Tam Thốn nhân Gian

Chương 542

Chương 542Chương 542
PHÁP BINH NAN ĐỀ
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lúc trước ở Vạn Pháp Chi Nhãn thì hắn chỉ chú tâm vào việc kiếm được thật nhiêu truyền thừa nên không nghiên cứu truyền thừa Đế Khải này nhiêu. Nay sau khi trải qua phân tích kỹ càng thì chính hắn cũng phải giật mình vì sự mạnh mẽ của truyền thừa Đế Khải này.
“Trong đầu ta đại khái còn hơn trăm bộ truyền thừa khác, phải tìm cơ hội để tu luyện hết mới được. Nói không chừng khi ấy ta sẽ vô địch thiên hạ ấy chứ!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên nhưng biết rõ điêu này không hề thực tế nên thầm nghĩ tốt nhất là tìm cách gì đó để ghi những truyền thừa mà mình nắm giữ ra thì hơn.
“Nếu làm vậy, đợi đến khi ta rời khỏi đây, nếu như Tiểu Đoan Mộc vẫn chưa chịu nhường ghế thì ông đây sẽ lấy truyền thừa ra nện thẳng vào mặt cho hắn choáng váng luôn!”
Vương Bảo Nhạc hí hửng thấy rõ, vừa tưởng tượng đến cảnh kia thì hẳn lại nhịn không được hưng phấn lẫn chờ mong.
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới dằn bao hưng phấn trong lòng xuống được, sau khi hít sâu một hơi, hắn bắt đầu thử tu luyện truyền thừa Đế Khải. Không luyện thì thôi, vừa luyện thì Vương Bảo Nhạc lập tức há hốc mồm, bởi vì... Đế Khải này thật sự quá khó.
Mặc dù bước đầu tiên là phải tạo thành kinh mạch phủ kín bên ngoài thân thể, trong truyền thừa cũng có cả khẩu quyết lẫn phương pháp tu hành, nhưng dù Vương Bảo Nhạc có tu hành dựa theo truyền thừa thì cũng không thể tìm được manh mối, mãi mà vẫn không thành công.
Cái này không đúng...
Vương Bảo Nhạc gãi đầu, sau khi suy nghĩ xong thì hắn lấy lại bình tĩnh để thôi diễn lại thật kỹ. Thời gian lại trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã qua gần nửa tháng, nhưng... việc tu luyện Đế Khải của Vương Bảo Nhạc vẫn không hề có tiến triển gì khác.
“Ta đã tu hành theo đúng cách hướng dẫn trong truyền thừa kia mà!”
Vương Bảo Nhạc như muốn nổi điên.
Thật ra, trong nửa tháng này hắn đã xác định, dựa theo những gì mình hiểu về truyền thừa thì trình tự tu hành không hề sai sót gì, nhưng... tất cả mọi nỗ lực vẫn như đá chìm xuống biển, không có bất kỳ hiệu quả nào.
“Hình như là thiếu dẫn dắt nào đó...”
Vương Bảo Nhạc mệt mỏi cau mày suy nghĩ, không khỏi liên tưởng đến thân ảnh khí phách trong truyền thừa kia. Dựa theo suy đoán của hắn thì nhất định là thân ảnh khí phách đó cố ý không nói phần chỉ diễn
trong việc tu luyện ra cho mình biết nên mới khiến việc tu hành truyền thừa Đế Khải của mình vô cùng gian nan, mãi vẫn không tìm thấy manh mối.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy buồn bực, có cảm giác như nhìn thấy bảo vật nhưng lại không thể đào được. Nhưng Vương Bảo Nhạc không cam lòng, hắn cân răng cố nhớ lại nội dung truyền thừa, tìm xem rốt cuộc chỉ dẫn cần thiết trong suy đoán của hắn là gì.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đắm mình trong tu hành, có lẽ do không ai quản nên sau một thời gian ngắn chịu ngoan ngoãn, con lừa bắt đầu bung lụa dần. Nhất là sau khi nó thử xuống biển lửa, dù vẫn về ngay lập tức, phát hiện Vương Bảo Nhạc không để ý hành tung của mình thì con lừa bắt đầu hưng phấn chui xuống biển lửa liên tù tì.
Mà thời gian quay về của nó cũng ngày càng kéo dài hơn, rõ ràng với nó mà nói thì ở trên đảo cũng không có nghĩa lý gì, chẳng
vui bằng ở dưới biển lửa, vừa có đồ ăn, khi khát còn có thể uống vài hớp dung nham nóng chảy.
Dãn dà, phát hiện dường như Vương Bảo Nhạc thật sự không rảnh để quản mình nên con lừa xem như được giải phóng hoàn toàn, thường xuyên đi xuống biển lửa hai ba ngày, mỗi lần quay về đều thỏa mãn ra mặt.
Nhưng nó vẫn còn quá xanh và non, không để ý thấy Vương Bảo Nhạc đã lưu ý tới vẻ mặt của nó trước và sau khi quay về từ lâu. Vương Bảo Nhạc thật sự không thể không để ý tới nó, một mặt là do vẻ mặt thỏa mãn của con lừa khi đó thật sự quá rõ ràng, mặt khác chính là... Đây cũng không phải lần đầu tiên con lừa làm chuyện lén ra ngoài án vụng như thế.
“Lẽ nào con Cút Đi này đã tìm được bạn gái ở đây ư?” Vương Bảo Nhạc đang tu luyện cũng phải kinh ngạc, nhưng rõ ràng con lừa đã thông minh hơn trước kia nhiêu, mỗi lần đều phải xác định Vương Bảo Nhạc
đã hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện thì mới lặng lẽ chui vào trong biển lửa.
Nếu như tu luyện thuận lợi thì có lẽ Vương Bảo Nhạc vẫn sẽ có tâm trạng để đi theo xem tình hình thế nào, tuy nhiên, hiện tại hắn lại đang bực bội vì tu luyện không thuận lợi nên dù biết là con lừa này có gì đó mờ ám, nhưng hắn vẫn không để ý nhiêu.
Dù vậy, kinh nghiệm bao nám qua nói cho hắn biết, nếu như không có đáp án cho một vấn đề nào đó thì nên thay đổi cách tư duy và góc nhìn, nhất là loại chỉ dẫn truyền thừa cần tới linh cảm thế này lại càng không thể quá mức chấp nhất tiểu tiết. Vậy nên, sau khi trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc bắt đầu giảm thời gian để cân nhắc về Đế Khải lại, chia tinh lực ra để tiếp tục tu luyện tầng thứ hai của Lôi Tiên Biến.
So với truyền thừa Đế Khải thì rõ ràng Lôi Tiên Biến này lại thông thuận hơn nhiêu khiến cho lôi phân thân trên người Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng ngưng tụ hơn.
Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng không dám lơ là Pháp Binh, trước khi đi vào Thương Mang Đạo Cung thì hắn cũng đã luyện chế vỏ kiếm bản mệnh của mình đến trình độ cấp sáu, chỉ thiếu chút nữa là đã trở thành Pháp Binh cấp bảy.
Cách biệt giữa hai cấp này rất lớn, khó khăn là một chuyện, tài liệu cần thiết cùng với binh sa cũng là một chuyện, nhưng chỉ càn hắn có đủ điểm chiến công này thì vẫn có thể giải quyết vấn đề đó ở Thương Mang Đạo Cung này. Duy chỉ có cái đầu tiên, với tạo nghệ Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc hiện tại thì vẫn có phần miễn cưỡng.
“Có khi chờ đến khi ta thật sự luyện chế ra Pháp Binh cấp tám thì chắc là cũng có thể luyện chế vỏ kiểm bản mệnh thành cấp bảy ấy chứ.”
Vương Bảo Nhạc cân nhắc xong thì tính sơ qua, ước chừng căn năm vạn điểm chiến công để mua tài liệu. Đối với người khác thì có lẽ đây là một con số khổng lồ nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy với mình thì không khó khăn gì.
“Thôi vậy, cứ thử luyện chế ra Pháp Binh cấp tám trước để đề cao tạo nghệ Pháp Binh thì hơn!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc bèn hạ quyết tâm. Thế nên, hắn vừa tu luyện Đế Khải và Lôi Tiên Biến, vừa dành ra chút thời gian để luyện chế Pháp Binh cấp tám.
Dù sao thì trước khi tới Thương Mang Đạo Cung hắn cũng đã bắt được rất nhiều tàn niệm thân linh nên chỉ cần có đủ tài liệu thì việc luyện chế Pháp Binh của hắn vẫn có thể tiếp tục. Thế nên, sau khi Vương Bảo Nhạc lấy ra một vạn điểm chiến công để mua số lượng lớn tài liệu về thì lại bắt đầu luyện chế Pháp Binh khiến cho thời gian bế quan của Vương Bảo Nhạc lần này không hề ngắn, tính chung ước chừng hai tháng. Về phần thu hoạch... mặc dù vẫn không thể nào luyện thành Đế Khải nhưng Vương Bảo Nhạc đã dần quen thuộc với tầng thứ hai của Lôi Tiên Biến, mãi cho tới khi ngưng tụ ra một đạo lôi phân thân có thể rời khỏi bản thể.
Lôi phân thân này là do lôi điện tạo thành, thoạt nhìn mặc dù không khác gì với bản thể của Vương Bảo Nhạc nhưng chiến lực bộc phát ra lại chừng ba phần mười của Vương Bảo Nhạc bản thể. Phải biết rằng, Vương Bảo Nhạc vốn đã mạnh hơn hẳn người cùng cảnh giới nên chỉ riêng phân thân này đã có thể đánh một trận với Kết Đan sơ kỳ bình thường, thậm chí còn có tỷ lệ chiến thắng khá cao.
Đồng thời, dựa theo những gì ghi trong Lôi Tiên Biến thì trải qua quá trình tu luyện và ngưng tụ, phân thân này cuối cùng sẽ giống hệt bản thể từ bộ dạng đến khí tức, chiến lực cũng bằng với bản thể, người thường sẽ khó mà nhận ra, đồng thời uy lực cũng sẽ vô cùng kinh người.
Mặc dù việc tu luyện Lôi Tiên Biến thành công cũng khiến Vương Bảo Nhạc được an ủi phần nào nhưng tâm trạng vẫn không khá lên được bao nhiêu. Bên phía Đế Khải thì khỏi cần phải nói, nhưng ngay cả việc luyện chế Pháp Binh cấp tám cũng không được thuận lợi mấy. Hắn thử suốt bao Lân
mà chằng khi nào thành công, toàn bộ đều thất bại ở bước cuối cùng, trở thành Pháp Binh dùng một lần.
Cũng may mà trải qua bế quan và luyện chế xong thì Vương Bảo Nhạc đã tìm ra vẩn đề mấu chốt. Chẳng qua trong thời gian ngắn hắn lại không thể bù đắp được vào vấn đề này nên chỉ có thể ngao ngán lắc đầu, tạm dừng việc luyện chế Pháp Binh cấp tám lại.
“Mỗi lần luyện chế đến bước cuối cùng thì tư duy đều mất khống chế mà trở nên hỗn loạn. Điêu này chứng tỏ linh thức của mình không đủ mạnh nên lúc dung nhập tàn niệm thần linh này vào mới bất ổn, từ đó không thành công, chỉ có thể luyện chế ra Pháp Binh dùng một lần.”
“Không biết mấy vị tiên bối luyện chế ra Pháp Binh cấp tám của Liên bang giải quyết vấn đề này thế nào.”
Vương Bảo Nhạc xoa trán, thầm nghĩ nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này, nhưng ở nơi này hắn lại khó mà suy nghĩ được nên đành rời khỏi Thanh Hỏa đảo để đến Thương Mang pháp các một chuyến, muốn xem thử Thương Mang Đạo Cung có tài liệu về mặt này hay không.
Tài liệu thì đúng là có, thậm chí cả cách giải quyết cũng có rất nhiêu nhưng những công pháp liên quan đến luyện bảo và tu luyện linh thức thì đều có giá cả cực cao, loại thấp nhất cũng phải hơn vạn điểm chiến công.
Điêu này làm cho Vương Bảo Nhạc xem mà líu lưỡi, không nỡ đổi.
“Ta không tin bản thân không thể nghiên cứu ra được! Vương Bảo Nhạc ta luôn tự lực cánh sinh, không ngừng vươn lên, ta nhất định sẽ tìm ra cách!”
Sau khi quay về Thanh Hỏa đảo, Vương Bảo Nhạc đứng bên ngoài động phủ dõi mắt nhìn ra xa, lòng thầm hạ quyết tâm. Thế nên, sau khi hít sâu một hơi, hắn lại
dùng giọng điệu vô cùng chân thành và ngọt ngào để thầm gọi trong đầu.
“Chị đẹp thông minh nhất ơi, chị có ở đó không?”
Đợi cả buổi trời, phát hiện chị đẹp không trả lời, Vương Bảo Nhạc lại chớp mắt vài cái rồi gọi lại.
“Chị đẹp thông minh lại xinh đẹp vô song ơi, chị có ở đó không?”
vẫn không ai trả lời...
“Chị đẹp xinh đẹp nhất bát hoang càn khôn, yểu điệu nhất vạn giới vũ trụ, được người đời ca tụng là xưa chẳng có ai, sau không ai bàng, lại cực kỳ thông minh và kiêu diễm vô song ơi, chị có ở đó không?”
“Ừ!”
Chị đẹp hắng giọng, cảm thấy mỹ mãn mà đáp lại.
"filepos0011789535">

Bạn cần đăng nhập để bình luận