò rồi!”
Nhìn tầng phòng hộ kia, Vương Bảo Nhạc trầm giọng nói.
Từ xa nhìn lại, giao giới này giống như một rãnh sâu khổng lồ chia đôi hai bên, kéo dài tới nơi mà mắt thường không thể thấy được, mà cả rãnh sâu đó đều là tàng phòng hộ, đi vào từ nơi nào cũng được nên khả năng xảy ra tình huống thứ nhất mà Vương Bảo Nhạc lo sợ là cực nhỏ.
"filepos0011417957">

Bạn cần đăng nhập để bình luận