Tam Thốn nhân Gian

Chương 541

Chương 541Chương 541
CẢM GIÁC NGUY Cơ
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Lương Long lập tức biến sắc, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo, khí tức khựng lại vì nhận ra sai làm của mình. Hắn ta muốn chữa cháy, nhưng nay hắn ta đã bị Vương Bảo Nhạc lừa hẳn vào tròng, trong thời gian ngắn sao có thể thay đổi được. Trong lúc hắn sốt ruột suy nghĩ thì Diệt Liệt Tử vẫn luôn im lặng chợt lắc đầu.
“Lương Long, con có biết mình sai ở đâu không?”
“Đệ tử...”
Lương Long ngẩn ra, đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, đi vài bước về phía Phùng Thu Nhiên.
Từ đâu chí cuối sắc mặt của Phùng Thu Nhiên vẫn bình tĩnh như thường, nhưng lúc này lại nheo mắt nhìn về phía Diệt Liệt Tử.
“Con sai ở chỗ không cần phải nói đạo lý hay thị phi.” Trong mắt Diệt Liệt Tử lộ rõ vẻ thất vọng, lúc xoay người thì đột nhiên giơ tay phải lên trảo một cái về phía Vương Bảo Nhạc đang đứng bên cạnh Phùng Thu Nhiên.
Dưới một trảo này, dường như ngay cả bầu trời cũng tối sầm lại, gió lốc nổi lên, biển lửa xung quanh lại cuộn trào dữ dội. Một cỗ cự lực khó mà hình dung nổi hóa thành gió lốc như có thể xé rách mọi thứ đổ ập về phía Vương Bảo Nhạc.
Trong nháy mắt, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong đầu Vương Bảo Nhạc, nhưng thân thể của hắn lại không thể di chuyển mảy may, tựa như lúc này tất cả tu vi của hắn đều bị áp chế xuống, như thể giữa hắn và Diệt Liệt Tử có một lĩnh vực vô hình nào đó, trong lĩnh vực này, Diệt Liệt Tử chẳng khác gì một vi thăn.
May mà thần linh ở đây không chỉ có mỗi mình Diệt Liệt Tử, còn có Phùng Thu Nhiên!
Gằn như ngay khi Diệt Liệt Tử vừa ra tay thì Phùng Thu Nhiên đã lập tức giơ tay lên chỉ về phía Diệt Liệt Tử một cái.
Chỉ trong nháy mắt, dưới chân hắn xuất hiện gợn sóng, nó nhanh chóng lan ra, huyễn hóa thành một mặt biển rộng lớn, sóng biển ầm ầm, đối kháng với Diệt Liệt Tử, tạo thành một tiếng nổ lớn.
Trong lúc bộc phát, thân thể của Vương Bảo Nhạc chấn động mãnh liệt, máu tươi phun trào. Lương Long cũng tương tự, hắn ta chỉ cảm thấy thất khiếu đều đổ máu, thân thể lắc lư sắp sụp đổ, duy chỉ có Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên là vẫn đứng nguyên ở đó, thậm chí ngay cả quần áo cũng không hề lay động. Nhưng Vương Bảo Nhạc lại hoảng sợ khi tận mắt nhìn thấy núi đá của hòn đảo hoang bên dưới hóa thành tro bụi, cả hòn đảo đã biến mất không còn tăm tích như bị xóa bỏ. Cuối cùng bị biển lửa xung quanh bao trùm,
giống như xưa nay chưa từng tồn tại.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi giỏi ngụy biện thì đã sao chứ?” Diệt Liệt Tử đứng giữa không trung, tay chắp sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Nhớ cho kỹ, nếu còn dám bày kế với đệ tử của lão phu thì ngươi cũng sẽ như hòn đảo bên dưới!”
Nói xong, Diệt Liệt Tử lại gật đầu với Phùng Thu Nhiên một cái rồi mang theo Lương Long đã trọng thương hôn mê, xoay người biến mất khỏi nơi này.
Vương Bảo Nhạc im lặng, Phùng Thu Nhiên nhắm chặt hai mắt, hồi lâu sau cô mới mở mắt ra như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng. Trên mặt Phùng Thu Nhiên không giấu được vẻ mệt mỏi, thở dài như lộ ra điêu gì đó trong lòng rồi xoay người rời đi.
Hồi lâu sau, nơi này chỉ còn lại một mình Vương Bảo Nhạc đứng giữa không trung. Hắn nhìn chằm chằm về phía Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên rời đi, hồi lâu sau mới nheo mắt lại.
“Dựa vào người ta không bằng dựa vào bản thân mình, Phùng trưởng lão quá yếu đuối, người như vậy sẽ là lựa chọn tốt nhất khi hợp tác với Liên bang, nhưng không phải chỗ dựa cho mình ở nơi này...”
“Cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân mình... Thông Thân à, nếu hôm nay hắn thật sự dám ra tay giết ta thì ta sẽ bất chấp tất cả mà gọi chị đẹp ra để xông vào trong thân kiếm!”
Vương Bảo Nhạc lắc dẫu hít sâu một hơi, xoay người bay đi nhưng không phải về Thương Mang Đạo Cung mà là nhắm thẳng tới Thanh Hỏa đảo.
Sau khi về đảo, Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi trong động phủ của mình trầm tư hồi lâu, trong đâu nhớ lại cảm giác như uy áp thiên địa mà một chiêu của Diệt Liệt
Tử mang tới. Tất cả những việc này khiến cho hắn lại càng khát vọng với tu vi hơn.
“Phải trở thành Nguyên Anh thật nhanh mới được! Đến lúc đó hẳn là mình có thể vận dụng được Minh Khí phần nào rồi!”
Vương Bảo Nhạc hạ quyết tâm, lấy thẻ ngọc Lôi Tiên Biến ra rồi nhìn vào khẩu quyết tầng thứ hai.
Lôi Tiên Biến tầng thứ hai chính là ngưng tụ ra một lôi phân thân, có một phẫn chiến lực nhất định của bản thể, sau khi nuôi dưỡng tới cực hạn trong người xong thì sẽ có thể phát huy được gần như toàn bộ uy lực của bản thể.
Có điều, một khi phân thân này bị phá hủy thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng với bản thân nên xem như có lợi mà cũng có hại. Tuy vậy, Kết Đan của Vương Bảo Nhạc lại khác với những người khác nên sau khi phán đoán sơ bộ thì hắn cảm thấy, dù lôi phân thân của mình có bị hủy thì vẫn sẽ hậu quả đáng kể nhưng vẫn có thể thừa nhận được.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc không chần chừ nữa, lập tức nhâm mắt lại bắt đầu tu luyện tàng thứ hai của Lôi Tiên Biến. Đồng thời, số đan dược mà hắn thu hoạch được cũng tiêu hao liên tục trong thời gian sau. Theo tiến trình tu luyện tăng cao, Kết Đan trung kỳ của hắn cũng được củng cố hơn, ổn định tiến tới, dần đi về phía Kết Đan hậu kỳ.
Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc đã qua một tháng, trong thời gian này Lương Long không hề quay về. Rõ ràng, dù Diệt Liệt Tử đã cảnh cáo Vương Bảo Nhạc nhưng bản thân Lương Long cũng sợ thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc nên mới chọn tránh né theo bản năng. Còn sợi dây thừng kỳ lạ kia cũng tự mình quay lại ngay trong đêm...
Cả con lừa nữa, Vương Bảo Nhạc cũng không biết lân tu luyện này của mình phải kéo dài bao lâu nên đưa con lừa ra ngoài để nuôi thả cho nó tự mình kiếm ăn. Dù sao một khi con lừa biến thân thì có thể hóa thành con rắn lớn Kết Đan đại viên mãn, chỉ cần không phải trêu vào mấy tồn
tại biến thái khác thì vẫn có thể tự bảo vệ mình.
Con lừa vô cùng kích động khi thấy Vương Bảo Nhạc thả mình ra lần nữa. Thật ra nó cảm giác mình sắp sửa chết đói đến nơi rồi nên ngay khi được thả ra thì nó đã lao thằng ra ngoài, nhìn thấy núi đá đã há miệng ngoạm một cái, nhìn thấy cây cỏ cũng gặm không bỏ sót. Thậm chí vì quá đói nên nó còn hớp mấy hớp dung nham nóng chảy mà nó vốn cảm thấy không ngon.
Vương Bảo Nhạc không để ý tới con lừa nữa mà tiếp tục bế quan. Trong quá trình tu luyện, bên ngoài thân thể của hắn dần xuất hiện từng tia chớp, số lượng ngày càng nhiều hơn, sau đó những chia chớp này dần xuất hiện hư ảnh chồng lên trên người hắn giống như có một “hắn” khác đang dần được ngưng tụ ra.
Nhưng còn cân thêm một chút thời gian nữa mới có thể chính thức tu luyện thành công tầng thứ hai của Lôi Tiên Biến nên lúc nàv chỉ mới xuất hiên hình thức ban đầu
mà thôi. Trong quá trình tu luyện sau này, Vương Bảo Nhạc lại nhận được một tin tức tốt từ chỗ Vân Phiêu Tử.
Nhờ có sự giúp đỡ của Vân Phiêu Tử, kế hoạch sang nhượng đống linh chu của Vương Bảo Nhạc trước kia rốt cuộc cũng tìm được một khách hàng lớn. Người nọ đồng ý mua hết một lượt, giá cả đưa ra cũng xêm xêm với vốn gốc, mỗi chiến thuyền bán được ba trăm chiến công.
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, lập tức liên lạc bàn bạc với Vân Phiêu Tử. Hắn chỉ để lại vài chiếc, số còn lại đều bán hết ra ngoài, tổng cộng bán được hơn một vạn sáu ngàn điểm chiến công.
Với người đã quen đọc tự truyện quan lớn như Vương Bảo Nhạc thì đương nhiên sẽ không làm chuyện như ăn mảnh rồi, dù có thì cũng sẽ không làm trong những chuyện có quá nhiêu người biết tin thế này. Thế nên, Vương Bảo Nhạc đã tặng Vân Phiêu Tử ba ngàn điểm chiến công xem như cảm ơn, đồng thời lại lẩy hai ngàn điểm chiến
công ra nhờ Vân Phiêu Tử chuyển cho vị tộc huynh của hắn, cảm ơn đã nhắc nhở khi xưa.
Vân Phiêu Tử nhận được thì rất vui mừng, càng cảm thấy người như Vương Bảo Nhạc đáng để thâm giao. Tộc huynh của hắn bên kia nhận được cũng mỉm cười, mặc dù vẫn không thích tu sĩ Liên bang cho lắm nhưng lại có cái nhìn khác về Vương Bảo Nhạc.
“Vừa có tu vi, lại biết cách làm việc và có đầu óc... Vương Bảo Nhạc này đúng là không đơn giản!”
Sau khi chiến công tăng thêm một số kếch xù, nhìn ba vạn điểm chiến công của mình, trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn lại tiếp tục bế quan tu luyện trong tâm trạng sung sướng, ngoại trừ tu luyện tầng thứ hai của Lôi Tiên Biến ra thì hắn cũng rút thời gian ra để nghiên cứu truyền thừa Đế Khải.
Sau khi nghiên cứu thì Vương Bảo Nhạc đã hiểu ra Đế Khải là gì, nói cho dễ hiểu thì truyền thừa này chính là hình thành một
nhục thân khác ở bên ngoài thân thể của mình. Điểm này vừa giống mà lại khác với lôi phân thân của Lôi Tiên Biến.
Lôi phân thân là hư, Đế Khải lại là thực!
Lôi phân thân là phóng ra ngoài, còn Đế Khải thì sẽ bao bọc lấy bản thể vĩnh viễn, không bao giờ rời đi.
Mà sở dĩ xem Đế Khải như nhục thân cũng chỉ là một kiểu ví dụ mà thôi, nói đúng hơn thì là tu luyện ra một bộ khôi giáp được tạo thành thì nhục thân ở bên ngoài thân thể.
Đó chính là Đế Khải!
Bước đầu tiên để tu luyện truyền thừa này chính là tạo thành kinh mạch màu máu ở bên ngoài thân thể khiến cho những kinh mạch ấy quấn quanh như dây nhợ, tạo thành phần khung.
Nếu có thể làm được điểm này thì xem như Đế Khải đã có chút thành tựu. Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ xong, cảm giác một khi mình tu thành thì nhìn vào nhất định sẽ quỷ dị kinh người.
Bước tiếp theo chính là để xương cốt xuất hiện ở bên ngoài thân thể, hóa thành giáp xương, dung hợp lại cùng với kinh mạch giống như khung xương bên ngoài thân thể con người vậy. Đến lúc này mức độ kiên cố của nó sẽ vô cùng khoa trương!
Cuối cùng chính là tạo thành một bộ khôi giáp máu thịt bên ngoài thân thể, thành tựu đỉnh phong của truyền thừa này.
Mà điêu khiến Vương Bảo Nhạc kinh hãi và rung động nhất của truyền thừa này chính là nó có đủ hiệu quả tăng thuộc tính.
“Ba tầng, bỏ qua tu vi, chia ra tăng thuộc tính gấp ba, sáu và chín làn!”
"filepos0011768389">

Bạn cần đăng nhập để bình luận