Tam Thốn nhân Gian

Chương 525

Chương 525Chương 525
DỊCH CHUYẾN
Hàng chữ này vừa xuất hiện thì có vô số tiếng nỉ non như phát ra từ trong vách tường, lại có một cỗ ý chí mênh mông nương theo đó. Như thể dòng chữ ghi trên vách tường chính là pháp tắc đại đạo nào đó khiến cho người ta bất giác sinh ra chờ mong mãnh liệt rằng đây là truyền thừa chí bảo nào đấy, từ đó nhịn không được mà tới gàn.
Trống ngực của Vương Bảo Nhạc cũng đập thình thịch, nhưng ngay khi hắn muốn đi qua xem xét thật kỹ thì Minh Đan trong cơ thể đột nhiên chấn động nhẹ như đang cảnh báo, vang vọng mãi trong tâm thân của Vương Bảo Nhạc khiến hắn dừng bước, sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ khó nói thành lời.
“Không đúng, nếu như chết bình thường thì để lại công pháp trước khi qua đời là chuyện bình thường, nhưng Thương Mang Đạo Cung gặp phải hạo kiếp khi bị tộc Vị Ương tấn công, phần lớn đệ tử đều chết trong cuộc chiến với tộc Vị Ương, nếu để lại đạo pháp trước khi chết thì không sợ bị tộc Vị Ương lấy đi à?”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây, dù không chắc lắm nhưng hắn vẫn rút lui ngay lập tức.
Hắn biết rõ một điêu, ấy chính là khi ở nơi đày nguy cơ như phàn thân kiếm này thì phải giữ cảnh giác mọi lúc, chỉ một giây sơ sẩy cũng có thề rước lấy hậu quả thân tử đạo tiêu.
Thế nên, lúc này, hắn dùng tốc độ cực nhanh, chỉ nháy mắt đã bay ra khỏi động phủ và hét to một tiếng, sau đó Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm cũng nhanh chóng chạy ra, ba người không kịp đánh tiếng với nhau nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để phóng thẳng ra bên ngoài.
Dựa theo thời gian tính toán vốn có, từ khi bọn họ đi vào đến nay chỉ chừng hai mươi giây, hiện tại vẫn còn đủ thời gian để rời khỏi. Nhất là cả ba còn bộc phát tốc độ nhanh nhất, hóa thành một đạo cầu vồng bay ra khỏi ngọn núi, rời khỏi phạm vi cấm chế.
Lúc này, bên ngoài ngọn núi lại tràn ngập sức mạnh dịch chuyển, rõ ràng do cấm chế chấn động trước đó khiến cho tốc độ dịch chuyển của nơi này bị đẩy nhanh, sắp sửa tới lúc dịch chuyển đi nơi khác.
Trong lúc lao ra, cả ba đều cảm nhận được từng đợt truyền tống chi lực đang lan rộng ra.
“Lao ra ngoài, chúng ta có thể làm kịp!”
Vương Bảo Nhạc gầm một tiếng, tu vi bộc phát, toan lao ra để rời khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn đột nhiên vọng ra từ ngọn núi sau lưng họ. Tiếng nổ này cực lớn, vang vọng bốn bề, đồng thời động phủ trên đỉnh ngọn núi kia bỗng nhiên vặn vẹo. Chỉ trong nháy mắt, vách tường trong động phủ đã hóa thành huyết nhục, liên tục ngọ nguậy, lối vào của nó loáng thoáng hóa thành một cái miệng lớn vô cùng đáng sợ.
Một lực hút cực mạnh phát ra từ cái miệng này, lan khắp bốn phương, lầu các xung quanh lập tức sụp đổ, mảnh vỡ cũng bị hút vào trong đó. Ngay cả cấm chế của ngọn núi này cũng bị xé rách thành từng mảng, bị cái miệng này nuốt chửng.
Điểm cuối cùng mà mắt thường có thể nhìn thấy ở sâu bên trong cái miệng này, chính là vách tường mà lúc trước Vương Bảo Nhạc cảm thấy có vẩn đề. Lúc này, ý chí mênh mông trên vách tường đã biến mất, thay vào đó là cảm giác quỷ dị và vô cùng điên cuồng, giống như người để lại lời nhắn ở đây khi còn sống đã mang oán khí
ngập trời, tạo thành nguyền rủa, giết chết và nuốt chửng tất cả những kẻ xông vào đây.
Mà tất cả những ý mênh mông lẫn truyền thừa trước đó rõ ràng đều là giả, đó chỉ là cái bẫy dụ dỗ những kẻ xông vào bỏ mạng ở đây.
Thậm chí, toàn bộ ngọn núi đó cũng đã biến thành màu đỏ chỉ trong nháy mắt!
Cảnh tượng diễn ra quá bất ngờ khiến cho ba người Vương Bảo Nhạc chấn động không thôi, tu vi của bọn họ cũng không thể chống lại lực hút này. Gần như chỉ trong nháy mắt thì Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đã liên tục thổ huyết, thân thể bất giác giật lùi lại, thậm chí linh lực trong cơ thể họ cũng không chịu nổi mà thoát khỏi thân thể, hóa thành linh vụ bay ngược về phía động phủ kia.
Vương Bảo Nhạc dẫu sao cũng là Kết Đan, có thể trụ lâu hơn một chút, nhưng cũng không làm được gì. Mắt thấy ba người sắp
bị hút vào cái miệng lớn kia, một khi bị hút vào thì khó mà lường được sẽ xảy ra chuyện gì. Đứng trước nguy cơ, Vương Bảo Nhạc hét lớn một tiếng, phệ chủng trong cơ thể lại bộc phát toàn diện để đối kháng với lực hút này, đồng thời cũng tóm lấy Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, nhưng dù là vậy thì cũng chỉ kéo dài thêm được một chút thời gian mà thôi.
Dù Vương Bảo Nhạc không giúp Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đi nữa, dưới lực hút mạnh nhường này, phệ chủng cũng khó mà giúp hắn thoát được. Lúc này, nguy cơ tử vong cực lớn đã tới ngay trước mát của ba người.
“Bảo Nhạc, nơi này tràn ngập sức mạnh truyền tống, ngươi dốc hết sức tấn công tấm thẻ ngọc mà ta đã ném ra, dùng thẻ ngọc trận pháp của ta để đẩy nhanh tốc độ truyền tống, đông thời dùng sức mạnh truyền tống đó để đối kháng với lực hút này. Nếu như ta đoán không lẫm, lúc truyền tống thì lực hút nguyền rủa của động phủ này cũng sẽ biến mất, đây là
đường sống duy nhất của chúng ta!
“Nhất Phàm, ngươi cũng vậy! Nhất định phải để chúng nó nổ tung gần như cùng một lúc mới được!”
Trong lúc quan trọng, mặc dù Triệu Nhã Mộng đang vô cùng chật vật nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, vội vàng lên tiếng, sau đó ném ra hơn trăm tấm thẻ ngọc từ vòng tay trữ vật.
“Nếu đổi lại là lúc khác thì cô vẫn có cách khiến những thẻ ngọc trận pháp này nổ tung cùng lúc, nhưng lúc này, ngay cả tu vi cũng tiêu tán gần hết trước lực hút này, có thể mở được vòng tay trữ vật ra đã là cực hạn của cô rồi.
Những tấm thẻ ngọc này có đủ màu, trên mỗi cái đều ẩn chứa rất nhiêu trận văn, là hạch tâm trận pháp mà Triệu Nhã Mộng đã dùng tạo nghệ trận pháp lẫn linh thể trời sinh của bản thân để chế tạo ra. Mỗi khi một cái vỡ nát thì sẽ tạo thành một bộ trận pháp, sau khi dồn lại thì uy lực sẽ lớn hơn nữa, xem như một đòn sát thủ của cô.
Vương Bảo Nhạc hiểu rõ thời gian cấp bách, gần như ngay khi Triệu Nhã Mộng ném thẻ ngọc ra, dù linh lực trong cơ thể vẫn liên tục bị hút đi nhưng hắn vẫn cắn răng gầm lên một tiếng. Lôi Đan trong thân thể bộc phát, từng tia chớp bắn ra từ trong cơ thể, bay thẳng tới chỗ những tấm thẻ ngọc kia, đồng thời Minh Đan cũng rung chuyển, Minh Hỏa băng hàn cũng lan ra bốn phía, đánh vỡ thẻ ngọc.
Tuy vậy, lực hút ở nơi này quá lớn, dù Triệu Nhã Mộng đã ném thẻ ngọc về phía Vương Bảo Nhạc, nhưng khó tránh khỏi việc bị hút bay đi về phía động phủ, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng khó mà đánh vỡ toàn bộ thẻ ngọc cùng một lúc trước lực hút cỡ này.
Mắt thấy cơ hội duy nhất này sắp sửa bị lãng phí, Trác Nhất Phàm thở dồn, hai mắt đỏ ngẫu ánh lên vẻ điên cuồng và kiên quyết. Gần như chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn nổi lên đầy mạch máu, những mạch máu này lan ra khiến hắn trở nên khá dữ tợn, cuối cùng gào to một tiếng, mi
tâm của Trác Nhất Phàm đột nhiên tách ra, một cỗ khí tức vô cùng tà ác cũng bộc phát ra từ mi tâm của hắn, hóa thành một đạo huyết quang bắn thẳng đến chỗ những thẻ ngọc mà Vương Bảo Nhạc bỏ sót.
Nếu nhìn kỹ lại thì bên trong huyết quang này ẩn chứa một thanh phi kiếm đỏ rực vô cùng sắc bén, tà khí ngập trời, đúng là... chiến binh được nuôi dưỡng trong cơ thể của Trác Nhất Phàm!
Chiến binh vừa ra thì Trác Nhất Phàm đã hộc máu điên cuồng, trong đôi mắt không thấy đồng tử đâu nữa, thay vào đó là đỏ rực một màu. Toàn thân Trác Nhất Phàm run rẩy dữ dội, bắt đầu khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chiến binh cũng không hề tầm thường, vừa xuất hiện đã phối hợp với Vương Bảo Nhạc, đánh vỡ hơn chín phần thẻ ngọc kia.
Mặc dù vẫn còn hơn mười tấm thẻ ngọc không bị vỡ, nhưng sức mạnh trận pháp mà hơn chín mươi tấm thẻ ngọc vỡ nát tạo thành cùng một lúc như đánh thủng một
cái lỗ trước khi con đê bị vỡ khiến cho khu vực này sinh dị biến, mặt đất rung chuyển, sức mạnh truyền tống ngập tràn xung quanh cũng bị dẫn dắt, chỉ nháy mắt đã bộc phát ra.
Trong lúc bộc phát, biển lửa nổ tung tạo thành tiếng 'âm 'âm đinh tai nhức óc, một cỗ sức mạnh thiên địa khổng lồ khó có thể hình dung tạo thành gió lốc truyền tống cuốn tung mọi thứ xung quanh ngàn trượng. Tuy lực hút của động phủ rất mạnh nhưng cũng phải vặn vẹo trước sức mạnh dịch chuyển kia như thể không cách nào thừa nhận được, cuối cùng phát ra tiếng răng rắc.
Mãi cho tới khi một tiếng nổ khổng lồ vang ra giữa biến hóa dữ dội này, một làn sóng xung kích lan ra xung quanh, sau đó ngay cả ngọn núi lẫn động phủ cùng với phạm vi ngàn trượng xung quanh đều biến mất trong cơn gió lốc.
Thứ còn lại ở đây chỉ có một hố sâu khổng lồ giữa biển lửa, mà hố sâu đó cũng nhanh chóng bị biển lửa xung quanh tràn vào và bao phủ, thoạt nhìn giống như nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì, duy chỉ có khí tức dịch chuyển trước đó là còn sót lại phần nào...
Cảnh tượng này tuy rất chấn động, nhưng cơ bản nó vẫn thường xuyên diễn ra ở nơi thân kiếm này, gần như cách vài ngay thì lại có một khu vực biến hóa và dịch chuyển khiến cho toàn bộ phần thân kiếm này căn bản không có địa đồ và khu vực nào cố định, ngoại trừ biển lửa thì tất cả đều thường xuyên biến hóa!
Mà dịch chuyển ở đây cũng không có quy luật nào cả, theo như nghiên cứu của Thương Mang Đạo Cung ở khu vực chuôi kiếm thì bọn họ phát hiện có lẽ có cái chỉ dịch chuyển cách hơn mấy trăm dặm, nhưng cũng có cái... không ai nhìn thấy lại sau khi dịch chuyển.
Dựa vào điêu này để suy đoán thì phạm vi dịch chuyển này chính là bất kỳ nơi nào trong toàn khu vực thân kiếm.
"filepos0011455398">

Bạn cần đăng nhập để bình luận