Tam Thốn nhân Gian

Chương 531

Chương 531Chương 531
BA BA ĐẾN ĐÂY!
££r I 1 ruyền thừa của ta... tên là Đế I Khải!”
Nghe Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm nói rõ xong thì Vương Bảo Nhạc cũng nói truyền thừa của mình ra, chẳng qua hắn không kể lại chuyện của mình và thân ảnh khí phách trong thế giới nội tâm ra.
Thật ra, ngay cả bản thân Vương Bảo Nhạc cũng bị những tồn tại trong thế giới nội tâm của mình làm cho hoảng hồn, càng ngày càng cảm thấy mình là người tập hợp khí vận, bằng không tại sao lại khác người như thế chứ.
Trong sự ngầm đắc ý và cảm thán vì không thể nói cho người khác biết, ba người Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm lại nhìn quanh, nhân lúc những thân ảnh khoanh chân ngồi kia còn chưa xuất hiện thì tranh thủ bay đi.
Tuy Trác Nhất Phàm có thương thế trong người nhưng rõ ràng cũng nhận được kỳ ngộ không nhỏ trong truyền thừa, lúc này vết thương của hắn đã khôi phục hơn phân nửa, không cần Vương Bảo Nhạc phải cõng nữa. Trong lúc bùng nổ tốc độ thì dưới chân hắn lại loáng thoáng xuất hiện ánh sáng lạnh của kim loại khiến cho tốc độ của hắn nhanh hơn hẳn bình thường. Triệu Nhã Mộng cũng vậy, trong lúc di chuyển, hai mắt cô ánh lên vẻ thôi diễn, thỉnh thoảng lại bấm niệm pháp quyết, đẩy nhanh tốc độ của cả ba người.
Nhìn những thay đổi của hai người kia, Vương Bảo Nhạc cũng phải lấy làm giật mình nên bắt đầu thâm suy xét về truyền thừa Đế Khải trong đầu. Nhưng truyền thừa Đế Khải này rất quỷ dị, Vương Bảo Nhạc phán đoán sơ qua thì lập tức hiểu ra đây không phải thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiêu, dường như bên trong còn cần chút điểm ngộ nào đó.
“Chẳng lẽ biểu hiện của mình trong thế giới nội tâm thô bạo quá nên tiểu Đế nọ cố ý không điểm ngộ cách tu luyện cho mình?”
Vương Bảo Nhạc lập tức lấy làm nghi ngờ, càng nghĩ lại càng cảm thấy khả năng này rất đúng nên hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ dựa vào tư chất hàng giáp của mình, sau khi quay về lại bế quan một thời gian thì nhất định có thể tu thành Đế Khải này.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc cũng thấy nhẹ lòng hẳn. Một đường lao tới cùng Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm giữa vùng đất đen kịt này. Thời gian dần trôi, tốc độ của ba người không hề giảm bớt, không biết qua bao lâu sau, mãi cho tới khi những thân ảnh quỷ dị ngồi khoanh chân kia lại xuất hiện thì mặt đất dưới chân họ đã không còn là màu đen nữa mà đã biến thành màu trắng.
Mặt đất màu trắng tạo thành đối lập rõ rệt với mặt đất màu đen trước kia, nhưng những thân ảnh nọ lại không hề thay đổi gì. Sau khi xuất hiện thì chúng vẫn dùng đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào ba người Vương Bảo Nhạc. Bọn họ bay đi một đường thì những thân ảnh bên dưới cũng dõi theo một đường.
Nhưng sau khi trải qua truyền thừa thì ba người cũng đã quen thuộc phàn nào, không căng thẳng như trước nữa. Nhất là bản thân Vương Bảo Nhạc, hắn cảm thấy nơi này đã không có nguy hiểm gì, chẳng qua nơi này quá rộng lớn. Bọn họ lại tiếp tục bay trong vùng đất trắng toát này thêm vài ngày thì tấm màn đen trên trời lại xuất hiện, che lấp mọi thứ khiến cho ba khe hở màu đỏ trên trời lại bị che khuất.
Sau khi đất trời tối sập xuống thì tiếng nỉ non kia lại vang vọng trong tai Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm lần nữa, thân thể của hai người chấn động, rơi vào hôn mê. Duy chỉ có một mình Vương Bảo Nhạc là ngơ ngác đứng đó, hắn phát hiện tiếng nỉ non kia không vang lên bên tai mình, cũng không thể tiến vào thế giới nội tâm, thậm chí những thân ảnh khoanh chân ngồi xung quanh cũng không nhích lại gần mình khiến hắn cảm thấy buồn bực không thôi.
“Gì đây, lờ ta à? Đây là kỳ thị nhau đấy nhé!”
Vương Bảo Nhạc vô cùng bất mãn, nhớ tới thế giới nội tâm vô địch của mình, hân thâm nghĩ nếu như những truyền thừa ở đây không chọn mình thì mình cứ chủ động thì hơn. Hắn lại chớp mắt vài cái, chỉ trong nháy mắt đã bộc phát tốc độ, phóng tới chỗ những thân ảnh kia, sau khi tới gần thì trảo một cái.
Có lẽ, sau khi tấm màn đen ở vùng đất truyền thừa này xuất hiện khiến nơi này có những biến hóa kỳ dị nào đó nên khi tấm màn đen không xuất hiện thì Vương Bảo Nhạc chỉ toàn chộp hụt. Nhưng hiện tại, hắn vừa chộp tới thì trong đầu lại nổ vang một tiếng, sau đó quay về thế giới nội tâm lần nữa.
Lát sau, lại có một thân ảnh uy vũ mang đầy bất mãn giáng lâm trong thế giới nội tâm của hắn, lên tiếng với giọng điệu gắt gỏng.
“Không phải kẻ bản tọa chủ động chọn lựa thì không thể có được truyền thừa vô thượng của bản tọa!”
Người này vừa nói xong thì Vương Bảo Nhạc hắng giọng rồi phất tay một cái, nám thế giới của hắn lập tức xuất hiện... Chỉ lát sau... Lại có tiếng hét lớn đày hoảng sợ và thê lương vang vọng khắp thế giới của Vương Bảo Nhạc.
Rất lâu sau đó, khi tấm màn đen trong vùng đất truyền thừa biển mất, ba người Vương Bảo Nhạc tỉnh lại thì Triệu Nhã Mộng lại có thu hoạch lớn hơn trên trận pháp, Trác Nhất Phàm cũng có thêm hiểu biết về Thần Binh cửu Biến của hắn.
Vương Bảo Nhạc tò mò hỏi thử thì mới hay cả hai người bọn họ đều tiến vào truyền thừa lúc trước để củng cố những cảm ngộ trước đó nên hán lại cảm khái về đãi ngộ khác biệt của hai bên, thổn thức kêu gào gọi tên thân ảnh khí phách của Đế Khải. Cái tên Đế Khải này đúng là nhỏ mọn, chẳng phải mình chỉ dọa hắn ta có một chút thôi à, thế mà lại không dám xuất hiện trước mặt mình nữa.
“Không sao cả, hắn không tới thì tìm những truyền thừa khác cũng được.”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì thầm đắc ý với sự nhanh trí của mình, thậm chí trong lòng còn có phần chờ mong. Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng cảm nhận được chỗ tốt ở nơi này nên hai người lại bàn bạc với Vương Bảo Nhạc, quyết định không vội rời khỏi đây. Tốt nhất là phải hoàn toàn củng cố truyền thừa mà mình nhận được ở đây xong cái đã. Dù sao thì những trải nghiệm này cũng là tạo hóa trước nay chưa từng có đối với Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm.
Vương Bảo Nhạc cực kì tán đồng quyết định này nên hắn lại vỗ vai Trác Nhất Phàm, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.
“Nhất Phàm, đề nghị này của ngươi khá lắm! Chúng ta không đi vội, cứ ở đây để cảm ngộ cho xong đi đã, ha ha, đây đúng là bảo địa của chúng ta mà.”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh đầy vẻ mong chờ, bản thân Trác Nhất Phàm cũng không nghĩ nhiêu, chằng qua Triệu Nhã Mộng lại nhìn ra thái độ của Vương Bảo Nhạc có gì đó sai sai, nhưng dù cô đoán kiểu gì thì cũng không thể ngờ những chuyện Vương Bảo Nhạc đã trải qua lại đáng sợ đến vậy.
Cứ thế, ba người lại khoanh chân ngồi đây, không gian trống trải xung quanh dàn biến thành đầy rẫy thân ảnh như trước, mãi cho tới khi tấm màn đen trên bàu trời lại xuất hiện lần nữa thì Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm lập tức hôn mê. Ngay khi bọn họ ngất đi thì Vương Bảo Nhạc lại nhảy dựng lên, hai mắt sáng rực như một con sói đói.
“Mây bé truyền thừa ơi, ba ba tới đây!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn hét lớn, dùng tốc độ nhanh nhất để lao thẳng tới chỗ những thân ảnh đang khoanh chân ngồi kia. Chỉ trong chớp mắt đã tóm được một cái, sau khi liếm môi thì hắn lại kéo thân
ảnh đó chạy đi tiếp, một hơi bắt bảy tám thân ảnh xong thì mới thấy hài lòng mà bát đàu dung hợp.
Trong nháy mắt, khi đầu óc của hắn nổ mạnh một tiếng, bảy tám thân ảnh uy vũ giáng xuống thế giới nội tâm của hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua, quá trình cảm ngộ của Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng diễn ra hơn sáu 1'ân. Bản thân Triệu Nhã Mộng cũng ngày càng nghi ngờ nhiêu hơn, vì vẻ mong chờ và hưng phấn trong mắt Vương Bảo Nhạc quá rõ ràng. Như thế thì thôi đi, thậm chí đến Trác Nhất Phàm cũng cảm thấy bất thường, bởi vì... Lúc bọn họ chờ tấm màn đen kia phủ xuống thì những thân ảnh khoanh chân ngồi xuất hiện bên cạnh họ lại ngày càng ít đi.
“Vương Bảo Nhạc, có phải ngươi có chuyện gì giấu bọn ta không?”
Sau khi trải qua thêm hai Tân cảm ngộ, mắt thấy những thân ảnh khoanh chân ngồi
xung quanh từ dày đặc biến thành chỉ còn phân nửa thì Trác Nhất Phàm lại quay sang hỏi Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
“Làm gì có chứ, ngươi đừng có nghĩ vẩn vơ nữa, mọi thứ vẫn bình thường đây này. Các ngươi tranh thủ cảm ngộ đi, đây là cơ hội tốt đấy!”
Vương Bảo Nhạc lắc đàu nguầy nguậy, nhưng vừa nói đến đây thì Triệu Nhã Mộng ngồi bên cạnh đã quắc mắt lườm hắn.
“Mọi thứ vẫn bình thường á? Ngươi nhìn mấy thân ảnh kia đi, bây giờ bọn họ chẳng còn cười nữa rồi kìa. Ai nấy cũng không dám nhìn thẳng vào ngươi, thậm chí còn ấm ức và run lẩy bẩy như thế! Nếu như không phải có lực lượng nào đó khiến họ bắt buộc phải xuất hiện thì e là họ đã bỏ chạy từ đời nào rồi. Vương Bảo Nhạc, ngươi khai thật đi, rốt cuộc là có chuyện gì thế hả?”
“Không dám nhìn ta? Ta đáng sợ tới vậy sao?”
Vương Bảo Nhạc vờ như không tin, đứng dậy toan đi về phía một đạo thân ảnh ở phía xa, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, chỉ mới đứng lên thôi thì đã khiến cho thân ảnh ngồi cách hắn hơn trám trượng lập tức biến mất. Chẳng những thân ảnh đó biến mất mà những thân ảnh còn lại ở xung quanh cũng lục tục biến mất gần như chín phần mười, những thân ảnh còn sót lại thì gần như đều ở rất xa, chỉ có thể thấy loáng thoáng mà thôi.
“Có cần phải nhạy cảm tới mức này không, tấm màn đen còn chưa phủ xuống mà...”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, nhìn về phía Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm với vẻ xấu hổ.
Thật ra, kinh nghiệm từ vài lãn trước đó khiến cho mỗi lần thấy tấm màn đen buông xuống, hắn đang định đi bắt thì những thân ảnh này lập tức chuồn êm, lần nào hắn cũng phải tốn biết bao công sức
mới bắt được một vài cái.
“Bảo Nhạc à... Lần cảm ngộ trước đó sư tôn có nói với ta... Chỗ bọn họ vừa xuất hiện một tên vô sỉ thích bắt các hình chiếu gọi mình là ba ba... Đó là đang nói ngươi đúng không?”
Trác Nhất Phàm chần chừ một lúc rồi thấp giọng hỏi.
"filepos0011573013">

Bạn cần đăng nhập để bình luận