Tam Thốn nhân Gian

Chương 538

Chương 538Chương 538
LIÊN BANG RUNG ĐỘNG
Vương Bảo Nhạc đắc ý vô cùng, thậm chí còn thấy ba chữ Tiểu Đoan Mộc này mình nói ra cũng thuận miệng hơn. Cũng không biết Vương Bảo Nhạc đoán thế nào, nhưng theo hắn thấy thì chuyện mình trở thành Tổng thống Liên bang cũng như ván đã đóng thuyền, tuyệt đối sẽ không có gì thay đổi nên trong lúc may mắn phù hộ mới khiến mình gọi Tổng thống là Tiểu Đoan Mộc không hề ngượng miệng chút nào.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại hưng phấn dị thường, trực tiếp vung tay lên, trong sự kinh ngạc trợn mắt há mồm của đám đệ tử thủ hộ truyền tống trận, hắn bỏ ra trọn một vạn năm ngàn chiến công để truyền tống mười lăm bộ công pháp về.
Một vạn năm ngàn điểm chiến công là một con số kếch xù đối với những đệ tử thủ hộ ở đây, cả đám lại thở dồn, hai mắt đỏ ngầu lên. Thực tế, bọn họ phải vất vả làm việc cả tháng mà chỉ kiếm được có mấy trăm điểm, đây là chưa tính số lượng phải trừ hao, một khi trừ ra thì căn bản chẳng còn được mấy.
Nay thấy Vương Bảo Nhạc có tiền như thế thì mấy đệ tử ở đây đều lấy làm khó hiểu, đồng thời cũng có cảm giác ganh tị khi thấy bọn nhà giàu.
“Có tiên thì giỏi lắm à!”
“Đúng vậy, chẳng phải chỉ là mấy đồng bạc dơ bẩn thôi à, có là cái thá gì đâu! Ta nghe nói bách tử Liên bang bọn họ vì kiếm điểm mà không từ thủ đoạn. Có một cô ả tên Lý Di còn vô sỉ hơn, còn này nọ với đảo chủ của cô ta!”
“Tin tức của ngươi lạc hậu quá rồi đấy! Ta cũng nghe nói tới cô ả Lý Di này, đâu chỉ cặp kè với một người. Theo ta được biết thì cô ta đã cặp kè với bảy tám người rồi!”
Đám đệ tử thủ hộ ở đây đều ghen ghét nên truyền âm để phát tiết với nhau, đông thời trơ mắt nhìn truyền tống trận bộc phát, tỏa ra ánh sáng chói lóa, nháy mắt đã truyền tống mười lăm tấm thẻ ngọc đi.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thương Mang Đạo Cung, Lý Hành Ván đang ngồi thủ hộ bên cạnh trận pháp sao Thủy đột nhiên mở mắt ra. Gần như ngay khi ông mở mắt ra thì thân ảnh của Đoan Mộc Tước cũng lập tức biến ảo thành.
Có kinh nghiệm từ những lẫn trước, trong thời gian nửa năm này cũng có bách tử Liên bang lục tục truyền tống công pháp v'ê nên bọn họ cũng quen dần, nay vừa phát hiện trận pháp sinh ra dao động thì lập tức hưng phấn.
“Không biết Lân này lại truyền tống mấy bộ về đây?”
“Lại nói, cô bé Lý Di kia đúng là khá lắm, đã truyền tống năm bộ công pháp về, đúng là nhân tài kiệt xuất trong lứa bách tử Liên bang này!”
Đoan Mộc Tước cười lớn, vừa vui mừng lại quét mắt nhìn sang Lý Hành Ván.
Lý Hành Văn chỉ hừ một tiếng không nói gì. Trong nửa năm nay mãi mà không thấy Vương Bảo Nhạc truyền tống công pháp về nữa, còn Lý Di thì gần như mỗi tháng đều gửi về một bộ. Hai bên so ra, dù ông có muốn ủng hộ Vương Bảo Nhạc thì cũng đành bất lực.
“Không biết thằng ranh này đang làm trò gì nữa!”
Lý Hành Ván cau mày thầm nghĩ.
Tuy Lý Di cũng là người của bốn đạo viện, thời gian này bốn đạo viện cũng có quyền lên tiếng ở Liên bang nhiêu hơn trước, nhưng dù sao thì Lý Di cũng là người của Đạo viện Bạch Lộc chứ không phải Đạo viện Phiêu Miễu. Điều này khiến cho Lý Hành Văn đã chuyển công tâm thành tư tâm cho Đạo viện Phiêu Miễu, cảm thấy khó chịu ra trò kể từ sau khi từ chức tổng thống.
Bực bội thì bực bội, nhưng ông vẫn rất tán thưởng với hành động của Lý Di. Dù sao thì công pháp do Lý Di truyền tống về trong nửa năm nay cũng phát huy tác dụng nhất định với nền văn minh tu hành của Liên bang.
“Tính thời gian thì chắc Lân này lại là cô bé Lý Di kia rồi!”
Đoan Mộc Tước mỉm cười, ông rất thích nhìn Lý Hành Văn đen mặt bực bội như thế. Mặc dù bản thân ông là tổng thống, nhưng lại xuất thân từ Đạo viện Bạch Lộc nên đương nhiên rất thích xem đệ tử của Đạo viện Bạch Lộc có được thành tích như thế.
Đang nói đến đây thì truyền tống trận lóe sáng, một tấm thẻ ngọc mơ hồ hình thành bên trong. Đoan Mộc Tước mừng rỡ đang định nói tiếp, nhưng lúc này lại có tấm thẻ ngọc thứ hai xuất hiện.
“Ồ? Lần này Lý Di khá đấy, lại truyền tống đến hai tấm!”
Đoan Mộc Tước mừng rỡ, nhưng ông còn chưa nói xong thì tấm thẻ ngọc thứ ba, thứ tư, thứ nám lần lượt xuất hiện.
Điêu này khiến cho người vốn bình tĩnh như Đoan Mộc Tước cũng phải giật mình, sau đó cười lớn.
“Xem ra là có nhiêu bách tử Liên bang cùng nhau truyền tống công pháp rồi. Đám bách tử Liên Bang này đúng là trẻ người háo thắng, không biết nhiêu người cùng truyền tống như thế thì có phần rêu rao quá à!” Trong lúc Đoan Mộc Tước chữa ngượng thì hai mắt của Lý Hành Văn lại lóe sáng, ông lại nghĩ khác với Đoan Mộc Tước, nhất là cảm nhận được dao động của truyền tống trận chẳng những không giảm bớt mà còn mạnh mẽ hơn, lúc này ông bất chợt lên tiếng.
“vẫn còn thẻ ngọc chưa xuất hiện!”
Gần như ngay khi ông lên tiếng thì tấm thẻ ngọc thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, mãi cho đến khi tấm thẻ ngọc thứ mười lăm xuất hiện thì ánh sáng của truyền tống trận cũng bộc phát tới cực hạn, tất cả bắt đâu lần lượt huyễn hóa ra.
Tổng cộng mười lăm tấm thẻ ngọc đều lơ lửng trên trận pháp, phát ra dao động khác nhau. Cảnh tượng này khiến cho tâm thần của Đoan Mộc Tước chấn động dữ dội, ngay cả Lý Hành Ván cũng phải hít sâu một hơi.
Thật ra, hơn nửa năm nay, tổng số công pháp mà bách tử Liên bang truyền về cũng chỉ có mười lăm bộ mà thôi. Nhưng nay lại truyền tống một Lân tận mười lăm bộ như thế khiến họ khó mà giữ được bình tĩnh. Chẳng những bọn họ mà tất cả tu sĩ thủ hộ ở nơi này đều khiếp sợ không thôi.
Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn gàn như ra tay cùng một lúc, cả hai chộp mười lăm tấm thẻ ngọc này vào tay rồi tự mình xem xét, sau đó hô hấp dần trở nên dồn dập hơn, trên mặt cũng đày vẻ không dám tin, tiếp theo lại dõi mắt nhìn nhau.
“Chỗ này của ta đêu là Vương Bảo Nhạc gửi về.”
Đoan Mộc Tước chần chừ một lúc rồi dõi mắt nhìn đống thẻ ngọc trong tay Lý Hành Ván.
“Chỗ ta cũng là toàn là của Vương Bảo Nhạc.”
Lý Hành Văn hắng giọng rồi thản nhiên nói.
Đoan Mộc Tước nghe vậy, dù trong lòng đã có suy đoán và chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng vẫn run lên một cái. Theo những gì ông biết về Thương Mang Đạo Cung từ chỗ Mặc Cao Tử thì ông hiểu rõ mười lăm bộ công pháp đại biểu cho cái gì, nhưng sau khi rung động thì nỗi mừng rỡ lại dâng trào trong lòng ông.
“Có mười lăm bộ công pháp này, nền văn minh tu hành của Liên bang ta nhất định sẽ tăng cao thêm một tầng!” Đoan Mộc Tước cầm đống thẻ ngọc kia mà cười vang. Lý Hành Ván ở bên cạnh cũng tràn đầy vui mừng, trong lòng mặc dù cũng rung động nhưng lại có cảm giác sung sướng và kiêu ngạo bắt đàu lan ra toàn thân, ông cảm thấy không uổng công mình thương Vương Bảo Nhạc như thế. Thằng bé này đúng là không chịu thua kém, nghĩ tới đây, Lý Hành Văn bất ngờ nhìn Đoan Mộc Tước rồi nói.
“Đoan Mộc à, có khi chờ Vương Bảo Nhạc quay về thì ngươi phải từ chức ấy chứ!”
Lời này vừa ra, Đoan Mộc Tước đang cười to lập tức nín thinh, ông cũng chẳng lưu luyến cái ghế tổng thống này chút nào, nhưng nghĩ tới chuyện để thằng nhóc Vương Bảo Nhạc kia làm tổng thống thì lại bắt đầu thấy khó ở. Trong lòng lại thầm tính toán, nghĩ bụng tên này ít nhất phải truyền tống ba mươi bộ công pháp về mới được, nhưng dù có ba mươi bộ thì mình vẫn có thể từ chối, dẫu sao thì Vương Bảo Nhạc vẫn còn quá trẻ.
Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Tước lại thấy yên lòng hẳn, ngạo nghễ cười to.
“Muốn trở thành Tổng thống Liên bang thì Vương Bảo Nhạc phải cố gắng nhiêu hơn nữa, nhưng bản tọa rất mong chờ được thấy cảnh đó ấy chứ!”
Nói đoạn, Đoan Mộc Tước lập tức ra lệnh thông báo chuyện này với toàn Liên bang. Thế nên, chỉ lát sau, cái tên Lý Di vốn đứng đầu trên tấm bảng cống hiến bách tử hướng mặt về phía toàn Liên bang đột nhiên đã bị Vương Bảo Nhạc đứng thứ hai vượt qua.
Nếu như chỉ vượt qua bình thường thì thôi, nhưng con số sau tên của Vương Bảo Nhạc lại từ ba biến thành mười tám, mang tới rung động không gì sánh bằng cho tất cả dân chúng Liên bang. Chỉ trong thời gian ngắn mà toàn Liên bang đều dấy lên biết bao đợt sóng bàn tán và hoan hô.
Mà những công pháp do bách tử Liên bang truyền tống về cũng được phổ cập rộng rãi cho toàn dân tu hành, dùng cách này để đ'ê cao và gia tăng tốc độ tiến bước của cả nền văn minh tu hành của Liên bang.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc không nghe thấy những tiếng hoan hô này nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bao chờ mong với việc kế thừa đại thống của hắn. Tuy vậy, hắn thầm nghĩ với tính cách của Đoan Mộc Tước thì e là không dễ gì từ chức như thế.
“Ba mươi bộ vãn không ổn, mình phải đặt ra một mục tiêu mới cho bản thân. Trước tiên, cứ lấy năm mươi bộ ném về, để xem Đoan Mộc Tước có từ chức hay không. Không đúng, để xem ông ta có nhường hiên hay không!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì tinh thân vô cùng hưng phấn, đang định rời khỏi truyền tống trận. Nhưng lúc này lại có biến cố xảy ra, bảy tám tu sĩ mặc áo đen, phát ra khí tức nghiêm trang không phải người thường nhanh chóng ùa tới từ chủ điện trên đỉnh núi. Chỉ trong nháy mắt đã bao vây xung quanh Vương Bảo Nhạc, cả đám vận chuyển tu vi, phát ra dao động, như thể chỉ cần một lời không hiệp thì sẽ ra tay ngay.
Người dẫn đầu là một vị trung niên, lạnh lùng nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi đanh giọng nói.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi có phiên toái rồi! Mau đi theo bọn ta một chuyến!”
"filepos0011708386">

Bạn cần đăng nhập để bình luận